Giả hôn

Lâm Lan lắc được mười phút thì không lắc nổi nữa, cuộc đời này đây là lần đầu tiên cô nhóc lắc vòng, phần eo đau đớn vô cùng, lúc xoay người lại càng đau hơn.
“Chị dâu, không được rồi, em thật sự lắc không nổi nữa rồi.”
Khương Ngọc Doanh bĩu môi: “Em mới lắc có mười phút.”
Lâm Lan xua tay: “Mười phút là giới hạn của em rồi.”
Khương Ngọc Doanh hỏi: “Em không muốn giảm cân sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“So với giảm cân thì em càng muốn sống hơn.” Lâm Lan nằm liệt trên sàn, vòng lắc eo rơi xuống bên chân cô nhóc, cô nhóc thở hổn hển nói: “Chị mua cái này ở đâu vậy?”
“Không phải chị mua.” Khương Ngọc Doanh nói: “Tống Viện mua thì phải.”
Lâm Lan âm thầm oán trách Tống Viện, mua cái gì không mua lại đi mua vòng lắc eo, đây là muốn hành chết cô sao?!
Mặc kệ, ai thích lắc thì lắc, cô không lắc nữa.
Khương Ngọc Doanh giơ chân lên đá vào chân cô nhóc một cái: “Nhanh lên, tập thêm nửa tiếng nữa.”
“Chị dâu, em thật sự không lắc nổi nữa đâu.” Lâm Lan đưa ra ý kiến: “Vậy đi, chị tập với Tống Viện đi, chị ấy nhất định sẽ khoẻ hơn em.”
Khương Ngọc Doanh xông tới phòng vệ sinh hét lớn: “Tống Viện, chị làm gì trong đó lâu vậy, rớt vào bồn cầu rồi à?”
Tống Viện đang ngồi trên bồn cầu chơi game, đang đến giai đoạn quan trọng nên cô ta chẳng có thời gian đâu mà quan tâm đến lời của Khương Ngọc Doanh.
Khương Ngọc Doanh đến gõ cửa: “Ra đây.”
Tống Viện giả vờ đau bụng rồi rên rỉ nói: “Không được, phải…..đợi một lát nữa đi.”
“Một lát là bao lâu?”
“Khoảng…..nửa tiếng.”
“……”
Khương Ngọc Doanh trợn trắng mắt rời đi, thời gian cô ta ngồi nhà về sinh sắp bằng thời gian người ta sinh con rồi.
Không thể làm khổ Tống Viện nên chỉ có thể tiếp tục luyện tập với Lâm Lan thôi. Ánh mắt bốc khói của Khương Ngọc Doanh lại đặt lên người Lâm Lan một lần nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Lan rét run: “Làm, làm gì vậy?”
Khương Ngọc Doanh nháy nháy mắt: “Em với Phó Châu thế nào rồi?”
Nói đến đây, Lâm Lan lại có cái để nói rồi, cô nhóc với Phó Châu thế nào rồi ư?
Có thể thế nào chứ?
Phó Châu căn bản không quan tâm đến cô nhóc.
Cho dù cô nhóc có làm nũng hay giả vờ khóc thì anh ấy cũng không thèm quan tâm, trái tim anh ấy còn cứng hơn đá nữa.
“Vô vọng.” Lâm Lan cam chịu nói.
“Hả?” Khương Ngọc Doanh ngồi xuống bên cạnh cô nhóc, nhìn cô nhóc một cái rồi gật gật đầu: “Quả thật không có nhiều triển vọng.”
Lâm Lan cau mày: “Chị dâu, chị có ý gì vậy?”
Khương Ngọc Doanh giơ cánh tay của cô nhóc lên lắc lư: “Em nhìn hơi mập, một tay chị ôm không hết này, đàn ông thường thích con gái mảnh mai gợi cảm, em nên giảm cân đi.”
Thật ra Lâm Lan không có mập, cao một mét sáu lăm nặng năm mươi ký là một tỷ lệ cơ thể rất tiêu chuẩn.
Nhưng có tiêu chuẩn đến đâu thì cũng không thể ngăn được việc người mình yêu không thích mình, cũng chẳng thể ngăn được việc có người gây sự, Khương Ngọc Doanh tặc lưỡi hai cái: “Em mà còn tiếp tục tăng cân thì đừng nói đến Phó Châu, đến nhà chồng em cũng tìm không nổi đâu.”
