Kinh qua lần này Đỗ Hàng thường xuyên nhắc nhở chính mình, đừng nói không suy nghĩ, đặc biệt trước mặt Tiểu Tiện, nhất định phải thường nói nhỏ nói nhẹ.
Nói nhỏ với cậu, nói khẽ đậu cậu hài lòng, nói nhẹ hống cậu sủng cậu.
Đỗ Hàng thực sự buồn bực, trước hắn rất ghét nói mấy lời nói tình thú buồn nôn vậy mà giờ lại nói được rất thuận miệng.
Lẽ nào tình yêu có thể khiến người ta cải biến tính cách, cải biến yêu thích?
Ngay cả Tề Huy cũng bình thường cười nhạo hắn, nói hắn chỉ biết tình tình ái ái, tuyệt không giống đàn ông. Mỗi khi đó hắn cũng cười nhạo lại gã, bởi hắn nếu là tám lạng thì gã cũng chính là nửa cân, đều là tù binh của tình ái.
Tề Huy so với hắn còn muốn bi kịch, chỉ cần có mắt liền nhìn ra Tề Huy đang theo đuổi Tiểu Ngốc. Duy độc dưa ngốc kia cái gì cũng không phát giác ra, vẫn đem Tề Huy làm bạn tốt.
Hai người cùng nhau ăn, cùng nhau ngoạn, thậm chí còn ôm nhau ngủ thẳng tới hừng đông, chỉ là không nói chuyện tình cảm.
Đỗ Hàng nghĩ hắn cùng Tề Huy muốn diện mạo có diện mạo, muốn tài có tài, là hai thanh niên tốt, bên người vệ tinh cũng là một chuỗi dài, thế nào lại chết trên tay hai nhóc con? Một người yếu ớt muốn chết, một người lại ngốc đã chết, hai yêu tinh đực biệt thích lăn qua lăn lại nhân.
Thật đáng buồn chính là, cho dù bị hai nhóc con kia lăn qua lăn lại đến chết, hắn cùng Tề Huy chính là cam tâm tình nguyện xông vào!