Nhìn nam nhân trước mắt, Tiểu Tiện chà chà chân, lo lắng hỏi: “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào a?”
Tiểu Tiện sắp vội muốn chết, nam nhân này quả thực lỳ lợm, du diêm bất tiến bách độc bất xâm!!! Cậu đã nói rõ mình có bạn trai nhưng người này giống như bị điếc, vẫn ngăn trước người cậu, đã không nghe còn không cho cậu đi.
Tiểu Tiện tưởng đẩy y ra rồi chạy mất, lại không muốn có bất cứ cái gì tứ chi tiếp xúc với y, không thể làm gì khác hơn là gấp đến đảo quanh tại chỗ.
“Ngươi nói chuyện a! Rốt cuộc muốn làm sao? Không nói gì mau tránh! Đừng ngăn ta!”
“Tôi là Lưu Hi, cậu nhớ ký tên tôi sao?” Nam nhân kêu Lưu Hi lại lần nữa báo tên.
“Nhớ nhớ.” Tiểu Tiện có điểm muốn khóc, người này đã đem tên mình nói hơn mười lần! Câu tiếp theo khẳng định là chúng ta hẹn hò đi hoặc là tôi muốn theo đuổi cậu.
Quả nhiên Lưu Hi thẳng ngoắc ngoắc nhìn Tiểu Tiện, dùng ngữ khí đặc biệt chăm chú nói: “Tôi muốn theo đuổi cậu.”
Tiểu Tiện gấp đến độ vò đầu bứt tai, không thể làm gì khác hơn là lặp lại câu mà mình cũng đã nói hơn mười lần kia, “Tôi có bạn trai rồi!!”
Nghe xong lời này Lưu Hi lại im lặng ngây ngốc đứng tại chỗ.
Nhìn y cái dạng ngốc ngốc kia Tiểu Tiện hoài nghi y có đúng hay không có bệnh tâm thần?!
Giữa lúc Tiểu Tiện hết đường xoay xở, trên hành lang truyền đến tiếng chân gấp gáp, tiếp theo là thân ảnh Đỗ Hàng hiện ra trước mặt hai người.
Đỗ Hàng trên mặt vốn lộ vẻ lo lắng, thế nhưng khi hắn thấy đứng trước Tiểu Tiện là một nam nhân, trên mặt chậm rãi khôi phục bình tĩnh. Hắn dừng bước nhìn Tiểu Tiện nhàn nhạt mở miệng, “Thẩm Dịch, đi.”
Tiểu Tiện trong lòng cả kinh, Đỗ Hàng rất ít gọi tên cậu, giống như bây giờ dùng ngữ khí bình tĩnh gọi cả họ lẫn tên lại càng ít. Cậu nghĩ Đỗ Hàng khẳng định sinh khí, trong lòng bỗng nhiên trở nên hoảng loạn, một phát đẩy Lưu Hi ra vọt tới bên người Đỗ Hàng. Đỗ Hàng lập tức nắm lấy cổ tay cậu, lôi kéo cậu ly khai địa phương này, đi trước còn quay lại quăng cho Lưu Hi một nhãn thần lạnh như băng.