Lâm Lan bị cô nói như vậy thì liên nghĩ thầm trong lòng, cô thật sự tệ đến thế sao?
Không thể nào.
Sự nghi ngờ là khởi đầu của mọi hành động.
Khương Ngọc Doanh càng nói càng hăng, Lâm Lan bị nói cho sững sờ, giống như cô nhóc sẽ mất đi ý nghĩa của cuộc sống nếu như không chịu giảm cân vậy. Cứ như thế, còn chưa nghỉ ngơi được năm phút thì Lâm Lan đáng yêu lại bước vào con đường bị tàn phá một lần nữa.
Nhìn dáng vẻ thì tối nay chắc sẽ không dừng lại đâu.
Tống Viện chơi xong game thì nhìn thời gian một cái, cô ta đã ở trong phòng vệ sinh hơn một tiếng rồi, chân cô ta tê cứng, sau khi lắc lắc chân vài cái thì Tống Viện đẩy cửa bước ra ngoài.
Vốn còn tính giải thích vì sao bản thân lại ở trong phòng vệ sinh lâu như thế, ai mà ngờ vừa mới bước ra, bản thân đã vui mừng quá sớm rồi.
Lâm Lan ôm lấy cái bàn không buông, Khương Ngọc Doanh thì kéo lấy chân cô nhóc: “Đứng lên, đứng lên, vẫn chưa tập đủ mà.”
Lâm Lan cự tuyệt: “Không được, em không tập nữa, em mệt lắm rồi.”
Khương Ngọc Doanh: “Không được, làm việc phải kiên trì.”
Lâm Lan: “Con người em không có tim, kiên trì là cái gì em càng không biết.”
Vào lúc hai người đang tranh cãi thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ, người đầu tiên Khương Ngọc Doanh nghĩ đến chính là, tên chó Lâm??
Lâm Lan cũng nghĩ như vậy, anh trai? Có phải anh trai không?
Tống Viện cũng hy vọng đó là Lâm Thần Khuynh, như thế thì tối nay cô ta có thể ngủ được một giấc ngon rồi. Cô ta vui tươi hớn hở đi mở cửa: “Tổng——”
“Tổng cái gì, tôi thấy cô hoa mắt rồi đấy.” ngoài cửa xuất hiện một người phụ nữ trung niên đang đứng chống nạnh.
Tống Viện hơi bất ngờ: “Cô là ai?”
Người phụ nữ trung niên lạnh lùng nói: “Tôi là người mới chuyển tới.”
Tống Viện: “Vậy thì sao?”
Người phụ nữ trung niên: “Tôi vừa mới chuyển tới tối nay, mệt muốn chết rồi, muốn đi ngủ sớm, nhưng các cô thì hay rồi, liên tục làm ầm ĩ lên, đúng là không có tinh thần công cộng gì cả.”
Tống Viện hiểu ra, chính hai cái đứa lắc vòng trong nhà kia làm ồn đến hàng xóm ở tầng dưới, cô ta vội vã gượng cười xin lỗi: “Xin lỗi, là lỗi của chúng tôi, chúng tôi sẽ làm nhẹ nhàng hơn.”
Người phụ nữ trung niên bĩu môi quay người rời đi.
Tống Viện đóng cửa lại, hít một hơi thật sâu, sau đó hạ thấp giọng nói: “Khương Ngọc Doanh.”
Khương Ngọc Doanh đứng thẳng dậy: “Tôi, tôi cũng không biết là sẽ làm ồn đến hàng xóm ở tầng dưới.”
Chỗ cô ở đều là biệt thự hoặc là toà nhà song lập, cho dù là chung cư nhiều tầng thì cũng không sợ ồn, bởi vì phòng ở tầng dưới cũng là của nhà cô luôn, hàng xóm cơ bản không tồn tại.
Đây chính là điển hình của câu cùng chung một bầu trời nhưng không cùng một thế giới.
Sau sự việc xen giữa này, Khương Ngọc Doanh đã hoàn toàn yên tĩnh, sau khi tắm xong cô liền ngoan ngoãn lên giường nằm. Nhưng dấu vết trên người quá nhiều nên cô mặc một bộ đồ ngủ rất kín đáo, Tống Viện vô tình đụng trúng vào eo cô, cô liền khẽ rít lên.
Tống Viện vẻ mặt bối rối kiểu “Tôi thật sự không có dùng sức” nói: “Cô cũng quá yếu ớt rồi đấy.”
Khương Ngọc Doanh kéo kéo tay áo: “Lúc vận động không may bị đụng trúng thôi, không liên quan đến chị.”
Tống Viện vẫn không yên tâm: “Có cần đi xem thử.”
Khương Ngọc Doanh: “Xem cái gì?”
Tống Viện nhìn một vòng từ chỗ eo cho tới cổ áo của cô, sau đó lập tức hiểu ra cái gì, chuyển chủ đề rồi cong môi nói: “Xem xem Tổng đã làm ra tội lớn gì.”
Khương Ngọc Doanh bắt gặp ánh mắt chọc ghẹo của cô ta, nói một câu: “Chị bị điên à.”
Sau đó trùm chăn nằm sang một bên.
Tống Viện nhỏ giọng nói: “Không ngờ Tổng nhìn thì thư sinh mà làm việc lại kịch liệt như thế đấy, nhìn những dấu vết trên người cô, xem ra cũng vui vẻ quá chứ.”
Khương Ngọc Doanh mặt mày đỏ bừng gõ vào đầu cô ta: “Chị suốt ngày nghĩ cái gì vậy?”
Tống Viện lấy tay che miệng ngáp một cái: “Nghĩ gì á? Nghĩ đến công việc đó.”
Cô ta không thể so sánh với Khương Ngọc Doanh được, cô ta nghèo. 
Hôm nay mẹ cô ta gọi điện tới đòi tiền, bà ta nói là đang ưng ý một căn nhà một trăm bốn mươi mét vuông nhưng không đủ tiền mua, muốn cô ta góp thêm.
Cô ta hỏi là còn thiếu bao nhiêu, bà ta nói rằng còn thiếu một trăm năm mươi vạn.
Tống Viện nhịn không nổi liền hỏi tổng tiền nhà là bao nhiêu?
Mẹ cô ta nói là một trăm năm mươi vạn.
Hơn nữa còn không được vay mà phải trả hết một lần.
Được thôi, nói trắng ra là muốn cô ta đưa ra một trăm năm mươi vạn chứ gì.
Tháng trước cô ta vừa mới gửi về năm mươi vạn.
Bà ta thật sự xem cô ta là cái cây rút tiền đấy à.
Khương Ngọc Doanh nhìn thấy cô ta nhìn trần nhà mãi không ngủ thì khẽ nhúc nhích người, Tống Viện nói: “Mệt rồi, hôm nay không kể chuyện trước khi ngủ đâu.”
Khương Ngọc Doanh bĩu môi, sau đó lại trở về vị trí ban đầu.
Lâm Lan không quan tâm đến hai người họ, trong đầu cô nhóc bây giờ toàn là hình bóng của Phó Châu, cũng không biết bây giờ anh ấy đang làm gì nhỉ? Rất lâu không liên lạc rồi, anh ấy có nhớ cô hay không?
Đồ mà cô mua cho, anh ấy đã nhận được chưa?
Anh ấy có đang dùng nó không?
Càng nghĩ lại càng không ngủ được, cô cứ thẫn thờ nhìn lên trần nhà.
Ngay lập tức, ba tiếng thở dài đồng thanh vang lên.
Sau đó, ba người lại đồng thanh bật cười, tình bạn của phụ nữ bắt đầu từ việc thổ lộ bí mật, Tống Viện là người đầu tiên nói ra, sau đó là Lâm Lan và cuối cùng là Khương Ngọc Doanh.
Cô lời trong lời ngoài đều là Lâm Thần Khuynh, đến cả việc đáng nhớ nhất cũng là việc làm cùng với Lâm Thần Khuynh. Tống Viện vô tâm hỏi: “Bộ dạng này của cô thật kỳ lạ.”
Khương Ngọc Doanh: “Làm sao?”
Tống Viện nói: “Mở miệng đóng miệng đều là Lâm Thần Khuynh, người không biết còn tưởng là cô thích anh ta đấy.”
“…..”
Cuộc trò chuyện sau đó Khương Ngọc Doanh hoàn toàn không tham gia nữa, cô đắm chìm trong mạnh suy nghĩ của bản thân, giống như là đang suy nghĩ một điều gì đó.
Cô thích Lâm Thần Khuynh sao?
Cô thích Lâm Thần Khuynh sao?
Cô thích Lâm Thần Khuynh.
……
Cô chưa từng thích ai nên không biết cảm giác thích một người là như thế nào.
Nếu như nói việc đố kỵ, ghen tuông, khó chịu là một phần của việc thích ai đó thì cô thừa nhận, hình như cô thật sự đã thích anh mất rồi.
Cũng không biết cụ thể là bắt đầu từ bao giờ, nhưng vào một khoảnh khắc nào đó, khi nghĩ đến anh thì trái tim của cô sẽ đập nhanh hơn, mặt cũng đỏ lên.
Khi anh nhéo vào eo và hôn cô, mọi thứ mắt cô nhìn thấy cũng chỉ có anh.
Suy nghĩ của cô có chút hỗn loạn, chốc lát cảm thấy thích, ngồi cắn vào góc chăn rên rỉn, chốc lát lại nghĩ rằng cô làm sao có thể thích một người đàn ông lạnh như tượng băng như tên chó Lâm đó được chứ.
Đó là một tảng băng lớn đấy.
Cô không sợ bị đông chết sao?
Vừa nghĩ như vậy, dường như cô cũng không có thích anh ta cho lắm.
Một giây sau, cách nghĩ này lại bị lật đổ, thật ra tên chó Lâm cũng không lạnh lùng đến vậy, anh sẽ bế cô lên mỗi khi cô không mang dép lê.
Sẽ chăm sóc cho cô mỗi khi cô bị bệnh.
Sẽ đích thân nấu nướng rồi đút cho cô ăn.
Làm sai sẽ quỳ xuống xin cô tha thứ.
Hình như…..
Hình như…..
Cũng không lạnh lùng lắm.
Khương Ngọc Doanh trằn trọc, Tiểu Tiểu Doanh và Tiểu Tiểu Tiểu Doanh nhảy qua nhảy lại vô số lần.
Một người thì nói đây chính là thích, một người lại phản bác nói đây chỉ là ảo giác.
Thích?
Ảo giác!
Thích?
Ảo giác!
Khương Ngọc Doanh mông lung, cô lặng lẽ lấy điện thoại ra, đăng nhập vào mạng tìm kiếm một nội dung rồi ấn tìm.
Nội dung tìm kiếm là: #Cảm giác khi thích một người#
mạng xã hội quả thật không phụ sự kì vọng của mọi người, lập tức liệt kê ra rất nhiều điều.
Đỏ mặt.
Tim đập nhanh.
Mỗi ngày đều muốn gặp người đó.
Muốn làm nũng với người đó.
Chỉ muốn làm những việc mình thích với người đó.
Có rất nhiều kế hoạch, nhưng trong những kế hoạch đó đều có sự hiện diện của người đó.
Sẽ ghen tuông.
Sẽ vì người đó mà cảm thấy buồn.
Sẽ vì người đó mà cười ngây ngốc.
…..
Khoảnh khắc nhìn thấy người ấy, cả thế giới như bừng sáng.
-
Lúc Khương Ngọc Doanh mơ mơ màng màng tỉnh dậy, trước mắt xuất hiện một bóng hình mơ hồ, thân hình cao lớn, ngũ quan tuấn tú, các đường nét trên khuôn mặt đều rất đẹp, đặc biệt là đôi mắt phượng kia, nó chói loá giống như minh châu dưới biển sâu.
Cả thế giới của cô đều bừng sáng.
Dáng vẻ khẽ nhướng máy nhìn cô của anh cũng rất mê người.
Giọng nói cũng rất hay: “Doanh Doanh, Doanh Doanh, Doanh Doanh.”
Khương Ngọc Doanh tưởng rằng bản thân đang nằm mơ, trong mơ xuất hiện một người đàn ông khôi ngô tuấn tú, quan trọng là người đàn ông này rất giống Lâm Thần Khuynh.
Còn rất dịu dàng nữa.
Anh ta sẽ dịu dàng gọi cô là Doanh Doanh, sẽ xoa đầu gọi cô tỉnh dậy: “Ngoan, dậy thôi nào.”
Sẽ chủ động dang tay ra ôm lấy cô mỗi khi cô làm nũng đòi ôm, vừa vuốt ve lưng cô vừa nói: “Anh mua đồ ăn sáng cho em rồi.”
Vào lúc cô lắc đầu sẽ ôm cô ngồi lên đùi, tay ôm eo cô nói: “Nếu buồn ngủ thì ngủ thêm một lát đi.”
Sẽ quẹt vào đầu mũi cô mỗi khi cô cười đùa, sau đó nuông chiều nói: “Nghịch ngợm.”
Càng sẽ sờ vào môi cô mỗi khi cô liếm môi, sau đó nói: “Môi khô rồi, phải dưỡng ẩm thôi.”
