Giả hôn

Anh, ta, thế, mà, lại, biết!
 
Đôi hàng mi dài cong vút của Khương Ngọc Doanh khẽ lay động, cô hơi sửng sốt vài giây, sau đó cười cười: “Mười bốn tệ gì chứ, tôi không hiểu anh đang nói cái gì.”
 
A a a, tên chó này đúng là chó mà! Mười bốn tệ vẫn là nhiều đấy, anh cũng chỉ xứng với hai, tệ, mà, thôi!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô đưa tay vén mấy sợi tóc rơi trên vai, cười vô tội, bĩu môi: “Mau mở ra nhìn xem đi.” Bên trong có một bất ngờ lớn đấy.
 
Cô càng thúc giục, Lâm Thần Khuynh ngược lại không vội, đặt hộp trong tay thưởng thức: “Đây là lần đầu tiên em tặng quà cho tôi.”
 
Khương Ngọc Doanh thấy anh dừng lại, không nắm rõ ý định của anh, lại sợ anh nhìn ra cái gì đó. Cô dịu dàng nói: “Vậy thì phải làm sao?”
 
“Phải có nghi thức chứ.” Lâm Thần Khuynh trả lời.
 
Đừng thấy anh nói chân thành đến vậy, biểu cảm trên mặt cũng không phải như thế. Mày kiếm hơi nhướng lên, con ngươi đen nhánh lấp lánh ánh sáng, lộ ra vẻ mặt ‘tôi lại muốn xem em bày ra chuyện xấu gì’.
 
Nhìn Khương Ngọc Doanh đến mức khiến cô sởn tóc gáy, không khỏi rụt cổ lại.
 
Vì trước đó nhiều lần đối đầu với đồ chó nhưng đều bị chiếm phần thua, cho nên cô cẩn thận lui về phía sau một bước, hơi híp mắt nói: “Không ngờ anh cũng khá lãng mạn đó.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tôi luôn như vậy mà.” Lâm Thần Khuynh dùng giọng điệu bình tĩnh nhất để nói những lời không biết xấu hổ nhất: “Chỉ là em không hiểu rõ về tôi thôi! Chờ đến khi em thật sự hiểu rõ về con người tôi, em sẽ thu hoạch được rất nhiều lợi ích bất ngờ đấy.”
 
Hiểu rõ về anh?
 
Phì, phì, phì.
 
Khương Ngọc Doanh cười khoa trương hai tiếng, nhẫn nại hỏi: “Cho nên, anh muốn nghi thức thế nào?”
 
“Có cần mời người đến thiết kế không?”
 
“Dùng hoa tươi không?”
 
“Có cần vận chuyển hoa tươi tới không?”
 
“Tôi thấy hoa cúc rất hợp với anh, bày ra xung quanh rất có không khí.”
 
“Lại mời người thổi kèn kéo đàn, hoàn mỹ!”
 
Mỗi khi cô nói một câu, khóe miệng lại hơi nhếch lên. Nhìn cô như là bày mưu tính kế, nhưng kỳ thật là châm chọc mỉa mai. Đồ chó, đó chính là lễ tang của anh đấy.
 
Lâm Thần Khuynh coi như không nhìn thấy vẻ trào phúng trên mặt cô: “Đề nghị không tồi, có thể làm như em nói.”
 
“……” Trong lòng Khương Ngọc Doanh như có một ngọn lửa nhỏ đang quay cuồng, trên mặt thì trò chuyện vui vẻ: “Đừng nghe tôi nói, tôi chỉ là tùy tiện nói thôi.”
 
“Tùy tiện nói đều có thể tốt đến vậy.” Lâm Thần Khuynh rũ mắt nhìn cô: “Vậy nếu cố tình nói thì chắc chắn sẽ khác.”
 
Khi nói chuyện, anh nghiêng người về phía trước, hơi thò đầu ra, hơi thở ấm áp phả vào mặt Khương Ngọc Doanh. Khương Ngọc Doanh rùng mình, không khỏi nghĩ thầm: 
 
Có phải anh ta đã phát hiện cái gì rồi không?
 
??
 
Cô cắn môi, do dự không biết nên nói tiếp thế nào mới không rơi vào bẫy của đồ chó này. Lúc tự hỏi, cô có thói quen nhíu mày, khuôn mặt nhỏ chỉ to bằng bàn tay và đôi mắt hơi rũ xuống, như thể cô đang âm mưu một chuyện gì đó lớn lao. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lâm Thần Khuynh nhìn chăm chú vào cô, khóe miệng không tự giác nhếch cao lên, mà khi cô nhìn qua thì anh lại đè xuống, vẻ mặt ‘thiện giải nhân ý’, thấu tình đạt lý [1]’: “Để tôi nghĩ lại, làm như vậy đúng là hơi phiền thật.”
 
[1] Thiện giải nhân ý: Am hiểu lòng người; Thấu tình đạt lý: Xử lý sự việc nào đó thoả đáng cả về lý lẽ lẫn tình cảm
 
Khương Ngọc Doanh vội vàng gật đầu, nhìn anh với ánh mắt ‘con trai lớn của mẹ rốt cuộc cũng hiểu chuyện’: “Đúng vậy, rất là phiền.”
 
Lâm Thần Khuynh: “Nếu không tôi mở ra ngay bây giờ?”
 
Con ngươi Khương Ngọc Doanh lập tức tỏa sáng: “Được, được! Mở ra nhìn xem.”
 
Cô háo hức nhìn chằm chằm hành động tiếp theo của anh, thậm chí còn đã nghĩ tới cách đối phó với tình huống bất ngờ xảy ra sau đó.
 
Cô sẽ rất quan tâm dò hỏi anh, có muốn uống nước không.
 
Sau đó đưa nước cho anh, đương nhiên nước cũng không phải là nước bình thường, mà là rượu không mùi bỏ thêm chút thứ đặt biệt.
 
… Sau khi anh ta uống xong, chuyện còn lại phải xem tâm trạng của cô.
 
Trong nhà quá bừa bộn, đang lúc thiếu người dọn dẹp và Lâm Thần Khuynh rất thích hợp.
 
Đợi đến ngày mai, cô sẽ xin lỗi nói cho anh là hôm qua lấy nhầm hộp, cái hộp đó không phải mua cho anh.
 
Cuối cùng, cô lại lấy ra món quà mười bốn tệ ban đầu ra.
 
Hoàn mỹ!
 
Khương Ngọc Doanh trong lòng vui mừng khôn xiết, nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra sau đó, khóe miệng khó nén được cong nên. Cô ho nhẹ một tiếng: “Mở ra đi.”
 
“Được.” Lâm Thần Khuynh lại lần nữa để ngón tay trên hộp. Kỳ thật cái hộp này cũng không nhỏ lắm, lớn bằng bàn tay người đàn ông, hình vuông.
 
Khương Ngọc Doanh hơi di chuyển ngón chân, chuẩn bị sẵn sàng cho bước tiếp theo.
 
Chuyện ngoài ý muốn xảy ra ngay lúc này, Lâm Thần Khuynh hơi nhướng mày, chiếc hộp rơi khỏi tay. Khương Ngọc Doanh phản xạ có điều kiện duỗi tay đỡ lấy, đầu ngón tay vô tình đụng phải chốt mở của chiếc hộp.
 
Chiếc hộp ‘bốp’ mở ra, bên trong xuất hiện một con rắn nhỏ có thể phun sương. Con rắn nhỏ chỉ dài vài centimet, nhưng hơi sương mù phun ra có lực sát thương rất lớn, khiến người ta cảm thấy miệng khô khốc, như thể vừa hốc rất nhiều ớt cay cùng một lúc.
 
Vừa sặc vừa cay.
 
Cô ho sặc sụa trong đám bụi.
 
Đây là loại thuốc xịt phòng sói mới mà Khương Ngọc Doanh đã mua trong một trung tâm mua sắm sau khi cô trở về Nam Thành. Khi mới mua, cô chỉ thấy nó chơi khá vui. Nhưng sau khi lật mấy cái chai lọ thì cô tìm thấy một thứ, lúc này mới nghĩ ra việc dọa Lâm Thần Khuynh.
 
Cô nào biết, không dọa được đồ chó, mà cô lại thành người trúng đạn.
 
“Nước… Nước.” Khương Ngọc Doanh thẻ lưỡi ra thở hổn hển. Không chỉ có mặt cô đỏ bừng, mà ngay cả mắt cũng đỏ, nhìn thấy mà thương.
 
Lâm Thần Khuynh thu hồi nụ cười nhạt, nói: “Chờ tôi.”
 
Anh vội vã đi vào phòng bếp, đúng lúc trên mặt bàn tráng men có một cốc nước. Anh không thèm nhìn xem là cái gì liền bê ra ngoài. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Khương Ngọc Doanh còn đang lè lưỡi ra thở dốc, nhìn thấy anh bê một cốc nước ra thì cầm lấy, ngửa đầu một hơi uống hết. Giây tiếp theo, mặt cô càng đỏ hơn.
 
Má.
 
Rượu.
 
Là cốc rượu mà cô đã chuẩn bị.
 
Cô muốn nôn ra, nhưng lại sợ Lâm Thần Khuynh phát hiện gì đó, cuối cùng chỉ đành phải không làm thì thôi mà đã làm thì phải làm đến cùng, ‘ực’ một cái nuốt xuống.
 
Uống xong, dạ dày như đang có một trận sông cuộn biển gầm.
 
Khương Ngọc Doanh: … Bảo bảo quá đáng thương.
 
Lâm Thần Khuynh đỡ cánh tay cô, lo lắng hỏi: “Thế nào?”
 
Khương Ngọc Doanh cố nặn ra một nụ cười: “Tốt, rất tốt ——” Dạ dày cô đang cháy.
 
Lâm Thần Khuynh cầm lấy cốc nước trong tay cô, lại bị cô tránh đi: “Tôi vẫn khát.”
 
“Tôi đi rót cho em.”
 
“……” Vẻ mặt Khương Ngọc Doanh một lời khó nói hết. Để anh đi rót? Vậy chẳng phải lộ ra hết trơn rồi sao?
 
Vì để rượu bớt nồng mà cô đã làm rất nhiều thứ, vốn là định cho đồ chó uống, ai ngờ lại gậy lưng đập lưng ông.
 
Ô ô, cái thể chất xui xẻo gì thế này.
 
Khương Ngọc Doanh lắc đầu: “Tôi tự rót.”
 
Khi cô xoay người đi tới phòng bếp, phía sau truyền đến giọng nói nhàn nhạt: “Đây là món quà em cố ý mua tặng cho tôi?”
 
Khương Ngọc Doanh hơi dừng chân lại, cũng không lo uống nước nữa. Cô thuận tay đặt ly nước lên ngăn tủ, xoay người đi ra nói: “Hiểu lầm, hiểu lầm rồi.”
 
Lâm Thần Khuynh: “Hửm? Hiểu lầm?”
 
“Lấy nhầm rồi, vừa nãy không phải cho anh.” Khương Ngọc Doanh đá đá cái vali dưới chân, khàn khàn nói: “Anh đợi chút, để tôi tìm.”
 
Cô mở từng cái vali một ra, rốt cuộc tìm được món quà ‘mười bốn tệ’ dưới đáy một cái vali, là một hộp trang sức màu sẫm.
 
Khương Ngọc Doanh giơ cao lên: “Đây này.”
 
Lâm Thần Khuynh đi qua nhìn, dùng một loại giọng điệu tức chết người không đền mạng mà nói: “Em xác định là cái này?”
 
Khương Ngọc Doanh: “……”
 
Đồ chó, tâm đề phòng rất lớn đấy.
 
Cô ho khan một tiếng, mỉm cười nói: “Xác định, chính là cái này.” Mười bốn tệ rất hợp với anh đó.
 
Lâm Thần Khuynh mở ra trước mặt cô, bên trong là một cặp khuy măng sét màu trắng. Khuy măng sét màu trắng rất bình thường, bình thường tới mức nào chứ?
 
Là ai đều có thể mua được.
 
Ném trên đường cũng chả ai thèm nhặt.
 
Mắt Khương Ngọc Doanh đỏ hoe, cô nói: “Có phải rất đẹp không?”
 
“……” Lâm Thần Khuynh không tỏ ý kiến.
 
“Có phải rất hợp với anh không?”
 
“Mười bốn tệ?” Lâm Thần Khuynh từ từ nói: “Rất hợp với tôi?”
 
Khương Ngọc Doanh cười hoà giải: “Tặng quà chủ yếu là tấm lòng mà.”
 
Lâm Thần Khuynh lấy khuy măng sét từ trong hộp ra: “Vậy xem ra, em đối với tôi đúng là tình thâm nghĩa trọng.”
 
Khương Ngọc Doanh: “……”
 
Trọng cái rắm.
 
Đột nhiên, cô cảm thấy choáng váng. Trước khi ngã xuống, cô nói: “Đừng quên —— dọn nhà sạch sẽ.”
 
-
 
Khương Ngọc Doanh ngủ thiếp đi cho đều chiều hôm sau. Khi tỉnh dậy, cô nhớ lại những điều xấu hổ của đêm qua, tức đến đấm ngực dậm chân. Cái gì gọi là ăn trộm gà không được còn mất một nắm gạo? Cô xem như đã hiểu sâu sắc ý nghĩ của nó. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mất hết cả mặt mũi.
 
Điều an ủi duy nhất chính là đồ chó vẫn coi như thức thời, thật sự đã dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ. Đây cũng có thể được coi như một chuyện tốt trong dãy chuyện đáng xấu hổ.
 
Thôi, cô lớn nhà họ Khương là người đẹp có tấm lòng đẹp, không so đo với chó.
 
Xốc chăn lên xuống giường, đi dép lê vào phòng tắm, cô ngâm mình trong phòng tắm gần hai tiếng. Trong khoảng thời gian đó, Mã Điêu có nhắn tin tới. Nội dung lại đại diện thương hiệu của cô bởi vì vấn đề chỗ quay mà phải hoãn lại mấy hôm và cô có thể tự do trong mấy ngày này.
 
Diễn viên nhỏ hạng 40 chính là như vậy, chỉ có một từ thôi: Rảnh.
 
Khương Ngọc Doanh nhắn lại đã biết, sau đó cầm lấy rượu vang đỏ ở bên cạnh nhấp một ngụm. Kỳ thật tửu lượng của cô vẫn khá tốt, nếu không phải ly rượu đêm qua bỏ thêm rất nhiều nguyên liệu thì cô cũng không thể say được.
 
Nhớ tới chuyện đêm qua, cổ họng lại đau. May mà cô không hít nhiều lắm, nếu không cô sẽ là người đầu tiên bị ‘tự phun sương vào mình đến mức phải nhập viện’.
 
Người đâu thể cứ nghĩ đến chuyện xấu hổ, càng nghĩ chỉ tổ càng thấy sốt ruột. Khương Ngọc Doanh đặt ly rượu vang xuống, cánh tay khua khua trong nước, hơi nước trong phòng tắm ngày càng nhiều, sương khói lượn lờ.
 
Khuôn mặt của một người mơ hồ xuất hiện trên tấm gương thủy tinh, người nọ đang cười với cô.
 
Là cười nhạo.
 
Lửa giận Khương Ngọc Doanh lập tức bốc lên. Cô vốc một vốc nước hất về phía gương, nước trượt xuống mặt gương thủy tinh, gương mặt vừa biến mất lại lần nữa hiện ra.
 
Cô trừng mắt chửi: “Cười, cười cái rắm ý.”
 
Lúc này Lâm Lan gọi điện thoại tới, cô không cần làm việc, ở nhà rảnh đến mức nhàm chán mà lại không có ai chơi cùng. Cô nhóc mới nhớ tới Khương Ngọc Doanh, gọi điện hỏi: “Chị dâu, chị đang làm gì vậy?”
 
Khương Ngọc Doanh không thể nói thẳng rằng mình đang mắng chửi người khác, ho nhẹ một tiếng: “Vận động khoang miệng.”
 
Đây là lần đầu tiên nghe nói đến vận động khoang miệng, cô nhóc hứng thú bừng bừng hỏi: “Vận động khoang miệng là cái gì vậy? Có thể giúp giảm béo mặt không chị? Chia sẻ cho em đi.”
 
“…… Khụ khụ.” Khương Ngọc Doanh đang uống rượu vang đỏ suýt sặc, khóe mắt phiếm hơi nước: “Cái này không dễ học lắm đâu.”
 
“Không sao, em có thể kiên trì.” Lâm Lan bình tĩnh nói.
 
Khương Ngọc Doanh lắc đầu, lại lần thứ N than thở cô em chồng ngây thơ, thật là một đóa sen trắng tinh khiết, thuần khiết đáng yêu.
 
Cô hạ bút thành văn nói vài câu: “Em cứ há to miệng làm theo chị vừa làm. Mỗi ngày mười lăm phút, sẽ có hiệu quả rõ ràng.”
 
Lâm Lan giống như bé học sinh tiểu học ngoan ngoãn trả lời: “Vâng, lát nữa em sẽ thử.”
 
Sau đó lại bổ sung: “Chị dâu, chị tốt quá.”
 
Vỗ mông ngựa rất tốt, Khương Ngọc Doanh cười cong cả mắt: “Chị còn mấy bộ trang điểm cao cấp chưa dùng, lát nữa cho mang qua cho em.”
 
“Cảm ơn chị dâu.” Lâm Lan hiểu được có qua có lại. Nếu Khương Ngọc Doanh cho cô đồ, cô thể nào cũng phải đáp lại, nhưng quần áo trang sức chị dâu không thiếu.
 
Đảo mắt, Lâm Lan hạ giọng nói: “Chị dâu, em nói cho chị mấy chuyện xấu hổ của anh em có được không?”
 
Khương Ngọc Doanh lập tức có hứng thú, đồ chó thế mà cũng có chuyện xấu hổ??
 
Trong mắt cô, anh là cái loại người mặt kệ từ phương diện nào đều hoàn mỹ đến mức không thể chê vào đâu được, không ngờ người như anh cũng có chuyện xấu hổ.
 
Cô muốn nghe.
 
“Cái này…… Có thể nói à?” Thiết lập cô lớn nhà họ Khương dịu dàng uyển chuyện không thể sập, nhất định phải duy trì đúng lúc.
 
“Sao lại không chứ.” Lâm Lan vô tâm vô phế nói: “Em đâu phải nói với người ngoài đâu.”
 
Tâm hồn buôn chuyện của Khương Ngọc Doanh dường như bị thứ gì đó đánh thức, mỗi tế bào trong cơ thể đều kêu gào lên: Chị muốn nghe, chị muốn nghe. Mau kể đi, mau kể đi. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Thật sự không sao chứ?” Cô xác nhận lại một lần nữa.
 
Lâm Lan: “Chỉ cần chị không cho anh trai em biết thì em sẽ kể cho chị nghe.”
 
“Không đâu, chị không kể đâu.” Khóe miệng Khương Ngọc Doanh suýt chút nữa nhếch lên tận trời. Ha ha ha ha, từ nay về sau cô có thể chọc ngoáy vào những chuyện xấu hổ của Lâm Thần Khuynh rồi.
 
Lâm Lan cười he he: “Anh em đái dầm khi còn nhỏ.”
 
Đái dầm?
 
Đây cũng là chuyện đáng xấu hổ á?
 
Khương Ngọc Doanh nói: “Trẻ con đều sẽ đái dầm.”
 
Lâm Lan: “Nhưng khi đó anh em đã ‘nine’ tuổi rồi.”
 
Chín tuổi?
 
Ha ha.
 
Khương Ngọc Doanh lập tức tưởng tượng ra hình ảnh cậu nhóc chín tuổi nhìn bản đồ tự vẽ trên giường mà cảm thấy xấu hổ cúi đầu.
 
“…… Ha.” Suýt chút nữa không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
 
Lâm Lan: “Còn có nữa này chị. Lúc anh em còn nhỏ, cơ thể yếu ớt, cho nên nhà em đi xem bói. Thầy bói nói phải nuôi anh ấy như bé gái mới có thể sống được, thế nên anh em toàn mặc đồ nữ lúc nhỏ đấy.”
 
Lại tới nữa.
 
Lại tới nữa.
 
Một hình ảnh siêu nét lại xuất hiện trước mặt.
 
Bé trai lúng túng mặc váy vào, rồi lại bị các bạn nhỏ khác chọc chọc vào mặt và gọi là vợ.
 
Khương Ngọc Doanh cố hết sức để nhịn cười. Cô từ trong bồn tắm đi ra, vừa lau người vừa hỏi: “Có chụp lại bức ảnh mặc đồ nữ nào không?”
 
“Đương nhiên là có rồi.”
 
“Đâu đâu?”
 
“Nhà cũ.”
 
Trái tim Khương Ngọc Doanh lại lần nữa ngo ngoe rục rịch. Được rồi, lần sau tới nhà cũ nhất định phải lấy cho được mấy bức ảnh đó.
 
Sau đó, hai chị em lại tán gẫu sang chuyện khác. Đột nhiên, Lâm Lan hỏi: “Chị dâu, rốt cuộc chị có thích anh em không?”
 
“Thích, chị đương nhiên thích mà.” Khương Ngọc Doanh thắt lại dây lưng áo choàng tắm, lại xóa mái tóc dài, cầm lấy mặt nạ đắp lên mặt, ngoài cười nhưng trong không cười. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sợ Lâm Lan không tin, cô lại nói: “Tình yêu của chị đối với anh em đến khi trời sụp đất nứt đều không thay đổi!”
 
“Đầu có thể vỡ, máu có thể chảy, nhưng Khương Ngọc Doanh chỉ yêu chó Lâm.”
 
Đắp mặt nạ xong, Khương Ngọc Doanh duỗi tay mở cửa phòng tắm. Vừa mở cửa, cô liền thấy một bóng người sừng sững đứng ở cửa trong lớp hơi sương nóng.
 
Mày kiếm, mắt sao, đang đi tới giá áo.
 
Bốn mắt nhìn nhau.
 
Lâm Thần Khuynh:…… Chó Lâm??

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui