Chiến hỏa khiến Đông Hải Đại đế thua trận trước chốn Bồng Lai từ ngày đại hôn lễ hôm đó đã chấm dứt, tam giới hòa bình trở lại đã được hơn bốn trăm năm.
Ta một thân hồng y ngồi ở vị trí dễ thấy nhất trong quán trà lâu, thanh thản nghe thuyết thư nhân* kể lại chuyện xưa giữa Hoa Lê công tử cùng Linh Lung vào hai ngàn năm trước. Nhân gian, ngàn năm chỉ như một cái chớp mắt, thời gian thấm thoát trôi đi, ta cũng đã trải qua giữa trốn này được ngàn năm rồi.
(* Thuyết thư nhân: người kể chuyện)
“Dừng! Chuyện già cỗi như vậy rồi còn kể!” Một thanh âm trào phúng truyền đến, ta ngoảng lại nhìn, là một lão nhân quần áo rách nát ngồi trên cửa sổ, trong tay nâng một hũ rượu hồ lô, trên người lão cũng tràn ngập mùi rượu nhưng ánh mắt thì lại vô cùng thanh minh.
Hắn chậm rãi đứng lên, nhìn quanh trà lâu một vòng, cuối cùng lắc mình tiêu sái ngồi trên bục kể chuyện, buộc hồ lô sau lưng, cười hì hì nói: “Các vị khách quan, nghe lão nhân kể cho các ngươi chuyện xưa về kiếp chuyển thế của Linh Lung.”
Ta tự nhiên hưng trí nhìn người này, lão không phải là phàm nhân, khẳng định là thánh tiên nào đó đang hành tẩu nhân gian đi.
“Một ngàn năm ba trăm năm trước, Huyền Nguyệt công tử ở trong rừng hoa lê nhặt về được một con hồ ly trắng lén trộm tiên đan???”
Chuyện xưa kể đến lúc Phi Lê chuẩn bị phá hôn lễ, lão nhân lại dừng lại, khách nhân đều không nhịn được hỏi: “Lão tiên sinh, Phi Lê cuối cùng có thành công cướp hôn không?”
Lão nhân lắc đầu, uống một ngụm rượu, thở dài nói: “Đáng tiếc thiên hạ người hữu tình nhưng hữu tình cuối cùng lại vô duyên.”
Ta nghe câu này, mí mắt hạ xuống, nâng ly trà lên thổi vào nước trà đã lạnh, nước thanh nhưng chảy qua cổ họng chỉ còn dư vị chát đắng.
Đúng vậy cuối cùng ta cũng xông vào cướp hôn. Chỉ là, thực có lỗi, ta cũng đã quên mất kết cục là như thế nào rồi.
Ta đã quên ngày đó Đông Hải đại đế như thế nào giận dữ, đã quên đi những tiếng nhạc cổ đinh tai nhức óc.
Ta đã quên Huyền Nguyệt như thế nào liều mạng, toàn thân bao phủ một chùm sáng chói lọi, đã quên đi nụ cười cuối cùng với hàng mi hơi hơi rung động của chàng.
Ta đã quên đi nhiệt độ cơ thể chàng dần dần lạnh lẽo cùng với đôi mắt màu hổ phách ấy cùng từ từ nhắm lại trước khuôn mặt đầy hoảng loạn của ta.
Ta chỉ nhớ rõ hoa lê ở Phi Nguyệt Cư, tại nơi ấy chỉ một khắc đều trở nên úa tàn.
Lão nhân ngồi trên đài đứng dậy, hắn lại lôi ra một bầu rượu, giống như say mà lại không say, lắc lắc đầy tiêu sái rời đi.
“Này, lão tiên sinh, Phi Lê và Huyền Nguyệt cuối cùng có ở bên nhau không?” Tất cả mọi người đều không cam lòng hỏi.
Lão nhân dừng lại một chút rồi tiếp tục bước đi.
“Hiện tại tam giới đã yên bình hơn bốn trăm năm, Thiên đế sớm đã cảm nhận được linh hồn của Huyền Nguyệt công tử. Có lẽ duyên phận sắp tới rồi.” Câu chuyện của lão nhân thật khiến người ta chẳng thể hiểu được, nhóm khách nhân đều cảm thấy mạc danh kỳ diệu không rõ ra sao, đang muốn tiếp tục đặt câu hỏi thì đột nhiên từ trên tầng mây chiếu xuống một đạo kim quang sáng chói, lão nhân đột nhiên biến mất giữa chùm sáng đó. Những người xung quanh kinh ngạc đến ngây ra, tất cả đồng loạt quỳ xuống đất cúi lạy.
Xem ra hắn cũng thật chu đáo, câu nói cuối cùng phải chăng là có người phó thác chuyển lời đến cho ta.
Ta một ngụm uống cạn ly trà lạnh ngắt, đứng dậy cầm theo cây trường kiếm màu bạch, yên lặng tách đám người đi ra ngoài, hướng về nhân thế vô tận.
Ta gọi là Phi Lê, là một linh hồ ngàn năm, cũng là một người hành tẩu nhân gian đi tụ hồn người, nhưng ta không phải đi thu thập hồn phách của mọi người, thứ ta muốn tìm chính là linh hồn của một người nam tử đã vì ta mà trồng hoa lê đỏ trước linh sơn Phi Nguyệt Cư một ngàn ba trăm năm trước.
Ta vì chàng mà sinh, cũng muốn vì chàng mà tử.
Ta rốt cục cũng hiểu được, Huyền Nguyệt ở nhân gian luôn mặc hồng y là có dụng ý, ước chừng nói vậy, ta cũng muốn vì người đó chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhận ra.
HOÀN CHÍNH VĂN