Sau đó cúi đầu xuống, đặt lên đó một nụ hôn.
Giấc mơ này của Khương Ngọc Doanh quá chân thực, chân thực đến mức khiến cho cô cảm thấy nghẹt thở, cô dường như không thể nào thở nổi, tay không khống chế được mà đẩy người kia ra.
Lâm Thần Khuynh dừng lại, sau đó từ từ rời đi.
Khương Ngọc Doanh chậm rãi mở mắt ra, trước mặt xuất hiện một khuôn mặt điển trai, lông mày hình kiếm, đôi mắt sao, là Lâm Thần Khuynh.
Cô chớp chớp mắt, kinh ngạc nói: “Anh, sao anh lại ở đây?”
Lâm Thần Khuynh vuốt ve khuôn mặt cô, sau đó đổi chủ đề nói: “Tỉnh rồi sao?”
Khương Ngọc Doanh bây giờ mới nhận ra là mình đang không nằm trên giường, mà là….
Nằm trên đùi anh.
Chiếc chăn đã tuột xuống eo, để lộ ra nửa phần thân trên của cô, cô ngủ không được ngay ngắn, cổ áo ngủ đã hở ra một mảng lớn, để lộ ra phần xương quai xanh, trên đó còn có dấu hickey nữa.
Không kịp che chắn, cô xuống khỏi chân anh: “Anh đến đây từ bao giờ?”
Biên độ bật người dậy của cô quá lớn, quên mất là trên đầu còn có một cái đèn chùm, cô cứ như thế mà đập đầu vào chiếc đèn chùm, sau đó bưng đầu mà kêu la.
Lâm Thần Khuynh kéo cô nằm lại xuống đùi mình: “Để tôi xem thử.”
Vừa nói anh vừa vén tóc cô ra xem, cũng may là không nặng lắm, chỉ hơi đỏ lên thôi, anh dịu dàng nói: “Không bị rách da.”
Khương Ngọc Doanh vừa bị đập đầu vào đèn vừa bị kéo xuống ôm nên đã hoàn toàn tỉnh táo rồi, cô cau mày hỏi lại lần nữa: “Làm sao anh vào được đây?”
Lâm Thần Khuynh không nói gì, Lâm Lan nói cho cô đáp án. Cô nhóc vốn chỉ định đi lên lấy một vài thứ rồi rời đi, ai ngờ lại nhìn thấy ông anh mình đang hôn trộm người ta nên cũng không dám cử động, chỉ đành đợi đến khi hai người tỉnh cả rồi mới đi.
“Cái đó, chị dâu, là em mở cửa cho anh ấy.”
Lâm Lan nói xong thì đặt chìa khoá xuống rồi xách túi đi ra ngoài.
“Rầm.” Tiếng đóng cửa truyền lại, Khương Ngọc Doanh ngồi lại lên giường, vừa nghĩ đến chuyện tối quá thì tâm trạng đột nhiên xấu đi, cô đá anh một cái: “Anh đến đây làm gì, không phải là đi thăm Lưu Tiểu rồi sao? Đến tìm tôi làm gì?”
Lâm phu nhân khi ghen rất thích bĩu môi, đôi môi nhếch lên cao, trong sự vênh váo hung hăng còn xen lẫn một tia đáng yêu.
Lâm Thần Khuynh giơ tay ra để kéo cô nhưng bị cô né ra, anh lại kéo rồi cô lại né, đến lần thứ ba, anh nhanh một bước giơ tay ra kéo cô vào lòng, sau đó ôm cô thật chặt, cằm anh đặt lên đỉnh đầu cô rồi hỏi: “Bây giờ không cho ôm nữa sao?”
“Đúng, đừng có ôm tôi.” Khương Ngọc Doanh quái gở nói: “Dù sao vẫn còn có người đang chờ anh ôm đấy.”
Cô ra sức vùng vẫy, nhưng vẫn không thoát ra được, Lâm Thần Khuynh rất mạnh về mặt này, nếu như anh không có ý định buông ra thì cô hoàn toàn không có khả năng thoát được.
Khương Ngọc Doanh thử mấy lần đều không được nên cũng không vùng vẫy nữa, cam chịu để cho anh ôm. Nghe kỹ, bên tai cô truyền tới âm thanh đập thình thịch của trái tim anh, dường như mỗi một nhịp đập đều chạm đến tim cô.
Một lát.
Một lát.
Tiểu Tiểu Doanh lại bật ra.
Huhu, chịu không nổi nữa rồi.
Tên đàn ông chó này đến cả tiếng tim đập cũng hay nữa.
Aaaaa, say rồi say rồi.
Đây không phải chỉ là ôm thôi sao?
Đây là muốn lấy mạng cô mà.
Đặc biệt là khi trên đỉnh đầu của cô thỉnh thoảng lại truyền đến hơi thở ấm áp, cô giống như đang tắm mình trong gió xuân, trái tim đập nhanh đến mức không thể khống chế nổi.
Nhanh.
Nhanh hơn.
Nhanh hơn nữa.
Vô cùng nhanh.
Cục cưng sắp không chịu nổi nữa rồi.
Khương Ngọc Doanh cuối cùng cũng đã đồng ý với những phân tích của mạng, hình như cô đã thích anh thật rồi.
Cô lặng lẽ ngước lên nhìn anh một cái, ánh mặt trời vừa hay chiếu rọi vào khuôn mặt anh, những đường nét mê người trên khuôn mặt anh như được chạm khắc tỉ mỉ mà thành, mỗi một nơi đều là một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời.
Ba trăm sáu mươi độ không góc chết, cô không kiềm nổi mà nuốt nước bọt.
Cũng không biết là vì ánh mặt của cô quá nóng bỏng hay là vì tiếng nuốt nước bọt của cô quá lớn mà khiến cho Lâm Thần Khuynh đột nhiên cúi đầu xuống, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Anh cong môi hỏi: “Thích không?”
Thích?
Thích…?
Khương Ngọc Doanh tim đập thình thịch, không phải chứ, không phải chứ, anh đã biết vừa rồi cô đang nghĩ cái gì sao???!!!
Anh có đôi mắt nhìn xuyên thấu sao?
Không đúng, anh không thể nào biết được.
Đừng hoảng loạn.
Khương Ngọc Doanh ho nhẹ một cái: “Anh đang nói cái quái gì vậy?”
Nói xong, cô cúi đầu xuống thở dài một hơi.
Lâm Thần Khuynh dùng ngón tay nâng cằm cô lên, đôi mắt anh lấp lánh: “Không thích khuôn mặt này của tôi thì em nhìn lâu như vậy làm gì?”
Khương Ngọc Doanh phải mất hai giây mới hiểu được ý của anh là gì: “À, anh nói mặt à.”
“Nếu không thì là gì?” Lâm Thần Khuynh hỏi: “Em nghĩ rằng tôi đang nói cái gì?”
“……”
Tôi tưởng rằng bí mật của tôi bị anh phát hiện rồi.
Tôi tưởng rằng *hoả nhãn kim tinh của anh nhìn thấu trái tim tôi rồi
*Hỏa nhãn kim tinh của Tôn Ngộ Không có thể phân biệt thật - giả, soi thấu chân tướng yêu quái.
Tôi tưởng rằng anh biết tôi thích anh nên tính tác oai tác quái.
Tôi tưởng rằng hôm nay anh thông minh đột xuất.
Thật ra——
Không phải.
Anh vẫn là một tên ngốc.
À, sai rồi, là chó ngu với đúng.
Bây giờ Lâm Thần Khuynh đã được Khương Ngọc Doanh đặt cho tận ba cái tên rồi, Chó Lâm nhỏ, Tên Đàn Ông Chó và Chó Ngu.
Mấy cái tên này đúng là cái này khốn nạn hơn cái kia, cái kia cặn bã hơn cái nọ.
“Hửm? Sao lại không nói gì?” Lâm Thần Khuynh hỏi.
Khương Ngọc Doanh ngẩng đầu lên nhìn anh, long mi rung rung nói: “Mặt của trai đẹp ai mà không thích, tôi lại không có ghét trai đẹp.”
Lâm Thần Khuynh nghe đến đây thì đột nhiên rất vui, đầu tiên là công môi mỉm cười, sau đó là bật cười thành tiếng.
Khương Ngọc Doanh rất ít khi nhìn thấy anh cười như vậy.
(Không phải.)
Chưa thấy anh cười sảng khoái như vậy bao giờ mới đúng.
Cô truy hỏi: “Anh cười cái gì?”
Lâm Thần Khuynh nâng eo cô lên, kéo người đến trước mặt mình, sau đó ấn vào môi cô nói: “Em khen tôi sao?”
“Em nói tôi là trai đẹp.”
“????????????”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui