Gia Hữu Tiểu Tiện

Con người luôn có thời gian đắc ý vênh váo.

Hai người trở lại phòng ngủ, cùng nhau tẩy uyên ương dục. Tắm xong y phục quần áo cũng không mặc, liền trơn tuốt luốt như vậy chui vào trong chăn.

Tiểu Tiện mỗi lúc một chủ động, cậu ở đây sờ sờ ở kia liếm liếm, đem Đỗ Hàng toàn thân hôn hết một lượt. Đỗ Hàng bị cậu hôn hưng phấn không ngớt, hận không thể lạp tức đem cậu đặt dưới thân đại chiến năm trăm hiệp.

Quá hưng phấn đại não dễ phát nhiệt, đại não đã phát nhiệt sẽ làm chuyện ngu xuẩn.

Đỗ Hàng từ phía sau đĩnh nhập vào thân thể Tiểu Tiện thì đại não có chút phát nóng. Hắn giơ lên một tay vỗ trên mông Tiểu Tiện, nhất thời in lại trên đó một bàn tay hồng hồng.

Tiểu Tiện nhẹ giọng rên rỉ một chút, trướng đỏ mặt quay đầu liếc hắn. Trong mắt dày đặc hơi nước mê muội, biểu tình như oán như hờn, lại có loại mị thái nói không nên lời.

Đỗ Hàng bị biểu tình này giây sát, thoáng cái không kiềm chế được mình, dĩ nhiên đem ý nghĩ trong đầu nói ra. Hắn mạnh đánh một chút, cười nói: “Tiểu tao hóa, ngươi sao lại *** đãng như vậy a?”

Kỳ thực giữa tình nhân nói loại này cũng không ảnh hưởng tới toàn cục, nếu như hai người cảm tình tốt, một câu này có thể làm tăng tình thú.

Nhưng Tiểu Tiện nghe xong lại khó tiếp thu. Cậu cho rằng trong cảm nhận của Đỗ Hàng mình chính là người lỗ mãng phóng đãng. Cậu gục đầu xuống, viền mắt một trận lên men, nước mắt tí tách từng giọt rơi xuống. Đỗ Hàng còn đang ở sau cậu ra sức, căn bản không phát giác một tia dị dạng.

Cậu càng nghĩ càng ủy khuất, cai đầu chôn trên gối, không tiếng động khóc.

Tại đằng sau cậu động một hồi, Đỗ Hàng muốn đổi một tư thế, vừa đem người chuyển qua liền thấy một gương mặt treo đày nước.

Đỗ Hàng bị hỏng sợ, cậu đây là quá hưng phấn mà khóc hay là quá khó khăn nên khóc?

Hưng phấn? Có vẻ không giống. Kia biểu tình bi thương, tựa như bị thiên đại ủy khuất.

Đỗ Hàng càng nghĩ càng có chút khó hiểu, cậu vô duyên vô cớ thương tâm để làm chi?

Cậu đều khóc thành như vậy còn yêu đương cái gì nữa. Đỗ Hàng rút ra khỏi người cậu, đem cậu kéo hỏi, “Làm sao vậy? Vì sao khóc?”

Tiểu Tiện dụi dụi mắt, thấp giọng lầm bầm, “Anh … Anh dĩ nhiên mắng em…”

Đỗ Hàng hô to oan uổng, “Ách!! Tôi chửi cậu lúc nào?!”

Tiểu Tiện nói, “Anh mắng! Anh mắng em tao hóa, *** đãng!”

Đỗ Hàng thật muốn gọi cậu là tổ tông a, bất đắc dĩ lật cái bạch nhãn, “Khụ, kia đều không phải đang mắng cậu!”

“Đều không phải mắng thì là cái gì?”

“Tình thú hiểu không? Là tình thú!!”

Hiểu làm đối phương Tiểu Tiện có điểm không ý tứ, “Nga … Là em nghĩ nhiều.”

Đỗ Hàng cúi đầu nhẹ hôn cái miệng nhỏ của cậu, “Sau này đừng suy nghĩ lung tung, tôi chửi ai mắng ai cũng không mắng cậu.”

Tiểu Tiện gật đầu, chui vào trong lòng Đỗ Hàng nhỏ giọng hỏi: “Tiếp tục sao?”

Đó là đương nhiên! Ta sắp bị nghẹn chết!

Đỗ Hàng tiếp tục đem người đặt dưới thân, cầm tiểu đệ đệ sáp vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui