Di động rung, Tiểu Tiện trốn sau bụi hoa nhanh chóng cắt đứt sau lại tháo pin, cắn môi dưới mãnh rơi nước mắt.
Cậu không nghĩ Đỗ Hàng nhanh như vậy liền chán ghét cậu, cậu rất thương tâm bởi cậu còn chưa nếm hết ái tình ngọt ngào. Trong đầu đột nhiên toát ra các loại ý niệm không tốt khiến cậu thấy hoảng sợ. Cậu sợ Đỗ Hàng sẽ nhân cơ hội này vắng vẻ cậu, sau đó đoạn tình cảm này sẽ vô tật mà chết, hai người về sau sẽ là hai người xa lạ.
Tiểu Tiện bị ý nghĩ của mình dọa tới rồi. Cậu rất muốn gọi cho Đỗ Hàng, nhưng lại kéo ko được mặt mũi. Cậu nghĩ căn bản mình không hề sai, mà Đỗ Hàng lại rất thái quá, đã vậy còn vô tình với cậu.
Nghĩ tới đây, cậu trở nên phẫn nộ, lau nước mắt, sau đó chạy đi siêu thị mua một chai rượu đế, nỗ lực mượn rượu tiêu sầu.
Khi cầm cầm chai rượu trở lại phòng ngủ, phát giác không khí trong phòng có điểm ko thích hợp. Tiểu Ngốc cầm di động đứng ở sân thượng lẳng lặng nhìn bầu trời đêm, khuôn mặt bình thường luôn cười hì hì lúc này treo đầy u sầu.
Tiểu Tiện kêu vài tiếng cậu ta cũng không để ý tới, tựa như một pho tượng đứng tại chỗ không nhúc nhích. Tiểu Tiện kéo cậu ta vào phòng, ấn ngồi tren ghế, hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
Tiểu Ngốc nhăn mày thì thào, “Tề Huy có bạn trai ….”
Nghe câu đó Tiểu Tiện giận tím mặt, “Không thể nào?! Hắn có bạn trai còn trêu chọc cậu làm gì?!”
Tiểu Ngốc tiếp tục lẩm bẩm, “Vừa nãy hắn cùng bạn trai hắn đi ra, bọn họ hẳn là qua đêm bên ngoài đi …”
Tiểu Tiện tức giận đến rống to hơn, “Tề Huy tên vương bát đản! Thực sự không có tiết tháo!!”
Mắng xong cậu trái lại an ủi Tiểu Ngốc: “Đừng khổ sở, loại nam nhân này không có cũng được! Sau đó cậu khẳng định tìm được người tốt hơn. Được rồi, cậu với hắn quan hệ phát triển tới đâu? Mấy người cùng ngủ một chỗ cũng lâu rồi, không làm chuyện gì khác người đi?”
Tiểu Ngốc sửng sốt một chút mới hỏi: “Tớ cùng hắn ko có quan hệ gì a, chúng ta cái gì cũng chưa làm.”
Tiểu Tiện thẳng trợn mắt, “Vậy cậu trưng cái bộ khổ tình đó ra làm gì? Giống như bị người ta bỏ rơi vậy!”
Tiểu Ngốc gãi gãi đầu, biểu tình có chút mê man, “Tớ cũng không biết, hay ngực có điểm khó chịu….”
Tiểu Tiện nghĩ Tiểu Ngốc động tâm rồi, chỉ là cậu ta chưa phát hiện ra thôi. Tiểu Tiện không định thức tỉnh cậu ta, Tề Huy tên vô lại kia cước đạp hai thuyền, cậu sao có khả năng đem Tiểu Ngốc giao cho gã.
Ba một cái mở nút chai, Tiểu Tiện rót đầy hai chén, đưa Tiểu Ngốc một chén, “Chúng ta tới uống rượu, uống say cái gì cũng không có, sẽ ko cảm thấy khó chịu nữa.”
“Nga, tốt.” Tiểu Ngốc tiếp nhận chén rượu, để gần miệng vào nhấp nhẹ một ngụm. Một cỗ cay độc thẳng trùng cổ họng, nước mắt nhất thời ứa ra, cậu ta bị sặc thẳng ho khan liên tục.
Tiểu Tiện buồn bực vỗ vỗ cậu ta, rượu kia đáng sợ vậy sao? Cậu ta mới nhấp thử một ngụm liền ho như vậy, na uống nguyên chai kia không phải ngay cả phổi cũng bị khụ ra?!
Tiểu Tiện hiển nhiên coi thường uy lực của rượu đế, cậu ngẩng đầu lên, hung hăng uống một ngụm lớn.
Giây tiếp theo, một chuỗi kịch liệt ho khan vang vọng khắp phòng.