Giả hôn

Không ngờ một người đàn ông lạnh lùng cấm dục như anh khi tán tỉnh lại có thể kinh khủng như thế.
Quả thật có thể xoa dịu lòng người.
Khương Ngọc Doanh ngả người ra sau, hai tay chống hai bên người, đầu ngón tay ẩn vào trong ghế, trái tim như sắp bị hất bay ra ngoài, hô hấp càng ngày càng trở nên gấp gáp.
Ánh sáng ngoài cửa kính xe chiếu rọi lên khuôn mặt xinh đẹp của cô, khiến cho nước da vốn đã hồng hào của cô lại càng trở bên tuyệt đẹp hơn, hàng mi dài khép hờ, ánh mắt mơ hồ liếc nhìn lên trần xe lúc sáng lúc tối trước mặt.
Một người là tài xế Tiểu Lưu, một người là Cao Huy. Hai người ngồi thẳng tắp, dường như không nghe thấy những tiếng vụn vặt phát ra từ phía sau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoặc là nghe thấy rồi nhưng không có ai dám tọc mạch.
Cũng đúng, ai mà dám chõ mũi vào chuyện thân mật của ông chủ và bà chủ nhà mình chứ.
Có còn cần mạng không vậy.
Cao Huy ép buộc ngũ quan của bản thân phải bỏ nhà ra đi, nhắm mắt lọc sạch thể xác và tâm hồn. Tiểu Lưu thì khá thảm, thân là tài xế nên không thể nhắm mắt được, chỉ có thể nhìn đăm đăm về phía trước chứ không dám quay đầu nhìn ra phía sau.
May là diễn biến ở phía sau không kéo dài quá lâu.
Khương Ngọc Doanh lí nhí, dùng lực đẩy Lâm Thần Khuynh ra, trợn tròn mắt nhắc nhở anh rằng ở đây còn có những người khác nữa.
Lâm Thần Khuynh hiểu ý, đầu ngón tay trắng như sứ của anh vuốt ve gò má trắng nõn mềm mại như ngọc của cô, khóe mắt khẽ nhếch lên, sau đó từ từ rời khỏi bờ môi của cô, trầm giọng nói: “Tấm chắn.”
Giọng nói của anh còn lạnh hơn cả làn gió mùa đông.
Tiểu Lưu rùng mình một cái, vội vã nâng tấm chắn lên. Cao Huy tiếp tục làm người tàng hình, cố gắng khiến cho bản thân trở nên vô hình nhất có thể.
Nhưng mọi chuyện không được như ý muốn, trước khi tấm chắn được nâng lên hoàn toàn thì Lâm Thần Khuynh đã kêu dừng lại, tấm chắn hạ xuống, một tập tài liệu được ném lên từ đằng sau: “Số liệu không đúng.”
Câu nói lạnh như băng vang lên, trái tim của Cao Huy suýt chút nữa là ngừng đập.
Không lẽ đây chính là điều phải trả giá khi làm phiền đến chuyện tốt của ông chủ trong truyền thuyết đây sao???
Trời, khổ quá đi.
Cậu ta vội vàng cầm lấy tập tài liệu, mở ra tìm chỗ thiếu sót.
Tấm chắn lại lần nữa được nâng lên, ngay lập tức, không gian trong xe được chia làm hai phần. Khương Ngọc Doanh mặt đỏ tía tai ngồi dựa vào cửa xe, từ từ bình ổn lại nhịp tim đang đập điên cuồng của mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khuôn ngực nhấp nhô không ngừng, chiếc váy màu bạc cổ chữ V khoét sâu khiến cho đường nét trên khuôn ngực cô càng trở nên đầy đặn và quyến rũ hơn.
Lâm Thần Khuynh bình thản liếc nhìn cô một cái, ánh mắt rơi xuống chỗ ngực của cô, lông mày của người đàn ông khẽ nhếch lên, sau đó lại phẳng lại ngay.
Động tác rất nhanh, nhanh đến mức khiến cho người ta không nhìn thấy được gì.
Nhưng Khương Ngọc Doanh vẫn đã bắt được khoảnh khắc đó, cô cúi đầu xuống nhìn lại bản thân một cái, sau đó lại ngẩng đầu lên hỏi: “Sao thế?”
Lâm Thần Khuynh ngồi bắt chéo chân, đầu ngón tay gõ gõ hai cái lên đầu gối, mặt mày không chút biểu tình nói: “Tại sao lại chọn chiếc váy này?”
Khương Ngọc Doanh nhìn lại chiếc váy, sau đó cong môi hỏi: “Chiếc váy này thì sao? Không đẹp hả?”
Điều thứ mười trong “Danh ngôn chí lý”, vợ thích nghe điều gì thì nói điều đó.
Khương Ngọc Doanh nhíu mày nhìn anh, trong đôi mắt trong trẻo sáng ngời hiện lên ý cười, lại hỏi lại lần nữa: “Hử?”
Lâm Thần Khuynh chỉnh lại chiếc đồng hồ trên tay, khóe môi khẽ giật giật: “Ừm, đẹp lắm.”
Lời khen có chút miễn cưỡng nhưng không thể khiến cho Khương Ngọc Doanh đánh mất đi tính tự luyết của bản thân. Chiếc váy này được cô chọn ra trong vô vàn chiếc váy khác, nó vừa có thể tôn lên khí chất của cô lại vừa có thể làm nổi bật vóc dáng của cô. Những chiếc váy khác tuy rằng cũng rất đẹp, nhưng ở phương diện “Tôn” lên hình thể thì vẫn không bằng chiếc váy ánh bạc cổ chữ V cao cấp này được.
Nhìn xem, ngực của cô xuất sắc như thế nào.
Đường cong tuyệt đẹp như thế nào.
Khuôn ngực đỉnh cao ra làm sao chứ.
Vẫn là các chị em hiểu cô, biết cô ngoài vẻ ngoài thanh thuần thì điều cô muốn thể hiện ra nhất chính là vóc dáng đáng tự hào của mình, thế là họ đã ngay lập tức chọn cho cô chiếc váy dài đuôi cá ánh bạc này.
Mãi mãi là như vậy.
Cô hất mái tóc của mình một cách siêu tự tin, đôi mắt lấp lánh như sao: “Có phải là vô cùng, vô cùng đẹp không?”
Lâm Thần Khuynh đổi một thế ngồi khác, ánh mắt cụp xuống rồi lại ngước lên, sau đó lại cho cô một đáp án vô cùng hài lòng: “Ừm, không tồi.”
Chiếc váy dài trên người Khương Ngọc Doanh quả thật rất đẹp, các đường nét lồi lõm vô cùng tinh tế, nhưng điểm làm anh chú ý là ở chỗ khác.
Đường viền cổ áo quá lớn, rất dễ bị lộ.
Chỗ vai và cổ khoét rỗng, có thể nhìn thấy xương quai xanh.
Cách thiết kế ở phần eo cũng không hợp lý, có thể mơ hồ nhìn thấy làn da trắng nõn như ngọc của cô đang ẩn hiện dưới lớp váy.
Ánh sáng trong đáy mắt của Lâm Thần Khuynh dần dần biến mất, ánh sáng và bóng tối trên khuôn mặt anh mờ nhạt, thầm nghĩ rằng nếu như sau này còn có trường hợp như thế này nữa thì anh vẫn nên tự mình chọn quần áo cho cô thì tốt hơn.
Dẫu sao cô cũng là Lâm phu nhân.
Chỉ có thể để một mình anh ngắm.
Những người đàn ông khác thì đừng hòng.
Lâm Thần Khuynh cũng không cảm thấy cách nghĩ này có gì không đúng, ngược lại anh lại cho rằng nó rất bình thường.
Cô là người phụ nữ của anh, đương nhiên chỉ có mình anh được thưởng thức rồi.
-
Nửa tiếng sau, chiếc xe dừng lại ở nhà họ Khương. Hôm nay cha Khương tổ chức tiệc sinh nhật, gần như toàn bộ giới thượng lưu đều đến tham dự, có gần trăm chiếc xe sang trọng đỗ ở bãi đỗ xe trước cổng.
Trong sân nhà rộng lớn được bao quanh bởi hoa tươi và ánh đèn lấp lánh kia tràn ngập người qua kẻ lại.
Có một vài người phụ nữ đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh bể bơi để nói chuyện, người phụ nữ mặc chiếc váy màu hồng lên tiếng trước.
“Ôi, chàng trai kia là ai vậy? Sao tôi chưa gặp lần nào?”
Có người trả lời: “Cô không biết sao? Cậu ta là người nhà họ Chu.”
“Nhà họ Chu? Nhà họ Chu nào?”
“Còn có thể là nhà họ Chu nào nữa chứ, chính là nhà họ Chu ở phía Nam thành phố đấy.”
“Tập đoàn Chu Khanh??”
“Đúng, tập đoàn Chu Khanh.”
“Cậu ta là người nào của nhà họ Chu????!!!!”
“Xem như là cô có mắt nhìn người đấy, cậu ta chính là con riêng của nhà họ Chu.”
“Không phải chứ, cậu ta không phải là đã ra nước ngoài rồi sao? Sao lại quay về rồi?”
“Cô không nghe tin chủ tịch Chu mắc bệnh nặng, nội bộ tập đoàn Chu Khanh đang loạn lên sao? Cậu ta quay về chắc chắn là để tiếp nhận tập đoàn Chu Khanh đấy.”
“Cục diện hỗn loạn như nhà họ Chu không phải ai cũng có thể tiếp nhận được đâu.”
“Đúng đấy, đúng đấy, nhìn cậu ta có vẻ rất hào hoa phong nhã, vọc dáng lại đẹp, một người như vậy có thể đấu lại đám người thân nhà họ Chu không?”
“Thay vì lo lắng cho người ta có thể đấu lại người nhà họ Chu hay không thì cô nên lo lắng cho chồng cô một chút đi.”
Người phụ nữ châm chọc nói: “Nhìn thấy người phụ nữ kia không? Cô ta cứ quấy rầy chồng cô mãi đấy.”
Người phụ nữ béo nghe thấy thế thì liền lập tức đặt ly rượu vang trên tay xuống: “Tôi đây  sẽ xé xác cô ta.”
Người phụ nữ đi ra xa, phía sau lưng liền truyền tới tiếng cười chế giễu.
Khương Ngọc Doanh xách váy lên vừa tính xuống xe thì bị Lâm Thần Khuynh kéo lại, anh giống như làm ảo thuật lấy ra một chiếc khăn lụa màu bạc.
Khương Ngọc Doanh nghi hoặc nói: “Làm gì vậy?”
Lâm Thần Khuynh ung dung nói: “Cho em.” 
“........”
 
Trước khi hỏi, cô thật sự không ngờ rằng chiếc khăn này là chuẩn bị riêng cho cô.
Vãi đạn, cái này không phải sẽ làm hỏng mất vẽ đẹp của váy cô sao?
Còn nữa, anh tìm ra cái khăn lụa xấu xí này ở đâu ra vậy, hạ thấp hết khí chất của cô, cô không thèm quàng đâu.
Khương Ngọc Doanh cười hì hì, cơ thể dựa vào cửa xe, nhíu mày từ chối: “Em không quàng.”
Lâm Thần Khuynh nắm lấy tay cô, kéo người cô vào, cánh tay vòng qua cổ cô rồi thì thầm: “Trời lạnh.”
Hàm ý: Đeo vào cho ấm.
Khương Ngọc Doanh trợn tròn mắt, kiên nhẫn nói: “Em không lạnh.”
Lâm Thần Khuynh cầm lấy chiếc khăn quàng qua cổ cô, lông mày bình thản, giọng nói điềm tĩnh: “Sẽ lạnh thôi.”
Khương Ngọc Doanh phản bác: “Em thật sự không lạnh.”
Cái quái gì thế này.
Cô không quàng.
Lâm Thần Khuynh dừng tay, nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô vài giây: “Thật sự không quàng sao?”
Khương Ngọc Doanh mặt mày ghét bỏ: “Không quàng đâu.” Xấu lắm đó.
Lâm Thần Khuynh dường như đã tìm được cách khiến cho cô phải nghe lời, anh không nói gì nữa, đầu ngón tay trắng như sứ của anh nhẹ nhàng lướt qua bên cổ cô, khiến người cô lập tức run lên.
Anh không dừng lại mà tiếp tục làm mưa làm gió, quẩn quanh bên tai cô.
Dái tai là chỗ nhạy cảm nhất trên người Khương Ngọc Doanh, chỉ cần một va chạm nhẹ thôi cũng có thể khiến tim cô run rẩy, đặc biệt là kiểu trêu chọc tưởng chừng như không có gì này lại khiến cho cô càng khó chịu hơn.
Con hươu trước ngực lại lần nữa bay lên.
Trái tim không tự chủ là đập điên cuồng.
Bàn tay vốn đang chống cự kia của cô cũng dần dần mất đi sức lực, đầu ngón tay mảnh khảnh áp vào ngực anh, co rúm lại từng chút một. Trên chiếc áo sơ mi phẳng lỳ xuất hiện những nếp nhăn nho nhỏ, giống như hai nét rạn nứt trên mặt hồ tĩnh lặng, chỗ ở giữa là thấy rõ nhất.
Vị trí ngón tay cô dựng lại chính là chỗ chính giữa.
Ở đó vang lên tiếng tim đập mạnh mẽ, khiến cho ngón tay cô khẽ run.
“Hử?” Lâm Thần Khuynh mở lời: “Quàng không?”
Ý thức của Khương Ngọc Doanh bị giải thoát, hoàn toàn không biết là bản thân đã gật đầu từ lúc nào, đợi đến khi ý thức được điều không đúng thì cô đã bị Lâm Thần Khuynh nắm tay dắt vào trong sân rồi.
Hoa tươi, rượu ngon, món ngon, người qua kẻ lại, tất cả gần như lấp kín hết cả khoảng sân, đây là lần đầu tiên cha Khương tổ chức một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng đến như vậy.
Dù sao thì những sinh nhật trước đây cũng chỉ là tiệc gia đình, nhiều nhất thì cũng chỉ có thêm mấy người anh họ, chú thím để tham dự mà thôi.
Trực giác của Khương Ngọc Doanh cho cô biết, ngoài tiệc sinh nhật ra thì còn có một sự kiện gì khác nữa.
Người làm tiến đến đón tiếp, mỉm cười nói: “Cô chủ, cô ở đây sao, ông chủ đang ở trên lầu chờ cô ạ.”
Khương Ngọc Doanh và Lâm Thần Khuynh cùng nhau đi lên lầu, thời gian cha con tám chuyện không nhiều, phần lờn thời gian đều là cha Khương cùng Lâm Thần Khuynh bàn chuyện công việc, cô nghe thấy rất nhàm chán nên không lâu sau lại đi xuống lầu.
Xa xa có người gọi cô: “Doanh Doanh.”
Khương Ngọc Danh đứng lại, từ từ quay người lại, đứng cách đó vài bước chân có một người đàn ông đang đứng đó, người đó mặt mũi tuất tú, ánh mắt sâu xa, trên sống mũi có đeo một chiếc kính gọng vàng, bộ vest màu trắng càng khiến cho anh ấy trông hào hoa phong nhã hơn.
Sau khi cô nhìn rõ đó là ai thì liền sải bước đi tới: “Anh Diễn, anh về lúc nào vậy?”
Chu Diễn cười nói: “Hôm qua.”
Khương Ngọc Doanh và Chu Diễn có thể xem là bạn nối khố thật sự của nhau, năm Chu Diễn mười tuổi thì được nhà họ Chu đưa về nhận tổ tiên. Nhà họ Chu đã tổ chức một bữa tiệc chúc mừng lớn, vừa hay hôm đó Khương Ngọc Doanh và Cha Khương cũng đã đến chung vui. Vào giờ ăn trưa, lúc Khương Ngọc Doanh đi vệ sinh thì bắt gặp Chu Diễn đang bị bắt nạt.
Mấy đứa con lớn của nhà họ Chu đứng vây quanh Chu Diễn chỉ chỉ trỏ trỏ, thậm chí còn có đứa chửi bới, lúc đó Khương Ngọc Doanh cũng chỉ mới có năm tuổi, cô xông vào trong đám đông bảo vệ cho Chu Diễn, sau khi đuổi hết đám kia đi cô còn lấy kẹo ra đưa cho Chu Diễn ăn.
Đó là lần đầu tiên Chu Diễn ăn được một viên kẹo ngọt ngào đến như vậy, ngọt hơn tất cả những thứ khác.
Sau đó, nhà họ Khương và nhà họ Chu đều mua nhà mới, còn ở sát vách nhau, hai đứa trẻ lại thường xuyên chơi cùng nhau hơn, phần lớn thời gian đều là Khương Ngọc Doanh lẽo đẽo theo Chu Diễn í ới gọi anh Diễn, anh Diễn.
Tiếp đó, nhà họ Chu xảy ra một số chuyện, Chu Diễn bị đưa ra nước ngoài, vào thời gian anh ấy vừa đi, Khương Ngọc Doanh còn khóc lóc suốt ngày, cha Khương vì để dỗ dành cô mà đã phải tốn rất nhiều tâm tư.
Sau sau đó nữa, người anh tên Chu Diễn đó chỉ còn tồn tại trong ký ức của cô, hình bóng của anh ấy ngày một mờ dần.
Khương Ngọc Doanh có thể nhận ra anh ấy cũng là nhờ vào nốt ruồi ở giữa lông mày của anh, lúc nhỏ cô còn thường xuyên chọc vào cái nốt rồi đó để chơi.
Đã lâu không gặp, khó tránh khỏi việc có một vài chuyện muốn hỏi, Khương Ngọc Doanh cong môi nói: “Mấy năm nay anh sống tốt chứ? Sức khỏe thế nào? Công việc có ổn không? Lần đó nghe người nhà họ Chu nói sức khỏe của anh gặp chút vấn đề, bây giờ không sao rồi chứ?”
“Còn nữa, anh Diễn à, em vẫn luôn không thể hiểu được tại sao nhà họ Chu lại đưa anh ra nước ngoài?”
Về nguyên nhân anh ấy ra nước ngoài thì có rất nhiều phiên bản, có người nói phu nhân đích thực của nhà họ Chu không chấp nhận Chu Diễn, có người nói là vì Chu Diễn đe dọa đến địa vị của nhà họ Chu, còn có người lại nói là vì Chu Diễn đã làm ra chuyện sai trái.
“Em một lúc hỏi nhiều câu như vậy, anh nên trả lời câu nào trước đây?” Chu Diễn không còn dáng vẻ lạnh lùng như lúc nãy nữa, anh khẽ cau mày, trên mặt mang theo một nụ cười nhàn nhạt, lời nói ấm áp dịu dàng, đôi mắt đen láy của anh ấy còn sáng hơn những vì sao trên bầu trời.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui