Bàn tay của Khương Ngọc Doanh đã nắm chặt lại, cô thậm chí đã nghĩ đến việc sẽ làm gì tiếp theo. Nếu như Lâm Thần Khuynh thật sự dám ôm Lưu Tiểu thì cô sẽ không bỏ qua đâu.
Cô sẽ bỏ nhà ra đi.
Đúng thế, cô không muốn nhìn thấy đôi cẩu nam nữ này một lần nào nữa.
Khương Ngọc Doanh xuyên qua lớp kính cửa xe, ánh mặt không xoay chuyển mà nhìn chằm chằm vào chỗ cửa, đáy mặt cô dường như đang bắn ra tia lửa, thân ảnh của hai con người dưới ánh đèn kia đã cách nhau rất gần.
Gần hơn....
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Gần hơn...
Lại gần hơn nữa...
Ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của Khương Ngọc Doanh gác trên chỗ vịn ở cửa xe, sau đó dùng lực nhấn nút mở cửa. Cửa xe mở ra, động tác dường như không hề dừng lại một giây phút nào, cô đẩy cửa bước xuống khỏi xe.
“Bịch.”
Không phải âm thanh của tiếng đóng cửa xe, mà là....
Âm thanh Lưu Tiểu ngã phịch xuống đất, cảnh tượng vô cùng tuyệt vời không hề có một chút bước chuyển ngoặt nào, cô ta ngã thẳng xuống đất rồi. Mặt đất vừa mưa xong có chút ẩm ướt, chiếc váy trắng của cô ta lập tức dính đầy nước bùn, khắp chiếc váy đều là vết bẩn.
Muốn nhếch nhác bao nhiêu có bấy nhiêu.
Một màn này xảy ra rất nhanh, tất cả mọi người đều không kịp trở tay, Khương Ngọc Doanh trước thì há mồm kinh ngạc, sau thì nhếch miệng bật cười thành tiếng.
Tống Viện vô cùng hả hê, làm trà xanh xong tự mình tìm đường chết luôn, đáng đời.
Lâm Thần Khuynh sắc mặt không cảm xúc, hoàn toàn không có ý định sẽ đỡ cô ta đứng lên.
Lưu Tiểu vốn còn muốn mượn cách giả vờ ngã để lấy cớ tiếp xúc thân thể với Lâm Thần Khuynh, sau đó khiến cho Khương Ngọc Doanh đang ngồi trong xe phải tức giận ghen tuông, nhưng không ngờ cuối cùng lại thành ra cái bộ dạng này. Từ giả vờ ngã thành ngã thật, cuối cùng khiến bản thân trở thành trò cười cho người khác.
Cô ta rất không cam tâm, lau nước mắt rồi liếc nhìn Lâm Thần Khuynh, tỏ ra dáng vẻ đáng thương mà nói: “Đau quá.”
“Anh Thần Khuynh à, em đau.” Nói xong, nước mắt của cô ta liền rơi xuống lả chả. Lúc Lâm Thần Khuynh không trả lời, cô ta lại nói: “Có thể đỡ em lên được không?”
Tôi nhìn mà còn cảm thấy thương hại.
Nếu là đàn ông thì nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ rung động ngay.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ta cược rằng Lâm Thần Khuynh nhất định sẽ đỡ cô ta, cho dù anh không đỡ thì cô ta cũng sẽ có cách khiến cho anh phải đỡ, tối hôm nay anh nhất định phải đỡ cô ta.
Khóe mặt Lưu Tiểu liếc nhìn Khương Ngọc Doanh một cái, đuôi mắt hơn nhướng lên, mang theo một tia khiêu khích.
Vì cách khá xa, ánh đèn thì tối nên Khương Ngọc Doanh không nhìn thấy biểu cảm của Lưu Tiểu, cô đứng tựa vào cửa xe, dáng vẻ giống như đang đứng thưởng thức kịch hay vậy.
Cô cũng rất muốn biết Lâm Thần Khuynh sẽ làm như thế nào.
Lưu Tiểu mắt đỏ hoe mà kể lể: “Em nhớ lúc còn đi học, có lần em không cẩn thận nên đã bị ngã làm trẹo chân trong đại hội thể thao của trường, chính anh đã cùng em đi khám bác sĩ, lúc đó anh rất gấp gáp, chạy nhanh tới nỗi áo đồng phục đều thấm đầy mồ hôi, anh vừa chạy vừa nói với em: Tiểu Tiểu....”
Giọng nói của Lưu Tiểu không to cũng không nhỏ, vựa vặn cho bốn người ở đó đều có thể nghe được. Ánh mắt của Khương Ngọc Doanh dần dần tối lại, khóe miệng nhếch lên, lộ ra một nụ cười châm biếm.
Thì ra có người ngoài thanh mai trúc mã ra còn có cả tiết mục thanh xuân khờ dại giúp đỡ nhau thời học đường nữa cơ, chẳng trách con gái người ta lại nhớ mãi không quên như vậy, là vì anh lúc đó đã đối xử quá tốt với người ta đấy.
Lúc Lưu Tiểu nói ra hai chữ “Tiểu Tiểu”, Lâm Thần Khuynh liền kéo cô ta lên, không phải vì câu chuyện cô ta kể cảm động mà là vì anh không muốn khiến cho Khương Ngọc Doanh hiểu lầm.
Câu chuyện này còn có giai đoạn phía trước nữa, cô ta ngã bị thương là vì đột ngột xông vào đường thi chạy, mà cô ta chạy vào đường chạy đó lại là để đưa nước cho anh. Tuy rằng nước vẫn chưa đến tay anh, nhưng chuyện này ít nhiều cũng có liên quan tới anh.
Anh làm vậy chỉ là vì trách nhiệm, chứ không hề có quan hệ mập mờ gì với cô ta cả.
Vào thời khắc Lâm Thần Khuynh đỡ cô ta lên, Khương Ngọc Doanh đã không muốn nhìn thấy anh nữa rồi, tên đàn ông khốn nạn dám lôi lôi kéo kéo với Lưu Tiểu ngay trước mặt cô như vậy thì sau lưng không chừng còn thế làm ra những chuyện gì nữa chứ.
Lưu Tiểu muốn anh chứ gì?
Được thôi, cho cô ta.
Không lâu sau, trời lại đổ mưa lần nữa, lần này mưa lớn hơn lần trước, nước mưa rơi trên mái tóc phảng phất phủ thêm một tầng ánh sáng, khiến cho làn da của cô lại càng trắng nõn hơn.
Khương Ngọc Doanh chậm rãi bước tới gần, đứng trước mặt của bọn họ, ánh mặt cô nhìn chằm chằm vào mặt của Lưu Tiểu, sau đó nhướng mày nói: “Cô thích anh ấy phải không?”
Mắt của Lưu Tiểu thấm ướt, giống như đã từng khóc vậy: “Cô, cô đừng hiểu lầm, tôi, tôi không có.....”
Thích hay không thích sao cũng được, quan trọng là tôi nhất định phải dành được anh ta.
Khương Ngọc Doanh không thèm nhìn cô ta làm bộ làm tịch, cô nói một cách chắc chắn: “Muốn rác? Được thôi, tôi tặng anh ta cho cô ấy.”
Lâm Thần Khuynh gọi nhỏ: “Doanh Doanh.”
“Câm miệng.” Khương Ngọc Doanh nói: “Lâm Thần Khuynh, anh nhớ lấy, không phải anh không cần tôi mà là tôi không cần anh.”
Cô phẫn nộ nói với Tống Viện: “Tống Viện, đi.”
Tống Viện đi lên phía trước, thấp giọng hỏi: “Cứ đi như thế này thật sao?”
Thật ra cô ta muốn nói rằng sự việc có lẽ không phải như thế đâu, cần nghe Lâm Thần Khuynh giải thích đã, nhưng nhìn thấy thần sắc của Khương Ngọc Doanh đang không được tốt nên là những lời sau đó đã phải nuốt lại vào trong.
“Đi!” Khương Ngọc Doanh quay người liền rời đi.
Lâm Thần Khuynh giơ tay ra kéo cô: “Doanh Doanh à.”
Khương Ngọc Doanh nhìn xuống: “Bỏ-Tay-Ra.”
“Em đứng trẻ con nữa.” Lâm Thần Khuynh nói: “Sự việc không phải như em nghĩ đâu.”
“Trẻ con?” Khương Ngọc Doanh lạnh lùng nói: “Đây chính là đánh giá của anh về tôi. Được, hôm nay tôi trẻ con đấy, Lâm Thần Khuynh tôi ghét anh, anh đi chết đi!”
Cô giơ chân lên đá vào chân anh.
Lâm Thần Khuynh đau đớn buông tay ra, Khương Ngọc Doanh nhấc chân đi về phía trước.
Tống Viện đi bên cạnh cô, bi bô nói: “Cứ đi như thế này sao? Không dạy dỗ cô ta một chút sao? Cô không ra tay thì để tôi, tôi không ngại đi vào đó lần nữa đâu. Chỉ cần cô lên tiếng, tôi sẽ thay cô dạy dỗ cho bọn họ một trận.”
Khương Ngọc Doanh đôi mắt đỏ hoe nhìn Tống Viện: “Chỉ là một đống rác, chị đây vứt cũng đã vứt đi rồi, đi thôi.”
Cô rời đi một cách rất dứt khoát, Tống Viện vỗ vỗ vai cô, giơ ngón tay cái lên bay tỏ sự khen ngợi: “Hào phóng.”
Sau đó cô ấy lại hỏi: “Vậy tối nay cô ở đâu?”
Ở đâu?
Khương Ngọc Doanh chưa nghĩ tới vấn đề này.
Tống Viện chỉ vào chiếc xe ở đằng xa: “Đi, tối hôm nay đến nhà tôi ngủ.”
Người khác bỏ nhà đi đều túi lớn túi bé đồ đạc gì cũng đều sắp xếp xong, Khương Ngọc Doanh bỏ nhà đi ngoại trừ điện thoại ra thì cái quái gì khác cũng không mang theo, may mà trong điện thoại còn liên kết với thẻ ngân hàng, tiền trong đó có thể đủ cho cô dùng một thời gian.
Cô gật gật đầu, sau đó lên xe của Tống Viện.
Lúc Cao Huy đến thì chỉ còn nhìn thấy ông chủ và Lưu Tiểu, cảnh tượng có chút lạnh lẽo, thần sắc của ông chủ rất tệ, khuôn mặt lạnh lẽo như tượng băng, lời anh nói có thể đông chết người.
“Lưu Tiểu, tôi vì bố mẹ hai nhà mà đã khoan dung cho cô rất nhiều lần rồi, cô đừng giở trò lên người tôi nữa, cô không xứng.”
“Trong đại hội thể thao của trường lần đó đã xảy ra chuyện gì thì cô cũng biết rồi, cô cố ý giả vờ đụng vào các thành viên trong đội thi chạy cùng tôi, cô tưởng rằng tôi không biết sao.”
“Lưu Tiểu, cô đừng nghĩ rằng tất cả mọi người đều là trò chơi của cô.”
“Tôi có thể khoan dung cho cô đến tận bây giờ cũng là vì anh của cô mà thôi. Dù sao năm đó, khi anh cô xảy ra chuyện đã dặn dò tôi phải chăm sóc cho cô.”
“Doanh Doanh là vợ của tôi, cô chọc giận cô ấy thì cũng chính là chọc giận tôi, tôi cảnh cáo cô lần cuối cùng.”
Lâm Thần Khuynh liếc nhìn chiếc nhẫn cuối trên ngón áp út của mình, giọng nói lạnh lùng: “Nếu như cô còn dám nói bậy, tôi nhất định sẽ khiến cô phải trả giá.”
Lưu Tiểu cũng không phải là người dễ dàng nhận thua, khoảnh khắc này cô ta quên mất bản thân đang đóng vai tiểu công chúa yểu điệu, trầm giọng hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Lâm Thần Khuynh: “Thu mua Lưu Thị, khiến cho cô mất hết tất cả.”
Lưu Tiểu: “Anh dám!”
Lâm Thần Khuynh: “Cô có thể thử.”
Cao Huy đứng một bên nghe mà rùng mình, ông chủ lần này tức giận thật rồi.
Một giây sau, Lưu Tiểu lại lật mặt, chuyển sang vai diễn tiểu sen trắng: “Anh Thần Khuynh, anh đừng dọa em như thế, em sợ.”
Lâm Thần Khuynh: “Đừng thăm dò tôi.”
Trên bầu trời truyền tới tiếng sấm chớp, Lâm Thần Khuynh sải bước rời đi, Cao Huy vội vã đi theo, vừa đi vừa nói: “Tổng giám đốc Lâm, tôi đã làm xong những gì ngài dặn dò rồi, bên phía truyền thông tôi cũng đã dặn dò rồi, những việc xảy ra tối nay sẽ không bị truyền ra bên ngoài.”
“Ban công tác quần chúng cũng đã làm xong công tác ứng phó, nếu có bất cứ biến động nhỏ nào sẽ lập tức giải quyết.”
“Tôi cũng đã liên hệ với một vài người bạn trong giới truyền thông, bảo bọn họ chú ý một chút rồi.”
Nửa tiếng trước, Cao Huy nhận được chỉ thị của Lâm Thần Khuynh. Liên quan đến vụ ẩu đả ở quán bar cũng như việc phải tới đồn cảnh sát, tất cả phải được ém xuống hết, không được để bất cứ tin đồn nào lan truyền ra ngoài, phải khiến cho chuyện tối hôm nay như chưa từng xảy ra.
Cao Huy biết ông chủ làm vậy là vì sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến bà chủ, ông chủ vô cùng yêu bà chủ.
Lâm Thần Khuynh cúi người ngồi vào xe, cởi cúc áo vest ra, cầm điện thoại lên, gửi cho Khương Ngọc Doanh một tin nhắn trên điện thoại.
[Ở đâu? Tôi đi tìm em.]
Tin nhắn gửi đi, trên điện thoại hiển thị anh đã không còn là bạn bè của đối phương nữa rồi.
Anh nhíu nhíu lông mày, phu nhân Lâm lại xóa kết bạn với anh rồi.
Gửi tin nhắn trên điện thoại không được, vậy đổi sang gọi điện thoại vậy. Bên trong điện thoại truyền đến thông báo đường dây bận, anh lại bị cô chặn rồi.
Lâm Thần Khuynh khẽ thở dài, sắc mặt của anh dưới ánh đèn mờ tối đen như mực, giọng nói trầm thấp: “Gọi điện thoại cho vệ sĩ.”
Không lâu sau, bên phía vệ sĩ trả lời lại, phu nhân đã đến nhà của Tống Viện.
Cao Huy vừa mới truyền đạt lại tin này cho Lâm Thần Khuynh biết xong thì vệ sĩ lại gọi điện thoại tới, phu nhân và Tống Viện đã đi đến trung tâm thương mại gần đấy mua một ít rượu.
Cao Huy thái dương giật giật, vẻ mặt do dự không dám nói.
Lâm Thần Khuynh nhìn thấy vậy thì liền hỏi: “Sao vậy?”
Cao Huy nói: “Phu nhân đã mua rượu.”
Lâm Thần Khuynh: “......”
“Không phải một chai.
“.....”
“Là ba chai.”
“......”
Lâm Thần Khuynh gài lại cúc áo vest, sau đó lại cởi ra, xương quai hàm kéo căng, thần sắc vô cùng lạnh lẽo, ánh sáng lướt qua khuôn mặt anh, phản chiếu ánh mắt u ám, tối tăm của anh.
Đôi môi anh mím chặt, ánh mắt nhìn người rất áp bức.
Cao Huy rùng mình: “Lâm, tổng giám đốc Lâm.”
Lâm Thần Khuynh gương mặt sắc lạnh nói: “Đến nhà của Tống Viện.”
Cao Huy thúc dục tài xế: “Đến nhà của Tống Viện.”
Tài xế một chân đạp ga, chiếc xe lao đi như bay, mưa càng ngày càng nặng hạt, Lâm Thần Khuynh hướng ánh nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Trong đầu lại hiện ra cảnh tượng lúc Lưu Thành gặp tai nạn xe, lúc đó cũng là một đêm mưa như hôm nay, bọn họ vừa từ quán bar bước ra, mỗi người một chiếc dù, bước đi song hành.
Lưu Thành còn nói đùa: “Trời mưa lớn như vậy, cẩn thận đừng để bị xe tông đấy.”
Lâm Thần Khuynh hiếm hoi đùa lại: “Tông cũng tông cậu trước.”
Vốn chỉ là một câu nói đùa vu vơ, không ngờ lại thành lời tiên tri. Ở phía xa, một chiếc xe tải mất khống chế trực tiếp lao thẳng về phía bọn họ, trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, Lưu Thành đã đẩy Lâm Thần Khuynh ra.
Lưu Thành bị xe tải tông bay ra rất xa. Trong vũng máu, anh ấy nắm lấy tay của Lâm Thần Khuynh rồi nói: “Thay tôi...Chăm sóc em gái.”
Lưu Thành chỉ để lại một câu này.
“Đoàng——” Tiếng sấm lại vang lên lần nữa.
Cao Huy nói: “Tổng giám đốc Lâm, phu nhân và Tống Viện trở về rồi.”
Lâm Thần Khuynh thu lại ánh mắt, khẽ liếc nhìn cậu ta một cái.
Cao Huy hiểu được ý của sếp chính là bảo cậu ta câm miệng đi, Cao Huy vội vã ngậm miệng lại.
-
Hơn nửa tiếng sau, chiếc xe dừng lại ở trước một khu chung cư, đây là một khu chung cư cũ, môi trường bình thường. Lâm Thần Khuynh hạ cửa kính xe xuống nhìn một cái, một chỗ như vậy phu nhân Lâm chắc chắn không chịu nổi.
Cao Huy cũng hạ kính xe xuống xem xét, môi trường tồi tệ, phòng ốc cũ kỹ, cho dù không nhìn thấy thang máy thì cũng thể biết, nó chắc chắn cũng chẳng khá khẩm gì.
Một người đến làm cái móng tay giá tiền cũng phải lên đến sáu chữ số như bà chủ thật sự có thể sống ở một chỗ như thế này sao??
Cậu ta tỏ ra nghi ngờ, ánh mắt bất giác mà nhìn vào chỗ cửa.
“A——” Chiếc thang máy đang đi lên đốt nhiên lại dừng lại, vài giây sau bắt đầu rơi xuống, rơi xuống được hai tầng lại dừng lại, vài giây sau lại đi lên.
Khương Ngọc Doanh nhìn thấy số tầng đang không ngừng thay đổi thì sợ muốn chết, cô nắm chặt lấy cánh tay của Tống Viện, trái tim như sắp nhảy ra ngoài luôn rồi.
“Đây, đây là tình huống gì vậy?”
“Sự cố thang máy.” Tống Viện vẻ mặt bình thản nói: “Không sao, nhảy nhảy cái là được thôi.”
Nhảy?
Nhảy nhảy?
Vãi đạn, đây là trong thang máy đây, không cẩn thận một cái là cái mạng nhỏ này cũng xong luôn.
“Chị không sợ sao?” Khương Ngọc Doanh mặt mày trắng bếch hỏi.
“Quen rồi.” Tống Viện giơ tay ra ấn vào chốt: “Mỗi tháng đều có vài lần như vậy, đợi sau khi cô bị kẹt trong này ba tiếng rồi thì cô sẽ chẳng sợ cái gì nữa cả.”
Bị kẹt ba tiếng đồng hồ chỉ là thời gian ngắn nhất mà thôi, lần bị kẹt nghiêm trọng nhất mà Tống Viện gặp phải lên đến năm tiếng đồng hồ lận. Người môi giới sốt ruột giậm chân, hỏi cô ta tại sao còn chưa tới, cô ta liền khóc rồi nói thang máy hỏng rồi.
Đó là lần đầu tiên cô ta gặp phải sự cố thang máy, suýt chút nữa thì bị dọa cho mất mật, sau này thì dần quen luôn rồi.
“Ba? Ba tiếng đồng hồ?” Nếu như không phải Khương Ngọc Doanh đang nắm lấy cánh tay của Tống Viện thì cô đã ngất xỉu luôn rồi, cô bị kẹt trong thang máy mười phút, à không phải, chỉ cần năm phút thôi là đã muốn chết rồi, lần này mà thật sự bị kẹt trong này ba tiếng thì cô phải chết bao nhiêu lần chứ.
Không được, không được, chỗ này con người không thể ở được.
Khương Ngọc Doanh nói: “Chuyển nhà, nhanh chóng chuyển nhà.”
Tống Viện dùng ánh mắt nhìn vượn gorilla* để nhìn cô, sau đó bĩu môi nói: “Cô nghĩ rằng ai cũng có tiền như cô sao, không phải dưới tên của ai cũng có mấy căn bất động sản đâu, cũng không phải ai cũng có thể ngồi máy bay tư nhân đâu.”
*Khỉ đột là một chi thuộc họ người, bộ linh trưởng, động vật ăn cỏ sống trong rừng rậm châu Phi, là giống lớn nhất trong bộ Linh trưởng còn tồn tại. Khỉ đột được chia thành hai loài. DNA của khỉ đột giống của con người 98%-99%. Chúng có họ hàng rất gần gũi với con người chỉ sau 2 loài tinh tinh
Cô ta nắm lấy tay của Khương Ngọc Doanh: “Giống như bộ móng đáng giá sáu chữ số này của cô vậy, có mấy người có thể làm nổi chứ.”
Khương Ngọc Doanh nuốt nước bọt xuống, dường như không thể phản bác được.
Tống Viện lại hỏi: “Cô có bao nhiêu căn bất động sản?”
Khương Ngọc Doanh suy nghĩ một lát: “Mười, mười mấy căn thì phải?”
“Mười mấy căn?”
“Cũng có thể là....Hai mươi mấy căn.”
“Hả?”
“Được rồi được rồi, là năm mươi căn, đúng, năm mươi căn.”
Ánh mắt mà Tống Viện nhìn cô đã không thể dùng lời để diễn tả nữa rồi. Người bình thường phấn đấu cả đời cũng chưa chắc có được một căn nhà, Khương Ngọc Doanh lại có thể nhẹ nhàng sở hữu đến năm mươi căn.
Chết tiệt, ai mà so bì nổi chứ!
“Ding.” Thang máy dừng lại, cửa mở ra.
Khương Ngọc Doanh vừa đi vừa nói: “Thật ra, tôi có thể cho chị một căn.”
Tống Viện lật túi áo của mình ra, nhún vai nói: “Xin lỗi nha, tôi bây giờ đến phí gia đình cũng không lấy được.”
???
Nghèo đến thế sao??!!