Gia Hữu Tiểu Tiện

Trở lại phòng ngủ Đỗ Hàng dùng nước lạnh lau mặt cho Tiểu Tiện. Mùa đông nước lạnh kích thích Tiểu Tiện hơi chút thanh tỉnh. Cậu nhìn người trước mặt, chớp chớp mắt, đột nhiên gào khóc.

Đỗ Hàng ngồi xổm trước mặt cậu, lấy tay lau nước mắt cho cậu, nhẹ giọng nói: “Đừng khóc nữa, là tôi sai.”

Tiểu Tiện nhào vào lòng Đỗ Hàng, chôn đầu trước ngực hắn cọ tới cọ lui, thút thít khóc: “Học trưởng …. Anh chán ghét em đúng không? Anh hiện tại thấy em phiền đúng không? Khi em chạy anh cũng ko tìm em….”

Đỗ Hàng nhẹ nhàng vuốt lưng cho cậu: “Tôi không phiền, vừa nãy tôi có đi tìm nhưng lại tìm không được.”

“Thật sự?”

“Ân.”

Nghe xong lời này, tâm tình Tiểu Tiện hảo hơn rất nhiều. Đỗ Hàng ôm cậu lên giường hỏi: “Choáng váng đầu không? Muốn uống nước không?”


Tiểu Tiện lắc đầu.

Đỗ Hàng lại hỏi: “Muốn tắm không?”

Tiểu Tiện lại lắc đầu.

“Có buồn ngủ?”

Tiểu Tiện lại lắc.

“Vậy tỉnh rượu sao?”


Lúc này Tiểu Tiện gật đầu.

Kỳ thực đầu cậu còn có chút vựng hồ hồ, sau khi say làm chuyện gì cậu cũng không nhớ rõ, hơi hồi tưởng lại đầu liền đau vô cùng.

Đỗ Hàng cười nhạt một cái.

Tiểu Tiện ko khỏi sửng sốt, “Học trưởng, anh cười cái gì?”

Đỗ Hàng một bên cởi quần áo một bên nói: “Xem ra tôi chiều hư cậu rồi, cậu hiện tại lá gan rất lớn đúng không? Tắt điện thoại của tôi, lén uống rượu, say khướt còn mắng chửi người, ném bình rượu đập tôi … A, thật giỏi, có bản lĩnh a! Tôi không giáo huấn cậu một chút phỏng chừng tiếp vài ngày cậu sẽ trèo lên đầu tôi đúng không?”

Thanh âm Đỗ Hàng không lớn, nghe rất bình thản, biểu tình cũng rất bình thường, nhưng khí tràng đáng sợ lại từ trên người hắn bạo phát đi ra.

Trong lòng nhất thời cảnh báo reo vang, Tiểu Tiện đánh cái rùng mình, ôm đầu trốn trong chăn.

Đỗ Hàng lột sạch quần áo nhấc chân lên giường, một nhát xốc chăn lên lạnh lùng mệnh lệnh, “Cởi quần áo!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận