Khương Ngọc Doanh không nhắc đến việc tặng nhà cho cô ta nữa, cô chỉ vào những món đồ bày trí trong nhà rồi nói: “Cái này, cái này, cái này, cái này nữa, tất cả đều đổi hết đi.”
Tống Viện cúi người xuống đặt chai rượu vang lên bàn trà, cô ta một bên cởi áo khoác, một bên thẳng thừng bọc trần: “Ba chai rượu này cô đã mua hết bao nhiêu tiền, cô có biết không?”
Khương Ngọc Doanh từ trước tới này mua đồ chưa bao giờ nhìn giá, ngón tay cô đặt trên nút áo khoác, lúc đang cúi đầu cởi cúc áo thì tùy ý trả lời: “Không biết.”
Tống Viện đưa chiếc áo khoác gió màu đen vừa mới cởi ra treo lên giá đồ, cắn môi nói: “Tám mươi tám vạn.”
“À, mới có tám mới tám vạn hả, rẻ vậy.” Ba chai rượu mà có tám mới tám vạn quả thật không đắt, những loại rượu mà cô từng uống đều là những chai rượu độc nhất vô nhị giá trên trăm vạn cả.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Viện lại hỏi: “Vậy số dư tài khoản của cô còn bao nhiêu, có chú ý không?”
Cô Khương làm sao có thể chú ý mấy chi tiết này chứ: “Không xem.”
“Số dư tài khoản mười hai ngàn.” Tống Viện ngồi trên sofa nói.
“À, mười hai ngàn hả, vẫy cũng.....” Khương Ngọc Doanh khựng lại, nhíu mày hỏi lại: “Bao nhiêu?”
“Mười hai ngàn.” Tống Viện nói.
Chân của Khương Ngọc Doanh lảo đảo suýt chút nữa thì ngã, tay cô bám vào cái tủ phía sau, đôi mắt run rẩy nói: “Chị, chị nhìn kỹ rồi chứ?”
Cô nuốt nước bọt, sau đó bổ sung: “......Thật sự chỉ còn lại mười hai ngàn?”
Tống Viện nói: “Cô tự xem tin nhắn đi.”
Khương Ngọc Doanh một ngàn lần không tin mà mở điện thoại lên xem tin nhắn. Một giây sau, mặt cô xanh lè, chết tiệt, chỉ còn lại có mười hai ngàn thật luôn.
Như này là có còn muốn cho người ta sống nữa không vậy.
Cô lại lật tin nhắn của vài thẻ ngân hàng khác ra để xem kỹ, thật không may, số dư tài khoản đều bằng không.
“.....” Khương Ngọc Doanh khó nói nhìn về phía mấy chai rượu trên bàn trà: “Cái đó....Mấy chai rượu này có trả lại được không?”
Tống Viện lắc đầu: “Không biết.”
Không lâu sau, cửa mở ra, Khương Ngọc Doanh và Tống Viện sau khi mặc lại áo khoác thì xách theo chiếc túi đi vào thang máy, cầm theo chiếc dù hỏng đi vào trung tâm thương mại gần đó.
Ra đi vội vã, ra về thất vọng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Ngọc Doanh lẩm bẩm: “Dựa vào cái gì mà không cho trả lại chứ, thái độ phục vụ cũng quá kém rồi.”
Tống Viện khóe mắt tiếc nhìn về chỗ khác, sau khi thu lại ánh nhìn, cô ta ôm chai rượu vang vào lòng, siết chặt áo khác, nhỏ giọng hỏi: “Sau này cô tính như thế nào?”
“Sau này cái gì?” Tâm tư của Khương Ngọc Doanh còn đang đặt ở chai rượu vang.
“Thật sự không tha thứ cho Lâm Thần Khuynh nữa sao?”
“Cái đó....Xem đã rồi nói.”
“Tôi thấy á, đến tử tù còn có cơ hội kháng án, cô nên nghe Lâm Thần Khuynh giải thích một chút, lỡ như anh ta có nỗi niềm gì khó nói thì sao.”
“....”Khương Ngọc Doanh bỗng chốc dừng bước: “Tống Viện, chị có ý gì? Có phải là chị không muốn cho tôi ở nhờ, vậy được thôi, tôi sẽ đi ngay.”
Nói xong, cô liền quay người rời đi.
“Ấy ấy ấy, tổ tông cô đứng lại cho tôi, đứng lại.” Tống Viện kéo giữ cô, lựa chọn cái cô thích nghe để nói: “Không phải là tôi sợ cô ở chỗ tôi chịu khổ sao?”
Cô ta nói một cách chắc chắn: “Cô ở, cô ở, cô ở đi, cô muốn ở bao lâu thì ở.”
Khương Ngọc Doanh nín khóc vui vẻ, sau đó nói: “Đi nhanh lên, lạnh chết tôi rồi.”
Tống Viện đi theo.
Ngay lập tức, Cap Huy nhận được một tin nhắn.
[Bảo sếp của các người tự dỗ đi!]
Cao Huy quay trở lại, sau khi lên xe thì đem tất cả những gì mình biết kể lại rõ ràng, cuối cùng nói: “Tổng giám đốc Lâm, phu nhân chấp nhận chịu khổ, có thể là hết tiền rồi.....”Làm sao đây?
Lâm Thần Khuynh rút ra một tấm thẻ đen từ trong ví ra, số hiệu trên đó lấp lánh ánh vàng: “Đưa tấm thẻ này cho phu nhân.”
Cao Huy khó xử: “Phu nhân có lẽ không muốn gặp tôi đâu.”
Dù sao thì trong mặt bà chủ cậu ta và ông chủ cũng là một hội, bây giờ cậu ta còn đang nằm trong danh sách đen của bà chủ nữa.
“Về nhà họ Lâm.”
Chiếc xe khởi động, Lâm Thần Khuynh lấy điện thoại ra gọi điện cho Lâm Lan.
-
Lâm Lan cảm thấy bản thân đúng là mệnh khổ, vừa mới đi ngủ lại bị anh trai lôi từ trên giường xuống, còn không cho phép cô nhóc hỏi nhiều, chỉ giục cô nhóc nhanh chóng sửa soạn.
Đợi cô nhóc vừa sửa soạn xong, liền trực tiếp bị kéo lên trên xe.
Nếu như không phải vì đối phương là anh của cô thì cô đã nghĩ rằng bản thân bị ai bắt cóc rồi.
Chiếc xe chạy được hồi lâu, cô nhóc liền cẩn thận thăm dò: “Anh, chúng ta đi đâu vậy?”
“Đi tìm chị dâu của em.”
“Ủa, chị dâu không ở nhà sao?”
Lời cô nhóc vừa dứt, sắc mặt của Lâm Thần Khuynh liền tối sầm.
Cao Huy đưa mắt ra hiệu với cô nhóc, Lâm Lan liền lập tức hiểu ra, cãi nhau rồi, chị dâu bỏ nhà đi rồi.
Cô nhóc không kiềm được mà oán trách: “Anh à, có phải anh lại ức hiếp chị dâu rồi không? Anh không thể đối xử tốt với chị ấy một chút sao? Anh đúng thật là——“
Lâm Thần Khuynh liếc một cái, Lâm Lan liền chuyển chủ đề: “Anh đúng thật là——Quá đáng yêu.”
Lâm Thần Khuynh đưa tấm thẻ cho cô nhóc.
Lâm Lan: “Anh đưa thẻ cho em làm gì?”
Lâm Thần Khuynh: “Đưa cho chị dâu của em.”
“Anh không biết tự mình đưa cho chị ấy à?” Lâm Lan hỏi ngược lại.
Cao Huy lại khó xử lần nữa.
Lâm Lan mím môi: “Hiểu rồi, chị dâu không cần.”
Lạnh lùng cho lắm vào.
Khiến vợ đông đá chạy luôn rồi.
Cô nhóc lật tấm thẻ rồi tùy tiện hỏi: “Hạn mức là bao nhiêu?”
Lâm Thần Khuynh bình thản nói: “Thẻ của anh không có hạn mức.”
“......!” không có hạn mức!!
Lâm Lan cười hì hì: “Anh cho em một cái đi.”
Lâm Thần Khuynh ném một ánh mắt sắc lạnh nhìn cô nhóc: “Nếu như chị dâu của em không nhận nó thì tiền tiêu vặt của em sau này cũng sẽ không có nữa.”
“.....” Quả nhiên vợ là chân ái, còn em gái thì là bất đắc dĩ.
Lâm Lan rất không vừa lòng, nhưng không dám nói gì, phùng má nói: “Đưa đưa đưa, em nhất định sẽ đưa cho chị ấy.”
-
Lúc Khương Ngọc Doanh và Tống Viện đang uống rượu với nhau thì chuông điện thoại reo, là Lâm Lan gọi tới, cô nhóc còn đem theo tiếng khóc thút thít bảo tối nay không có chỗ ngủ, hỏi cô có thể thu nhận cô nhóc được không?
Khương Ngọc Doanh nhìn Tống Viện, Tống Viện gật đầu: “Có thể.”
Khương Ngọc Doanh hỏi: “Em ở đâu?”
Lâm Lan nói tên của một trung tâm thương mại, Khương Ngọc Doanh và Tống Viện mặc quần áo xong thì cầm dù chạy đi đón người, tối hôm nay quả thật rất lạnh, vừa mưa vừa gió.
Đi được nửa đường còn bị xe hắt nước cho ướt hết cả người, Khương Ngọc Doanh nhảy cững lên muốn lý luận với đối phương, Tống Viện kéo cô lại, sau đó đéo kính râm lên cho cô, trấn an nói: “Ngoan nào, cô là người của công chúng, chú ý hình tượng đi, bị phóng viện chụp được thì chúng ta mới là người xui xẻo đấy.”
Khương Ngọc Doanh từ trước đến ngay chưa bao giờ sợ gì, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy làm người hèn nhát thật khó, trong lòng khó chịu, trong miệng toàn lời kêu khổ.
Tống Viện nhìn thấy vậy thì thở dài, lại uống nhiều rồi, cô khi nào uống say cũng như vậy, nước mắt không tự chủ mà tuôn rơi.
Cô ta vội vã vỗ về: “Được rồi, được rồi, tôi sai rồi, là lỗi của tôi, chúng ta vẫn nên nhanh chống đi tìm Lâm Lan đã.”
Lâm Lan khom lưng uốn người tạo ra một dáng vẻ không được nhã nhặn cho lắm, nhìn thấy hai người đến cô nhóc hạnh phúc đến mức hai hàng nước mắt rơi lả chả, cô nhóc sắp bị đóng băng luôn rồi.
Anh trai cô cũng thật là, không nói là phải diễn giống thật một chút, đến cái dù cũng không thèm đưa cho cô, khiến cô bị lạnh mười lăm phút đồng hồ.
Cô nhóc lạnh đến mức toàn thân run cầm cậm.
Lâm Lan còn tủi thân hơn Khương Ngọc Doanh, cô nhóc ôm lấy cô rồi oa oa oa. Nhìn thì giống như đang khóc, nhưng thật ra đến cả một giọt nước mặt cũng chẳng có.
Tống Viện mỗi tay kéo một người: “Đi, về nhà thôi.”
Ở một góc xa, Cao Huy cầm dù nói: “Tổng giám đốc Lâm, cô Lâm đi rồi, phu nhân có lẽ đã không sao rồi, ngài còn chưa ăn tối, hay là——“
“Không đói.” Lâm Thần Khuynh nhìn chằm chằm vào bóng lưng của bọn họ.
“Nếu không đói thì chắc chắn cũng lạnh, hay là ngài vào trong xe đi?” Cao Huy lại nói.
“Không vào.” Lâm Thần Khuynh nói.
Cao Huy bị từ chối thì cũng không dám nói gì nữa, ngoan ngoãn cầm dù đợi ông chủ ra chỉ thị.
Một lúc lâu sau, bóng dáng của bọn họ đã khuất hẳn rồi, Lâm Thần Khuynh quay người đi về phía chiếc xe. Sau khi lên xe anh liền dặn dò: “Khu vực Tống Viện ở an ninh không tốt, hãy phái thêm người đến để trông coi.”
Cao Huy: “Vâng.”
Lâm Thần Khuynh: “Ngày mai hãy đặt món ăn sáng mà phu nhân thích ăn.”
Cao Huy: “Vâng.”
Lâm Thần Khuynh dừng lại: “Bỏ đi, bữa sáng tôi sẽ đích thân đi mua.”
Cao Huy: “.....”
“Phái xe dừng ở cửa khu chung cư, để cho phu nhân tiện đi lại.”
“Vâng.”
“Ngày mai hay tìm công nhân sửa chữa tới, sửa chữa lại chỗ ở của Tống Viện đi, đặc biệt là thang máy.”
“Vâng.”
“Cử thêm vài nhân viên bảo an đến kiểm tra các phương tiện ra vào ở đó.”
“....” Lần này Cao Huy không nói vâng nữa, cậu ta nhẹ giọng hỏi: “Người chủ ở đây chắc sẽ không đồng ý đâu.”
Lâm Thần Khuynh nhìn cậu ta rồi tỏ ra vẻ mặt “Còn cần tôi phải dạy cậu nên làm như thế nào nữa sao”.
Cao Huy gật đầu: “Vâng.”
-
Ngày hôm sau, khu chung cư tiếp nhận một đại cải cách, từ bãi cỏ sân vườn cho tới tu sửa thang máy, thậm chí cả đèn trên hành lang và cửa ra vào tòa nhà tất cả đều được thay mới.
Không biết ai đã lắm lời nói ra câu đùa: “Nếu như có thể xây lại cầu thang bộ thì tốt biết mấy.”
Một người khác lại nói: “Nằm mơ đi, tháo dỡ cầu thang là cả một công trình lớn đấy.”
Một tiếng sau, thang máy mới đã được lắp đặt xong và thật sự có người đã tháo dỡ cầu thang là xây dựng cầu thang mới.
Khương Ngọc Doanh bị tiếng ồn làm tỉnh, chất lượng căn phòng không tốt, cách âm cũng tệ hại, tiếng thùng thùng giống như là đang kêu lên bên tai luôn vậy.
Cô ngồi dậy khỏi giường, sau đó hít sâu một hơi, “Tống Viện, hàng xóm nhà cô đang sửa chữa gì à?”
Tống Viện cũng vừa tỉnh dậy, cô ta ngắm mắt nghĩ một lát, sau đó lắc đầu: “Không có, không nghe nói có ai sửa chữa gì cả.”
Lâm Lan vén chăn ra rồi ngồi dậy khỏi ghế sofa, sau đó xoa xoa eo nói: “Chị Tống Viện, sofa nhà chị cứng quá đi, em kiến nghị chị nên đổi sang ghế thư giãn đi, nằm lên vừa mềm vừa thoải mái.”
Tống Viện trợn tròn mắt, lông mi run lên mà nhìn về phía hai chị dâu em chồng không hiểu thế sự kia rồi lắc lắc đầu, sau đó đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Lâm Lan ngáp một cái rồi đi tới chỗ Khương Ngọc Doanh, ngồi lên đùi cô, sau đó lấy tấm thẻ trong túi áo ra đưa cho cô: “Chị dâu, cho chị.”
Khương ngọc Doanh nghi ngờ nói: “Đưa thẻ cho chị làm gì?”
Lâm Lan: “Chị dâu à, chị đừng có giả vờ nữa, chị Tống Viện đã nói cho em nghe rồi, trong thẻ của chị chỉ còn có mười hai ngàn thôi.”
Khương Ngọc Doanh: .......
Lâm Lan kéo tay cô lại rồi đặt tấm thẻ vào lòng bàn tay cô: “Chị cứ cầm lấy mà tiêu trước đi, đợi đến khi chị có tiền rồi thì trả lại cho em, đúng rồi, mật mã là sinh nhật của chị đấy.”
Khương Ngọc Doanh ôm chầm lấy Lâm Lan: “Hahaa, vẫn là Lan Lan nhà ta tốt với chị nhất.”
Lâm Lan vỗ vỗ vai cô: “Việc nên làm, nên làm.”
Người có tiền rồi thì sức mạnh sẽ được tăng lên, cô Khương lại có thể thẳng lưng mà đi rồi. Nhân lúc Tống Viện ra ngoài, cô và Lâm Lan đã cùng nhau đi trung tâm thương mại một chuyến, mua nội thất và đồ gia dụng mới, nếu như không phải vì nhà của Tống Viện quá nhỏ thì cô đã định mua nhiều thứ hơn nữa rồi.
Lâm Lan nhắc nhở: “Được rồi, được rồi.”
Khương Ngọc Doanh gật đầu: “Được, hôm nay mua đến đây vậy.”
Người khác bỏ nhà đi thì ủ rủ mất tinh thần, Khương Ngọc Doanh bỏ nhà đi thì lại như bước vào một cuộc đời mới. Lâm Lan âm thầm gửi một tin nhắn cho Lâm Thần Khuynh.
[Anh, anh cho chị dâu tiền tiêu như vậy không sợ chị ấy sẽ không trở về nữa sao?]
Lâm Thần Khuynh trả lời: [Không sao, cô ấy sẽ trở về thôi.]
Bé tằm cưng của anh chỉ có thể ăn lá tằm mà anh cho thì mới lớn lên được.
Ngày thứ hai Khương Ngọc Doanh “Bỏ nhà đi” thì đã nhận được điện thoại hỏi thăm của mẹ chồng, muốn cô và Lâm Lan về nhà ăn cơm.
Khương Ngọc Doanh viện cớ công việc bận rộn để không trở về. Vừa mới cúp máy không bao lâu, cha Khương lại gọi điện tới, lý do cũng giống như vậy, bảo cô lâu ngày không gặp rồi, hôm nay hãy về nhà ăn tối.
Cô nũng nịu nói mấy ngày này không có thời gian, cha Khương lại chuyển sang chuyện sinh nhật của ông, ngày kia là sinh nhật của ông, cô và Lâm Thần Khuynh nhất định phải đến.
Khương Ngọc Doanh sợ cha Khương thất vọng nên cũng chỉ đành miễn cưỡng đồng ý, vừa đặt điện thoại xuống thì bắt đầu châm biếm.
Đều là tại tên chó Lâm, nếu như không phải tại anh thì cô có phải khó xử thế này không chứ?!
cha Khương cúp máy xong thì liền gọi điện cho Lâm Thần Khuynh, ông bình thản nói: “Doanh Doanh đồng ý rồi.”
Lâm Thần Khuynh mỉm cười trả lời: “Cảm ơn cha.”
Cha Khương dừng lại, thong thả nói: “Thần Khuynh, cha chỉ có một đứa con gái là Doanh Doanh thôi, con không được ức hiếp con bé đấy.”
“Cha, con sẽ không ức hiếp cô ấy đâu.” Lâm Thần Khuynh bảo đảm nói: “Con sẽ đối xử tốt với cô ấy cả đời.”
Cha Khương nói thế nào thì cũng là người từng trải, từ trong câu nói của Lâm Thần Khuynh, ông có thể nghe ra được thành ý của anh, ông chỉ nói: “Được, đến lúc đó các con tới sớm chút.”
Lâm Thần Khuynh: “Vâng.”
Cuộc gọi kết thúc chưa bao lâu, tiếng chuông điện thoại của Lâm Thần Khuynh lại vang lên, anh nhìn thấy tên người gọi đến thì ánh mắt liền lộ ra ý cười.
“Doanh Doanh.”
Khương Ngọc Doanh: “Tôi chỉ nói một câu thôi, ngày kia là sinh nhật của cha Tôi.”
Lâm Thần Khuynh: “Tôi sẽ đi cùng em.”
“Tụt tụt~” Khương Ngọc Doanh đã cúp máy.
-
Buổi tối, Lâm Thần Khuynh làm xong công việc thì tự mình lái xe đi tới khu nhà của Tống Viện, chiếc xe Bentley dừng bên đường, anh ngậm điếu thuốc bước xuống xe, người tựa vào cửa xe ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào mặt đất.
Chú bảo vệ ở cửa chủ động chào hỏi anh: “Chàng trai trẻ, cậu lại tới rồi?”
Lâm Thần Khuynh gật đầu: “Ừm, xem xem.”
Chú bảo vệ cười hì hì một tiếng: “Cãi nhau với vợ rồi đúng không?”
Lâm Thần Khuynh khẽ nhướng mày, nhưng không trả lời.
Chú bảo vệ nói chuyện phiếm, bắt đầu đưa ra lời khuyên cho anh: “Tư duy của phụ nữ là thứ mà đàn ông chúng ta không thể hiểu được, cũng chẳng có đạo lý gì hợp lý cả, cậu cứ nhớ lấy chữ này, bảo đảo vợ chồng cậu sẽ hòa thuận ngay.”
“Chữ gì?”
“Dỗ dành.”
Chú bảo vệ: “Cậu đã ở đây hai đêm rồi, người ta vẫn không xuống nhìn cậu lấy một cái, cậu cứ thế này thì không được đâu.”
Ông ta đánh giá Lâm Thần Khuynh một lượt từ trên xuống dưới: “Đi đi đi, đi mua cho vợ một bó hoa cùng một món quà, nhất định có thể dỗ được.”
Lời vừa dứt, anh liền liếc nhìn vào bên trong xe, ở ghế lại phụ đã đặt một bó hoa hồng rất lớn, bên cạnh bó hoa là quà, nhìn hộp quà thì có vẻ rất cao cấp.
Chú bảo vệ cười hì hì: “Đừng có đứng ngẩn người ở đây nữa, nhanh chóng đi lên đó đi, nếu không vợ mà chạy rồi thì câu đuổi theo cũng không kịp đâu.”
Lâm Thần Khuynh dập điếu thuốc trong tay đi, vứt vào trong thùng rác, dưới ánh mắt chăm chú đầy “Dịu dàng” của chú bảo vệ, anh ôm theo bó hoa mà món quà đi vào trong tòa nhà.
Cửa thang máy mở ra, bên trong truyền tới tiếng nói chuyện.
“Chị dâu, rốt cuộc phải làm sao thì chị mới chịu tha thứ cho anh trai của em vậy?”
Khương Ngọc Doanh: “Trừ khi anh ta quỳ xuống trước mặt chị.”
Vừa dứt lời, bốn mặt nhìn nhau.
Khương Ngọc Doanh: “......”
Lâm Thần Khuynh: “......”
Lâm Lan buột miệng nói ra: “Anh, hay là anh quỳ đi.”