Giả hôn

Dáng vẻ mỉm cười của anh ấy rất điềm tĩnh, khiến cho người ta bất giác nghĩ đến một từ: Dịu dàng như ngọc.
Trong sáng như ngọc.
Khương Ngọc Doanh ngại ngùng cười cười: “Không vội, anh từ từ trả lời.”
Chu Diễn đi theo cô bước lên bậc thềm, sau đó lại xuôi theo bậc thềm đi ra vườn hoa phía sau, anh ấy không vội trả lời câu hỏi, ngược lại còn hỏi về tình hình của Khương Ngọc Doanh trước: “Mấy năm nay em sống tốt không?”
Khương Ngọc Doanh gật gật đầu: “Tốt.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Diễn: “Nghe chú Khương nói em đã vào giới giải trí rồi?”
Khương Ngọc Doanh: “Vâng.”
“Tại sao lại muốn vào giới giải trí?”
“Vì em thích.”
Chu Diễn liếc mắt nhìn qua, nhất thời đắm chìm trong nụ cười của cô, chính nụ cười này đã cùng anh vượt qua những đêm khó khăn, tiếp thêm sức mạnh vô tận cho anh.
“Thật sự thích như vậy sao?” Anh ấy hỏi.
“Vô cùng, vô cùng thích.” Khương Ngọc Doanh mỉm cười nói.
“Thích đến vậy thì anh nhất định phải ủng hộ rồi.” Chu Diễn nhìn thấy cô đang đi giày cao gót thì cố ý đi chậm lại: “Anh làm nhà đầu tư, mời em đến diễn thấy thế nào?”
Khương Ngọc Doanh dừng bước, chớp chớp mi nói: “Anh Diễn, anh đang nói đùa với em hả?”
 “Anh nói đùa với em lúc nào?” Chu Diễn giống hệt như lúc nhỏ, duỗi tay ra tính xoa đầu cô.
Lúc trước, mỗi lần dỗ dành cô anh ấy đều sẽ xoa đầu cô, sau đó nói rất nhiều lời tán thưởng.
Khương Ngọc Doanh của lúc đó sẽ rất vui, sẽ ngẩng đầu lên nói sau này anh phải gọi em là tiểu công chúa.
Vào thời khắc Chu Diễn hạ tay xuống, Khương Ngọc Doanh liền lập tức theo phản xạ tự nhiên mà nghiêng đầu né sang một bên, bàn tay của người đàn ông bỗng chốc dừng lại.
Khương Ngọc Doanh mỉm cười ngại ngùng: “Cái đó.....Tóc em mới làm xong, sẽ bị rối mất.”
Chu Diễn thu tay lại, đặt ra sau lưng, lúc không ai để ý, anh ấy liền bấu chặt ngón tay vào lòng bàn tay mình, anh ấy quên mất, anh ấy rời đi lâu như vậy, tiểu công chúa đã không còn là của anh ấy nữa rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng không sao cả, anh ấy có thể giành lại được.
Khương Ngọc Doanh sợ anh ấy hiểu lầm nên đã mỉm cười rồi vui vẻ kể cho anh ấy nghe rất nhiều chuyện, có ký ức chung của cả hai người, cũng có chuyện của cô thời còn đi học, còn có cả chuyện kết hôn của cô nữa.
Sắc mặt của Chu Diễn dần tối sầm lại, một dàng vết cấu xuất hiện trên lòng bàn tay sau lưng anh ấy.
Khương Ngọc Doanh không nhận ra điều gì, còn đứng đó mà thao thao bất tuyệt, Chu Diễn ngắt lời cô: “Em.....Chồng em có đối xử tối với em không?”
“Hả?” Khương Ngọc Doanh đứng hình một chút: “À, anh nói Lâm Thần Khuynh hả, anh ấy đối xử với em rất tốt.”
Con người ta có chuyện vui thì sẽ luôn thích chia sẻ với người nhà, trong mắt Khương Ngọc Doanh thì Chu Diễn chính là người nhà, tuy rằng đã lâu không gặp, nhưng tình nghĩa lúc nhỏ vẫn còn đó.
Cô muốn đem chuyện vui của mình nói cho anh ấy biết.
“Tốt bao nhiêu?” Chu Diễn dừng lại hỏi.
Tốt bao nhiêu?
Điều này thì không thể nhận định được.
Cô cười rồi nói: “Là kiểu rất rất tốt.”
Nhìn thấy nụ cười vui vẻ trên gương mặt cô, nếu nói rằng anh ấy không buồn thì là giả, nhưng Chu Diễn che giấu rất tốt, anh ấy nhếch môi nói: “Em xứng đáng được tất cả mọi người đối xử tốt.”
Vẫn là anh Diễn của cô biết cách khen người ta, những lời anh ấy nói quả thật đã chạm đến trái tim của người nghe.
À, là chạm đến trái tim của công chúa rồi.
Cô mỉm cười nói: “Vẫn là anh Diễn hiểu em, biết em thích nghe cái gì.”
Chu Diễn lẩm bẩm một mình: “Chuyện của em anh luôn để trong lòng.” Không bao giờ quên.
“Anh Diễn, anh nói gì vậy?” Khương Ngọc Doanh nghe không rõ, hàng long mi rung rung tiến lại gần hỏi.
“Không có gì.” Chu Diễn lấy ra món quà đã chuẩn bị từ trước, giơ lên trước mặt cô: “Tặng em.”
Khương Ngọc Doanh ngờ vực nói: “Cái gì đây?”
Chu Diễn nói: “Mở ra xem thử đi.”
Khương Ngọc Doanh mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc vòng tay khảm kim cương, cô thích kim cương xanh, anh ấy vẫy luôn ghi nhớ điều đó trong tim.
“Đây là?”
“Là tác phẩm cuối cùng của nhà thiết kế F, là chiếc cuối cùng.”
“.....”
Khương Ngọc Doanh từ nhỏ lớn lên ở nhà họ Khương, chưa từng nhìn thấy loại đá quý gì, cũng chưa từng đeo loại đá quý đắt tiền nào. Chiếc vòng tay trước mặt là tác phẩm cuối cùng của nhà thiết kế F nên giá trị chắc chắn không nhỏ.”
Có thể hơn một trăm triệu.
Quá quý giá, cô không thể nhận được.
Khương Ngọc Doanh đóng chiếc hộp lại rồi trả cho anh ấy: “Cái này em không thể nhận, nó quá đắt tiền.”
Chu Diễn nói: “Vì em bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề.”
Khương Ngọc Doanh không hiểu ý nghĩa câu nói của anh ấy lắm, kiến quyết nói: “Anh Diễn, cảm ơn anh, nhưng em thật sự không nhận được, cha em sẽ đánh em mất.”
“Chú Khương sẽ không làm vậy đâu.” Chu Diễn biết đây chỉ là cái cớ để từ chối của cô.
“Nói chung là em thật sự không thể nhận được.” Khương Ngọc Doanh nhét chiếc hộp vào trong tay anh ấy.
“Nhưng——” Chu Diễn vừa mở miệng thì phía sau truyền tới một giọng nói, ngữ khí điềm đạm không nghe ra được sắc thái gì: “Nếu như vợ tôi đã nói là không nhận rồi thì anh Chu cũng đừng nên làm khó cô ấy nữa.”
Lâm Thần Khuynh bước từng bước đi lên bậc thềm.
Ánh mắt của Khương Ngọc Doanh sáng lên, trong giọng nói mang theo một chút phấn khích: “Lâm Thần Khuynh, anh đến rồi.”
Lâm Thần Khuynh bước lên bậc cao nhất của bậc thềm, giơ tay ra chìa về phía Khương Ngọc Doanh.
Khương Ngọc Doanh tiện thể đặt chiếc hộp tay vào lòng bàn tay anh, mỉm cười giới thiệu: “Anh Diễn, đây là...chồng của em.”
Lúc cô nói lời này còn có chút xấu hổ, lông mi càng run lên nhanh hơn, nhìn thấy Lâm Thần Khuynh không nói gì, cô lại cười rồi nói với Lâm Thần Khuynh: “Đây là Chu Diễn, người anh cùng nhau lớn lên với em.”
Lâm Thần Khuynh mặt không biến sắc khẽ nhíu mày, lúc ánh mắt nhìn về phía Chu Diễn, trong lòng mơ hồ cảm thấy không vui.
Theo như kế hoạch trước đó, hôm nay anh vốn dĩ không nên gặp mặt trực tiếp với Chu Diễn, anh còn có một vài chuyện cần phải sắp xếp, nhưng tất cả đều đã vì Khương Ngọc Doanh mà phát sinh thay đổi.
Khi anh bước ra khỏi thư phòng thì liền đi tìm cô, không ngờ lại nhìn thấy cô đang đứng nói chuyện với một người đàn ông khác.
Dường như nói chuyện cũng rất vui, anh đứng ở đằng xa cũng có thể nghe thấy được tiếng cười của cô.
Đợi đến khi tiến đến gần, anh nhận ra người đàn ông kia chính là Chu Diễn, khoảnh khắc đó tâm trạng của anh lại càng tệ hơn. Không biết tại sao, chỉ là không được vui.
Khương Ngọc Doanh là người phụ nữ của anh.
Người phụ nữ của anh làm sao lại ở cùng với Chu Diễn chứ.
Tâm trạng vốn đã không tốt rồi, nghe thấy Khương Ngọc Doanh cứ một tiếng hai tiếng gọi anh Diễn thì lại càng tồi tệ hơn. Sắc mặt của Lâm Thần Khuynh xám xịt, anh thu lại ánh nhìn rồi nhẹ giọng nói: “Doanh Doanh, cha tìm em.”
“Anh biết là chuyện gì không?” Khương Ngọc Doanh hỏi.
Lâm Thần Khuynh dịu dàng nói: “Đã đưa quà cho cha chưa?”
Lúc này Khương Ngọc Doanh mới nhớ ra, quà vẫn còn để trên xe, cô vỗ vỗ vào trán mình, sau đó cười xin lỗi Chu Diễn: “Anh Diễn, em phải đi tặng quà cho cha em đây, lát nữa nói chuyện sau nhé.”
Nói xong, cô liền chạy ra ngoài.
Vì đôi giày quá cao, cô lại chạy gấp gáp nên suýt chút nữa thì bị ngã.
Lâm Thần Khuynh và Chu Diễn nhìn thấy vậy thì cùng lúc giơ tay ra: “Không sao chứ?”
Khương Ngọc Doanh đứng vững lại, nhìn tay này rồi lại nhìn tay kia, cuối cùng không nắm tay ai cả: “Hai người nói chuyện trước đi, em đi lát quay lại.”
Đợi đến khi cô đi xa, Chu Diễn mở miệng nói trước, anh ấy nhét một tay vào túi quần, ngữ khí lạnh lùng nói: “Tổng giám đốc Lâm, Doanh Doanh là một cô gái tốt, anh và cô ấy không hợp.”
 
“Doanh Doanh là vợ của tôi, tại sao chúng tôi lại không hợp chứ.” Lâm Thần Khuynh đứng bên cạnh anh ấy, giọng điệu còn lạnh hơn của Chu Diễn: “Trái lại anh Chu đây, lần này quay về để làm gì?”
“Anh nói xem?” Chu Diễn giơ tay lên chỉnh lại bộ đồ trên người, nơi nào đó trong đáy mắt còn có một tia ý cười: “Nếu như tôi nói là tôi đặc biệt đến để tìm Doanh Doanh thì anh sẽ làm gì?”
“Doanh Doanh là vợ của tôi.” Lâm Thần Khuynh nhìn chằm chằm vào anh ấy, gằn từng câu từng chữ: “Ai cũng không thể đưa cô ấy đi, kể cả anh!”
Nói xong, anh nhấc chân bước xuống bậc thềm.
Trước khi quay về, Chu Diễn cũng đã điều tra trước, anh ấy đứng ở phía sau nói: “Nhưng giữa hai người chỉ là hợp đồng hôn nhân, cuộc hôn nhân của hai người là giả.”
Lâm Thần Khuynh dừng bước, đầu không quay lại nói: “Tình trạng hôn nhân của chúng tôi như thế nào chúng tôi tự mình biết, không cần anh Chu phải nhắc nhở, ngược lại anh Chu đây lại dùng món quà vốn nên tặng cho bà Chu để đưa cho Doanh Doanh nhà tôi, như vậy không sợ bà Chu không vui sao.”
Bà Chu là phu nhân hợp pháp của nhà họ Chu, là mẹ ruột trên danh nghĩa của anh ấy, cũng chính là một trong những người đã nghĩ mọi cách khiến cho anh phải ra nước ngoài năm đó.
Những ngày tháng đen tối mà anh ấy đã phải trải qua khi ở nước ngoài cũng là nhờ bà ta mà có.
Lâm Thần Khuynh có một câu nói không sai, chiếc vòng tay này quả thật vốn là dùng để tặng của người phụ nữ đó, anh ấy muốn quay về thì phải thuận theo sở thích của bà ta, còn về việc tại sao lại chuyển sang tặng cho Khương Ngọc Doanh thì đó là chuyện riêng của anh ấy.
Anh ấy cho phép bản thân được buông thả một lần, tiếc là cô lại không nhận.
“Người phụ nữ của tôi không cần những thứ rẻ tiền này.” Lâm Thần Khuynh quay lưng về phía anh ấy rồi nói: “Lần đầu cũng là lần cuối, không có lần sau.”
Dám ham muốn người phụ nữ của Lâm Thần Khuynh anh, vậy chắc chắn là kẻ đó chán sống rồi.
Tiếng bước chân nặng nề truyền tới, Chu Diễn đứng sau lưng anh nói một cách chắc chắn: “Lâm Thần Khuynh, tôi nhất định sẽ giành lại Doanh Doanh!”
 
Lúc Khương Ngọc Doanh thở hổn hển quay lại thì trên sân thượng đã không còn ai nữa rồi, cô nhìn xung quanh tìm kiếm thử, vừa hay nhìn thấy Lâm Thần Khuynh đang chậm rãi bước tới. Lúc vừa tính mở lời thì cô liền bị anh nắm chặt lấy cổ tay kéo vào trong bụi hoa.
Ở nhà họ Khương có hai vườn hoa, cả hai nơi đều trồng loại hoa dành dành* mà Khương Ngọc Doanh thích, Lâm Thần Khuynh kéo cô đi một mạnh vào chỗ trong cùng.
*Hoa Dành Dành có tên tiếng Anh là Gardenia. Cây Dành Dành có tên khoa học là Gardenia angustifolia Merr thuộc họ Rubiaceaecòn, nó thường được gọi với các tên gọi khác là Bạch Thiên Hương. Hoa có nguồn gốc từ các nước Châu Á.
Khương Ngọc Doanh không hiểu gì, không thèm ngắm hoa nữa mà cau mày giật cánh tay của mình ra: “Bỏ ra.”
Lâm Thần Khuynh không nói gì mà cứ thế nhìn chằm chằm vào cô, lực ở tay từ từ tăng lên.
“A, đau quá.” Khương Ngọc Doanh khẽ kêu lên một cái, sắc mặt cũng dần trở nên trắng bạch: “Lâm Thần Khuynh, anh bị điên à.”
Ánh mắt của Lâm Thần Khuynh đột nhiên tối sầm lại, quai hàm căng lên, anh không những không buông tay cô ta mà còn kéo cô ôm vào trong lòng, một tay khác thì khóa lấy eo cô, dùng lực ấn vào, hai người cứ như thế mà dính chặt vào nhau.
Làn gió thổi tới, hoa dành dành đung đưa theo gió, hương hoa tỏa ra khắp nơi, Khương Ngọc Doanh ngẩng mặt lên nhìn theo hương hoa, cô thật sự không hiểu anh lúc nãy còn đang rất tốt, làm sao nói trở mặt là trở mặt luôn vậy.
Cãi nhau với Chu Diễn sao??
Có khả năng này lắm.
Bình thường anh mà lôi kéo cô như vậy là cô đã sớm tức giận rồi, nhưng hôm nay đặc biệt, cô tâm trạng đang tốt nên sẽ không tính toán với anh. Cô dùng cánh tay còn lại của mình chọc chọc vào ngực anh, đầu ngẩng lên, ánh mắt lấp lánh hỏi: “Này, Lâm Thần Khuynh anh sao thế?”
Lâm Thần Khuynh cúi đầu xuống, ánh mắt sâu thẳm của anh giống như có một lớp màng che phủ, khiến cho người ta khó hiểu.
Khương Ngọc Doanh vẫn kiên nhẫn hỏi lại lần nữa: “Anh rốt cuộc bị làm sao thế? Có nói không, không nói là em đi đấy.”
Cô Khương mà nóng nảy lên là cũng không ai khuyên nổi đâu, không nói chứ gì?
Tốt lắm.
Anh tốt nhất là không nói chuyện cả đời luôn đi.
Cô ngắt một bông hoa dành dành rồi ném vào mắt anh, hừm, tên đàn ông thối, có nói không!
Quen thói rồi chứ gì.
Ném xong, cô dùng lực rút cánh tay của mình ra, quay người tính bỏ đi.
Vừa bước được một bước, cô liền bị người ở phía sau ôm chầm lại, cằm của Lâm Thần Khuynh đặt lên vai cô, cánh tay ôm chặt lấy eo cô, trầm giọng nói: “Chu Diễn trở về em rất vui sao?”
Vui?
Sao cô lại không vui chứ?
Bạn cùng chơi thuở nhỏ đã lâu không gặp quay về, cô có cái gì để không vui chứ.
Câu hỏi này bị hâm à.
Khương Ngọc Doanh nói: “Vui chứ.”
Lâm Thần Khuynh nghe thấy câu trả lời của cô, hơi thở ngừng lại, lông mày nhíu lên: “Lúc nãy hai người nói chuyện gì rồi?”
Khương Ngọc Doanh: “Nói đủ thứ, nghĩ ra cái gì thì nói có đó.”
Hai người nói nhiều như thế, ai mà nhớ cho hết được chứ.
Khoan đã, tên đàn ông thối này đang làm gì vậy?
Nghi ngờ cô???
Điều tra cô???
Tên đàn ông thối này, chuyện mập mờ của anh với Lưu Tiểu tôi còn chẳng nói gì, vậy mà anh lại dám chất vấn tôi trước sao?
Tức chết mà!
Cô Khương đang rất tức giận, sai rồi, là vô cùng tức giận mới đúng. Ngón tay mảnh khảnh của cô đặt lên mu bàn tay của anh, tính dùng bộ móng tay trị giá sáu chữ số này tặng cho anh một món quà kỉ niệm vĩnh cữu.
Mưu kế nhỏ mới được nghĩ ra, còn chưa kịp thực hiện thì trời đất đột nhiên quay cuồng, cô từ quay lưng với Lâm Thần Khuynh chuyển thành đối mặt với anh.
Trên đỉnh đầu truyền tới một hơi thở nóng bỏng, chính là kiểu có thể nướng chín người luôn ấy.
Hơi thở quá đỗi khiêu gợi, Khương Ngọc Doanh không chịu được mà run lên một cái, hoa dành dành lướt qua mu bàn tay cô giống như hôn nhẹ qua, tạo nên một tầng gợn sóng.
Vì hai người cứ không ngừng quấn lấy nhau nên đường nét dưới cổ áo chữ V bị lỗ ra, làn da trắng nõn của cô khiến người nhìn lóa mắt.
Ánh mắt của Khương Ngọc Doanh đặt lên yết hầu gợi cảm của anh, nó cứ chuyển động lên xuống liên tục, mang theo một sự quyến rũ chết người.
Sau khi cô Lâm điều khiển bằng tay một lần rồi thì cô lại làm thêm một lần nữa, khống chế yết hầu của anh. Khoảnh khắc nhìn thấy yết hầu của anh, trong đầu của cô liền bật ra một suy nghĩ máu me.
.....Không biết nếu cắn vào đó thì sẽ có cảm giác gì nhỉ?
Khóe mắt cô khẽ nhếch lên, ánh mắt rực lửa, vẻ mặt còn có chút lờ đờ. Tên đàn ông thối này làm cô tức giận rồi, cô phải trừng phạt anh mới được.
Nên ra tay ở đâu mới tốt đây?
Yết hầu!
Cô nghĩ xong rồi, cắn xong sẽ chạy. Gót chân từ từ nhấc lên, hai tay đặt lên bả vai anh, sau đó tiến gần lại từng chút một.
Mục tiêu càng ngày càng gần, ánh mắt cô mang theo ý cười, lông mày cong lên đầy quyến rũ, nhìn kỹ thì trong đáy mắt cô như chứa đựng ánh sao, vô cùng chói lóa.
Há miệng.
Cắn nhẹ.
Chạy!
Còn chưa kịp rút lui thì eo đã bị người nào đó giữ lại, hai chân cô bị nhấc lên khỏi mặt đất, tầm mắt ngang tầm với Lâm Thần Khuynh, khuôn mặt điển trai của người đàn ông dần dần phóng to ra, khoảng cách rất gần, lúc hôn cô, hai bờ môi nóng ran.
Một lúc sau, Lâm Thần Khuynh từ từ mở mắt ra, ánh mắt đặt vào bóng hình cao ráo đang đứng bên ngoài vườn hoa, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, nở một nụ cười đắc ý với Chu Diễn.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui