Đèn trung tâm tắt, cửa mở ra, Lâm Thần Khuynh đẩy cô vào bên trong căn nhà, cửa lại đóng lại, Khương Ngọc Doanh kêu lên kinh ngạc: “Đây....”
Cả căn nhà bốn bề trống rỗng, trong nhà ngoại trừ một chiếc sofa mới mua ra thì không còn gì nữa, chẳng trách mà anh lại có thể nói chắc nịch rằng không nguy hiểm, bên trong chẳng có đồ dùng gì cả, không nguy hiểm là đúng rồi.
Khương Ngọc Doanh vẫn còn muốn nói nhưng lập tức bị bịt miệng lại, hai thân ảnh di chuyển từ ngoài cửa vào phòng khách, tiếng rên rỉ không ngừng vang lên.
Trong chốc lát, chân của cả hai không đứng vững mà cùng nhau ngã xuống sofa, Khương Ngọc Doanh mặt mày đỏ bừng đẩy anh ra: “Quần áo của anh ướt hết rồi, mau đi tắm rửa trước đi.”
Lâm Thần Khuynh hơi nhếch môi, phụ họa nói: “Em nói đúng, quần áo ướt rồi, phải đi tắm thôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Ngọc Doanh giãy giụa muốn xuống khỏi sofa, Lâm Thần Khuynh nắm chặt lấy cánh tay cô, đỏ mắt nói: “Em cũng ướt hết rồi, tắm cùng thôi.”
“Ấy, tôi không cần.” Khương Ngọc Doanh lắc đầu từ chối: “Lát nữa tôi về nhà tắm.”
Ngón tay trắng nõn của Lâm Thần Khuynh đáp xuống gò má cô, sau đó cắn vào tai cô rồi nói: “Tắm ở đây, tôi chà lưng cho em.”
Khương Ngọc Doanh rùng mình, ngữ khí nói chuyện yếu ớt hẳn: “Không, không cần đâu, làm vậy phiền lắm.”
Lâm Thần Khuynh đặt đầu ngón tay lên môi cô, nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó cúi đầu xuống tiến lại gần: “Không sao, tôi không thấy phiền.”
“Là tôi thấy ngại.” Khương Ngọc Doanh run rẩy dịch chuyển sang chỗ khác, cô không biết rằng anh còn có lúc hút người như vậy nữa đấy. Lúc trái tim loạn nhịp cô vẫn không quên nhắc nhở bản thân phải cần thận với viên đạn bọc đường của tên đàn ông chó này.
Nhưng viên kẹo của đàn ông chó này không phải bạn muốn cần thận thì có thể cẩn thận được, cũng có lúc nó sẽ khiến cho bạn không thể phản kháng.
Ví dụ, Khương Ngọc Doanh nhân cơ hội đứng dậy, cô càng muốn đi thì lại càng bị anh ôm chặt lấy eo. Cô đứng, anh ngồi trên sofa, mặt anh dính sau lưng cô, hơn ấm từ từ luồn vào trong lớp áo, chỉ còn cảm thấy toàn thân vừa mềm nhũn vừa tê dại.
Mỗi một tế bào đều đang gào thét.
Chân cô trở nên mềm nhũn, chỉ có thể dựa vào người anh.
Bàn tay của Lâm Thần Khuynh đan vào nhau trước người cô, anh ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt có chút ôn nhu: “Doanh Doanh.”
Giọng nói không lớn không nhỏ, gọi cái liền khiến cho Khương Ngọc Doanh toàn thân run rẩy. Nếu như tính khoản tán tỉnh, Lâm Thần Khuynh mà nhận thứ hai thì không ai dám đứng nhất.
Cô muốn cử động, nhưng lại không thể nhúc nhích được, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng đó, nghe theo lời anh rồi hỏi: “Làm gì vậy?”
“Quần áo cũng em cũng ướt hết rồi.” Lâm Thần Khuynh kéo lấy vạt áo của cô, trên đó đã bị nước ở trên quần áo của anh thấm vào rồi, lúc này quần áo của cô cũng chẳng khá khẩm hơn anh là mấy.
Khương Ngọc Doanh cúi đầu xuống nhìn anh, biểu cảm khó tả, chẳng trách tại sao anh cứ ôm cô mãi, thì ra là vì nguyên nhân này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô chọc chọc vào giữa lông mày anh rồi hỏi: “Có phải là anh cố ý không?”
Cho dù thật sự là cố ý thì Lâm Thần Khuynh cũng sẽ không thừa nhận, anh đổi chủ đề nói: “Mặc quần áo ướt sẽ bị cảm đấy.”
Khương Ngọc Doanh: “.....”
Lâm Thần Khuynh: “Đi tắm cùng tôi.”
“.....”
“Không chà lưng cũng được, chúng ta có thể chà chỗ khác.”
“.....” Khuôn mặt của Khương Ngọc Doanh lại càng đỏ hơn, trong đồng tử phát ra ánh sáng chói lóa, cô ngượng ngùng đẩy anh ra: “Không, tôi tự đi.”
Lâm Thần Khuynh thấy khí thế của cô đã giảm đi mấy phần, biết rằng cô đã động lòng, anh cười nhếch mép: “Tôi muốn đi với em.”
Lời vừa dứt, anh đứng dậy bế cô lên, hai người đi vào phòng tắm dưới sự kinh ngạc của Khương Ngọc Doanh.
Phòng tắm ở đây không thể so được với phòng tắm của biệt thự ở Thịnh Hải được, phòng tắm này rất nhỏ, hai người quay đi quay lại là có thể đụng vào nhau ngay. Nhưng nhỏ cũng có cái hay của nó, Lâm Thần Khuynh dường như chẳng tốn chút sức nào thì đã có thể khóa cô trước người mình rồi.
Lúc làn nước chảy xuống, bên tai Khương Ngọc Doanh truyền tới tiếng nói thầm thì của đàn ông: “Đừng quên, chúng ta đã nói là phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng rồi.”
Nghĩ đến nghĩa vụ vợ chồng, Khương Ngọc Doanh lập tức liên tưởng ra rất nhiều cảnh tượng không thể miêu tả được, cô đỏ bừng mặt muốn thoát ra nhưng lại bị anh ép vào tường.
Anh nâng cằm cô lên, khóe mặt nhướng lên: “Xấu hổ sao?”
Đôi mắt gợn nước của cô phát sáng lung linh, đối mặt với nụ cười của anh, cô đột nhiên thở gấp, giọng run rẩy nói: “Ai xấu hổ chứ.”
Tính cách hiếu thắng của cô Khương lại bùng lên, cô biến từ bị động thành chủ động, cô nói: “Làm thì làm, sợ anh chắc?”
Cô giống như một trái ớt nhỏ, lông mày nhướng cao, hét lên đầy khiêu khích.
Lâm Thần Khuynh rất hài lòng với biểu hiện của Lâm phu nhân, bé tằm của anh thì phải thú vị như thế chứ. Anh khẽ cười nhếch mép: “Tốt.”
Ánh sáng trong đáy mắt anh tựa như biểu sâu, vừa mê người lại rất quyến rũ, mang theo sức hấp dẫn khó tả, nó tựa như có thể nuốt chửng người khác bất cứ lúc nào.
Dưới ánh mắt nhìn ngắm của anh, Khương Ngọc Doanh dần trở nên mất phương hướng.
Bên ngoài cửa sổ, mưa vẫn như cũ, gió cũng như thế, cô giống như một cây mai đang đong đưa theo gió giữa sân vậy.
Gió trùng trùng, trắc trở cũng muôn trùng, nhưng giữa muôn trùng trắc trở cô lại hưởng thụ được niềm vui tuyệt vời.
Tất cả mọi thứ đều như không hề tồn tại, chỉ có cô, chốc lát đặt mình lên thiên đường, chốc lát đặt mình trong sông núi, chốc lát lại dưới đại dương, chốc lại lại là trên mặt đất.
Tim đập nhanh.
Lại nhanh hơn.
Rất lâu sau, Khương Ngọc Doanh nằm trên sofa không nhúc nhích được, đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn chăm chú vào người đàn ông trước mắt, chất vấn: “Anh đặc biệt đến tìm tôi để thực hiện nghĩa vụ vợ chồng à?”
Lâm Thần Khuynh rót cho cô một cốc nước nóng, sau đó nhẹ nhàng nói: “Đến xin lỗi, nhân tiện thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.”
Khương Ngọc Doanh trợn tròn mắt, ánh mắt vô tình rơi vào chỗ ngực của bản thân, ở đó có rất nhiều vết bầm tím, đây chính là bằng chứng “Làm xằng làm bậy” của người nào đó.
Đến xin lỗi nhân tiện thực hiện nghĩa vụ vợ chồng? Lừa ma à.
Anh rõ ràng là đặc biệt đến tìm cô để thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.
Khương Ngọc Doanh cử động cẳng chân, một cảm giác đau bắt đầu truyền tới, cô nhíu mày: “Đều tại anh đấy.”
Lâm Thần Khuynh khom người ngồi xuống bên cạnh cô, sau đó ôm cô vào lòng, vừa đưa nước cho cô vừa nói: “Ừm, tại tôi hết.”
Anh ra tay quá mạnh.
Khương Ngọc Doanh uống được nửa cốc nước thì cổ họng đã tốt hơn rất nhiều, cô chọc vào ngực anh rồi nói: “Anh không thể nhẹ nhàng một chút sao!”
Lần nào cũng như thế.
Lần nào cũng như lần nào.
Lát nữa Tống Viện và Lâm Lan nhìn thấy thì biết phải giải thích làm sao.
Lâm Thần Khuynh rủ mắt xuống, nghiêm túc nói: “Tôi xin lỗi.”
Khương Ngọc Doanh vừa mới tính nói gì đó thì anh lại nói tiếp: “Tôi không làm chậm được, cũng không nhẹ nhàng được.”
Khương Ngọc Doanh: “......”
Còn có thể nói chuyện tử tế không đây?!!
Lâm Thần Khuynh nói với đôi mắt sáng rực: “Đây là phản ứng bản năng, chỉ dành cho mình em.”
Hàm ý là: Bản năng này chỉ phản ứng khi ở với em.
Khương Ngọc Doanh mặt đỏ rực như ánh hoàng hôn, cô đột nhiên cảm thấy xấu hổ không muốn nghe nữa, nhưng Lâm Thần Khuynh lại không cho cô được như ý, anh đặt cốc nước xuống, dùng ngón tay nâng cằm cô lên, ánh mắt thâm túy mê người: “Tôi làm không tốt sao?”
Lúc hỏi còn tỏ ra dáng vẻ rất nghiêm túc, Khương Ngọc Doanh bản thân vốn không thể nào so sánh được, nhưng theo vô số lần dò hỏi của anh, cô quả thật không thể chịu nổi nữa, cô xấu hổ đỏ bừng mặt nói: “Ai nói chuyện này với anh chứ.”
“Hay là bản thân em cảm thấy không tốt?” Lâm Thần Khuynh dùng ngón tay lướt tới bên cổ cô mơn trớn: “Tư thế không làm em hài lòng?”
Anh càng nói càng làm tới, Khương Ngọc Doanh không có cách nào có thể tiếp tục nói chuyện với anh, cô thẳng thắn mím môi không trả lời.
Lâm Thần Khuynh vuốt ve tai cô, thái độ tốt đẹp mà nói: “Nếu như em không hài lòng thì sau này tôi sẽ thay đổi, làm thế nào tùy em, chỉ cần em vui là được.”
Hahahaha, anh ta đang nói gì vậy.
Khương Ngọc Doanh không những rung động, mà cô cảm thấy như cả người đều đang run rẩy.
Không thể nói tiếp được nữa, thật sự không thể nói tiếp nữa rồi.
Còn nói nữa thì cô thật sự sẽ phải tìm cái lỗ mà chui xuống mất.
Khương Ngọc Doanh đỏ mặt quay đầu đi: “Đừng sờ nữa.”
Lâm Thần Khuynh nhíu mày hỏi: “Làm sao?”
Khương Ngọc Doanh mặt đỏ bừng nói: “Nhột.”
Dáng vẻ xấu hổ của cô đã kinh ngạc đến anh, lúc anh bật cười cũng tiện thể hôn cô một cái, dùng hành động nói: Được, không sờ thì tôi hôn vậy.
Khương Ngọc Doanh đặt tay vào giữa hai người, bỏ xuống cũng không phải mà giơ cao lên cũng không. Lúc cảm thấy ngứa ngáy quá thì nắm lấy tóc anh, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của cô luồn qua mái tóc ngắn của anh mà nắm chặt lấy.
“Cốc cốc cốc.” Tiếng ngõ cửa truyền tới.
Không lâu sau có người đứng trước của nói chuyện: “Anh trai? Chị dâu? Hai người vẫn ổn chứ?”
“Ai lại hỏi như em chứ.” Tống Viện đẩy Lâm Lan ra, ghé sát tai vào cửa nhà, đầu tiên là im lặng nghe xem động tĩnh bên trong, sau khi không nghe thấy tiếng gì thì liền nói lớn: “Khương Ngọc Doanh, tôi có cần báo cảnh sát không?”
Dứt lời, Lâm Lan giơ tay lên trán, thật là mất mặt.
Tống Viện không tự hiểu mà lại nói: “Nếu như cô còn không ra ngoài thì chúng tôi sẽ phá cửa xông vào đấy, lỡ như nhìn thấy cái gì thì hai người đứng có để bụng.”
Lâm Lan quả thật không nghe nổi nữa mà trợn tròn mắt, cô nhóc đẩy Tống Viện ra xa, sau đó dùng lực gõ cửa: “Anh ơi, mở cửa, mau mở cửa đi, anh mà còn không mở cửa là Tống Viện báo cảnh sát thật đấy.”
Tống Viện bất thình lình bị một làn gió lạnh thổi vào người, cô ta ho sặc sụa không phản bác lại cô nhóc.
Ngay lập tức, cửa nhà mở ra, Lâm Thần Khuynh gương mặt lạnh lùng xuất hiện trước mặt hai người: “Làm gì vậy?”
Lâm Lan nghiêng người nhìn vào bên trong nhà: “Anh trai, chị dâu đâu rồi?”
Cô nhóc vừa nói vừa nhấc chân bước vào.
Lâm Thần Khuynh chặn cô nhóc lại rồi lạnh nhạt nói: “Cô ấy mệt rồi.”
Lâm Lan và Tống Viện trao đổi ánh mặt với nhau một lát: “Vậy nên?”
“Ngủ rồi.” Lâm Thần Khuynh nói.
Lâm Lan ưỡn cổ lên “Ồ” một cái, sau đó quay người trở về, chưa đi được hai bước cô nhóc lại quay lại muốn xông vào bên trong xem thử, nhưng cái trò dương đông kích tây cũ rích này của Lâm Lan làm sao quay mặt được Lâm Thần Khuynh chứ.
Ngay khi cô nhóc vừa bước được một bước, Lâm Thần Khuynh đã dùng một tay túm lấy, sau đó lạnh lùng nói: “Còn bước lên trước một bước nữa thì hết tiền tiêu vặt.”
Lâm Lan lập tức dừng lại, giọng kéo dài: “Anh——”
Lâm Thần Khuynh không quan tâm đến cô nhóc mà quay người đi vào trong nhà, sau đó đóng cửa lại ngay trước mặt hai người bọn họ.
Tống Viện nở nụ cười hì hì, sau đó vỗ vỗ bả vai của Lâm Lan: “Được rồi, không sao rồi, về ngủ thôi.”
Lâm Lan rốt cuộc là vì đang còn nhỏ hay là vì có chút không yên tâm mà hỏi lại: “Chị chắc chắn là không sao rồi chứ?”
“Người ra đều đi ngủ rồi, còn có thể có chuyện gì chứ.” Tống Viện cố ý nhấn mạnh từ “Ngủ” Lâm Lan liền hiểu ra ngay, cô nhóc gật gật đầu: “Ngủ, đúng, ngủ rồi. Chỉ cần có thể ngủ thì chắc chắn sẽ không sao.”
Trong nhà, Khương Ngọc Doanh công môi phát ra giọng điệu không hài lòng: “Sao anh lại nói như thế với Tống Viện?”
Lâm Thần Khuynh ôm cô vào lòng, cố ý nói: “Tôi nói cái gì cơ?”
“Nói tôi mệt đấy.” Khương Ngọc Doanh hai mắt đều là tia lửa, cô nhéo vào eo anh: “Anh nói như vậy dễ khiến cho người ta hiểu lầm đấy.”
“Hiểu Nhầm? Hiểu nhầm cái gì?” Lâm Thần Khuynh hài hước nói: “Là ai kêu gào bảo không tiếp tục được nữa vậy? Là ai bảo mệt rồi muốn nghỉ ngơi thế? Là ai khóc lóc gọi ông xã, muốn tôi dừng tay vậy ta? Không lẽ em——“
Khương Ngọc Doanh dựng thẳng sống lưng: “Làm, làm sao?”
Lâm Thần Khuynh: “Không hề mệt, vẫn còn có sức để tiếp tục?”
Khương Ngọc Doanh lại câm nín, được thôi, da mặt của cô không dày bằng tên đàn ông chó chết nhà anh, cô nhận thua.
Lâm Thần Khuynh dựa vào vai cô hỏi: “Sao lại không nói chuyện rồi?”
Khương Ngọc Doanh ngáp một cái: “Buồn ngủ.”
Sau đó còn bổ sung: “Muốn ngủ.”
Nhưng mà tuy rằng buồn ngủ thật nhưng cô thật sự không thể ngủ nổi ở đây, giường còn không có thì ngủ cái quái gì. Cô Khương chưa từng chịu khổ, càng chưa từng phải ngủ ở sofa bao giờ, cô bĩu môi nói: “Tôi không muốn ngủ ở đâu.”
Lâm Thần Khuynh cũng có ý này, anh hôn lên cổ cô một cái: “Đi, về nhà.”
“Về nhà? Bây giờ?” Khương Ngọc Doanh nhìn bên ngoài cửa sổ, bên ngoài vẫn có thể loáng thoáng nghe được tiếng sấm: “Nhưng....”
Lâm Thần Khuynh cầm lấy chiếc áo đang nằm trên tay vịn ghế sofa rồi trùm lên người cô, sau đó bế cô đứng dậy. Thân hình của người đàn ông cao lớn, chiếc bóng đổ xuống cũng rất tuyệt vời.
Khương Ngọc Doanh nhẹ nhàng kéo lấy ống tay áo của anh, ánh mắt ra hiệu cho anh nhìn mình.
Lâm Thần Khuynh không hiểu, cau mày: “Sao thế?”
Khương Ngọc Doanh nói: “Anh chắc chắn để tôi mặc như thế này ra ngoài?”
Quần áo lúc trước đều đã bị dính nước mưa rồi, bây giờ cô đang quấn một chiếc chăn trên sofa, trên chiếc chăn là một chiếc áo vest màu đen, nhìn thế nào cũng rất buồn cười.
Ngoài buồn cười ra thì còn có chút không hay, cô như thế này thì khác gì ở truồng chứ, chỉ là nhiều hơn có lớp chăn thôi, dù sao thì người cũng chẳng mặc gì.
Lâm Thần Khuynh chẳng cảm thấy có gì không ổn cả, ôm nhuyễn ngọc ôn hương* trong lòng rất thoải mái, anh nhấc cô lên: “Như vậy rất tốt.”
*Nhuyễn ngọc ôn hương: ngọc và hương dùng để ẩn dụ phụ nữ, cả câu để diễn tả một người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng.
Tôi thích cảm giác tiếp xúc không khoảng cách này.
Khương Ngọc Doanh nhướng mày: “Tốt? Tốt chỗ nào?”
Dáng vẻ cau mày của cô giống như một đứa trẻ dễ thương không lấy được kẹo, biểu cảm trên khuôn mặt vừa sinh động lại vừa phong phú, cách liếc mắt vô cùng thú vị.
Khương Ngọc Doanh lại chẳng có tâm trạng đùa giỡn với anh, bây giờ cô đang không mặc gì cả, đi ra đường mà lỡ bị lộ thì cũng là cô mất mặt chứ ai, cô lắc đầu: “Không muốn.”
Lâm Thần Khuynh khẽ dỗ dành: “Yên tâm, tôi sẽ bế em thật cẩn thận.”
Khương Ngọc Doanh vẫn không yên tâm: “Lỡ như bị chụp hình thì làm sao?”
Lâm Thần Khuynh: “Có tôi ở đây, ai dám chụp?”
Câu nói này rất có sức thuyết phục, Khương Ngọc Doanh miễn cưỡng đồng ý, cô đung đưa chân: “Vậy được thôi.”
Hai người ra ngoài một cách lặng lẽ, cửa thang máy mở ra, Lâm Thần Khuynh bế cô bước vào thang máy.
Cao Huy đã sớm đứng chờ ở bên ngoài rồi, nhìn thấy bọn họ bước ra, cậu ta liền cầm dù chạy tới: “Tổng giám được Lâm.”
Khương Ngọc Doanh trốn dưới áo vest không dám thò đầu ra, tâm trạng bây giờ của cô rất khó diễn tả, cô giống như một đứa trẻ hư đang thấp thỏm khi vừa mới làm ra chuyện xấu, nhưng ngoài thập thỏm ra lại có chút phấn khích, giống như đang chơi một trò chơi cấm vậy, vừa lo sợ vừa kích thích.
Đương nhiên là lo sợ vẫn nhiều hơn kích thích.
Lỡ mà bị ai nhìn thấy thì cô thật sự không muốn sống nữa.
Cao Huy đã đi theo Lâm Thần Khuynh rất nhiều năm, câu ta biết cái gì nên nói cái gì không nên. Khoảnh khắc nhìn thấy hai người bước ra, câu ta đã thu ánh mắt của mình lại.
Ngoại trừ nhìn vào Lâm Thần Khuynh khi đối thoại với anh ra, tất cả những lúc khác ánh mắt đều nhìn đi khắp nơi, nhìn trời nhìn đất nhìn mưa, tránh không nhìn vào hai người bên cạnh.
Người ta đang chơi trò kích thích, chơi trò mập mờ, cậu ta lo lắng cái gì chứ.
Không nhìn, không nhìn, tuyệt đối không nhìn.
Cửa xe mở ra, Lâm Thần Khuynh đặt Khương Ngọc Doanh vào trong xe, sau đó cũng cùng ngồi vào với cô. Hôm nay tài xế không đến nên Cao Huy sẽ lái xe.
Rất nhanh, chiếc xe nổ máy.
Cao Huy hỏi: “Tổng giám đốc Lâm, đi đâu ạ?”
Lâm Thần Khuynh: “Biệt thự Thịnh Hải.”
Khương Ngọc Doanh: “Đi Nhã Uyển.”
Hai giọng nói vang lên cùng lúc, khó cho Cao Huy rồi, biệt thự Thịnh Hải và Nhã Uyển ở hai hướng khác nhau, một cái ở hướng đông còn một cái ở hướng tây.
“Cái đó, cuối cùng là đi đâu ạ?”
“Biệt thự Thịnh Hải.”
“Đi về Nhã Uyển.”
Khương Ngọc Doanh lên tiếng lần hai.
Hiện trường lập tức trở nên khó xử, nếu như trước đấy thì phải nghe theo lời ông chủ, nhưng bây giờ?
Không biết.
Cao Huy không dám đạp ga, chờ đợi sự chỉ thị của Lâm Thần Khuynh.
Sau một lúc, Lâm Thần Khuynh lên tiếng: “Nhã Uyển.”
Cao Huy thầm nghĩ: Ông chủ đây là đang thỏa hiệp sao??
Khương Ngọc Doanh hài lòng mỉm cười, cô duỗi tay ra gãi gãi lòng bàn tay của Lâm Thần Khuynh.
Lâm Thần Khuynh nắm lấy bàn tay hư hỏng của cô, sau đó ôm cô chặt hơn một chút, “Đến Nhã Uyển đi.”
Lâm phu nhân bảo đi đâu thì chỉ có thể đi đó.
Khương Ngọc Doanh cảm thấy địa vị trong gia đình của mình nâng cao không ít, tâm tình vui vẻ vô cùng, lúc vui vẻ thì con người ta dễ trở nên không trung thực, cô bất giác vặn người vài cái.
Ánh mắt của Lâm Thần Khuynh thay đổi, anh giơ tay ra giữ lấy cánh tay cô, sau đó cúi đầu tiến sát lại, cách một tấm áo nói: “Đừng cử động.”
Khương Ngọc Doanh làm sao nghe được chứ, cô lại cử động thêm lần nữa.
Lần này, Lâm Thần Khuynh liền vỗ vào cái mông mềm mại của cô: “Nếu như còn cử động thì——“
Lời cảnh cáo của đàn ông rất hữu dụng, những lời sau đó Khương Ngọc Doanh đã tự mình bổ sung xong, nếu còn cử động thì tôi sẽ không khách khí với cô đâu.
Đúng, tên đàn ông chó chỉ biết chiêu này.
Khiến cô khóc, khiến cô kêu la, khiến cô xin tha.
Tên đàn ông chó chết này thật quá hư hỏng.
Lâm Thần Khuynh hài lòng mỉm cười, anh xoa xoa đầu cô giống như đang dỗ dành một bé mèo, sau đó tiến sát tai cô nói: “Thật ra nếu ở trên xe thì tôi cũng không để ý đâu.”
Xe?
Trên xe??
Tên chó nhà anh đúng là càng ngày càng không biết liêm sỉ.
Khương Ngọc Doanh cắn chặt môi không quan tâm tới anh.
Lâm Thần Khuynh luồn tay qua chiếc áo vest rồi sờ vào cằm cô: “Giận rồi sao?”
Khương Ngọc Doanh há miệng ra cắn một cái.
Lâm Thần Khuynh bật cười nói: “Một cái có đủ không? Có cần cắn thêm cái nữa?”
“.....” Khương Ngọc Doanh nhả ra.
Tên chó nhà anh sắp toi đời rồi.
Tên chó đang thỏa mãn nên cái gì cũng không nghe thấy, sức ở tay lại càng mạnh hơn.
Khương Ngọc Doanh thấy trốn cũng không được nên cũng chẳng thèm trốn nữa.
-
Chiếc xe dừng ở biệt thự Nhã Uyển, lúc Lâm Thần Khuynh bế Khương Ngọc Doanh xuống xe thì mới chú ý đến phía sau lưng cô đã ướt hết rồi, lúc đó mới hỏi: “Em nóng lắm à?”
Khương Ngọc Doanh kéo chiếc áo vest trên mặt xuống, nhìn thẳng vào anh: “Anh nói xem?”
Lâm Thần Khuynh cười cười: “Tôi nói nóng thôi vẫn chưa đủ.”
艹!
Đây là lời của cầm thú à.
Lâm Thần Khuynh quen đường quen lối bế Khương Ngọc Doanh đi vào thang máy, không lâu sau hai người lại từ thang máy bước ra. Khương Ngọc Doanh oán trách, “Sao anh lại không cầm chìa khóa chứ?”
Việc trở về biệt thự Nhã Uyển là quyết định mới đây, trước đó Lâm Thần Khuynh không biết nên cũng không có mang theo chìa khóa, nhưng anh vẫn rất bình tĩnh là đi dỗ người: “Là lỗi của tôi.”
Nhìn thấy thái độ thành khẩn nhận lỗi của anh, cô Khương cũng không nỡ, bĩu môi nói: “Lần sau không được mắc phải lỗi như thế này nữa đấy.”
Khương Ngọc Doanh ngoắc ngón tay nói: “Được thôi, tha thứ cho anh đấy.”
Lông mi của Cao Huy run lên, cậu ta tiếp tục nhìn trời.
Lâm Thần Khuynh ra hiệu cho câu ta mở cửa, cậu ta ngẩng cổ mở cửa xe ra. Lần này thì không cần nghĩ nữa rồi, chắc chắn sẽ về biệt thự Thịnh Hải thôi, nhưng Cao Huy vẫn hỏi lại: “Tổng giám đốc Lâm, đi đâu ạ?”
Lâm Thần Khuynh: “Biệt thự Thịnh Hải.”
Cao Huy vội vã khởi động xe, một lúc sau, chiếc xe chạy như bay trên đường.
Khương Ngọc Doanh thật sự rất mệt rồi, không bao lâu cô đã bước vào cảnh mộng. Cô mơ một giấc mơ, trong mơ cô và Lâm Thần Khuynh đang lăn lộn trên giường từ sáng sớm cho đến tối muộn, tên chó kia tinh lực dồi dào khiến người khác phải căm phẫn.
Điều đáng ghét nhất là tư thế của anh ta còn rất phong phú, lúc thì như này lúc thì như kia, Khương Ngọc Doanh mềm nhũn thành một vũng nước.
Khi giấc mơ đến giai đoạn cuối thì đột nhiên có điện thoại gọi tới, bọn họ bị tiếng chuông điện thoại làm cho tỉnh giấc.
Khương Ngọc Doanh lờ mờ mở mắt ra, nhất thời không nhớ là bản thân đang ở đâu, cô nheo mắt nhìn xung quanh, vừa hay nhìn thấy dáng vẻ Lâm Thần Khuynh đang nghe điện thoại.
Thì ra là có người gọi tới cho anh thật.
Khương Ngọc Doanh tìm một tư thế thoải mái nhất, đang tính nhắm mắt ngủ tiếp thì loáng thoáng nghe thấy trong điện thoại có người nói: “Thần Khuynh, nhà họ Lưu xảy ra chuyện rồi.”
Lâm Thần Khuynh: “Cái gì?”
Đầu dây bên kia: “Lưu Tiểu cắt cổ tay tự tử.”
Khương Ngọc Doanh: “.....”
Lại nữa, lại nữa, lại nữa rồi.