Đỗ Hàng giống như ko phát giận nhưng không có nghĩa là hắn không tức giận. Lúc này hắn rất tức giận, khi phát ra cũng là tương đương đáng sợ.
Một nhóc con mười sáu tuổi chưa đủ lông đủ cánh cư nhiên dám lén uống rượu? Uống say lại còn không an phận phát điên náo loạn tới mọi người. Đỗ Hàng tức giận đến ngực ứa ra lửa, thật muốn hảo hảo đánh nhóc con.
Nhìn người trước mắt càng bức càng gần, Tiểu Tiện lui lui trong giường, chớp mắt vài cái, nỗ lực dùng nước mắt tranh thủ đồng tình.
Đỗ Hàng hét lớn một tiếng, “Đem nước mắt nghẹn trở lại cho ta!”
Tiểu Tiện bị hắn rống tới sững sờ, qua nửa ngày mới hồi thần, nước mắt đảo quanh vài vòng nhưng không rớt xuống.
Đỗ Hàng vươn tay giwo cầm cậu lên, giận tái mặt hỏi: “Ngươi biết mình sai chỗ nào sao?”
“Em …. Em không có sai…” Tiểu Tiện nhỏ giọng phản bác, thanh âm run đến lợi hại.
Đỗ Hàng lật cậu lại, hai ba cái thoát sạch y phục của cậu, nhắm ngay cái mông ‘Chát’ một cái. Một cái tát này dùng đủ khí lực, đánh cho cậu đau rát liều mạng giãy dụa.
“Nằm úp sấp hảo.”
Thanh âm hơi không kiên nhẫn từ trên đỉnh đầu vang lên, Tiểu Tiện sợ đến không dám nhúc nhích, để khỏi bị cái khổ nơi da thịt, cậu mang nước mắt lưng tròng nhìn Đỗ Hàng, lần thứ 2 nỗ lực dùng nước mắt lấy đồng tình.
Đỗ Hàng nhưng lại bất vi sở động, một chưởng lại hạ qua, “Không được khóc, không được phản kháng, hảo hảo ngẫm lại rốt cuộc sai ở đâu.”
“Ta không có làm sai không có làm sai! Chuyện gì cũng không làm sai!!” Không được khóc không được phản kháng, Tiểu Tiện ko thể làm gì khác làm lớn tiếng kêu to.
“Ngươi dám cãi lại? Ngày hôm nay không cho mông ngươi nở hoa ta liền cùng ngươi họ Thẩm!”
Đỗ Hàng vung tay, chát chát chát vài cái. Mấy cái đánh đó khi tiếp xúc, lòng bàn tay Đỗ Hàng đều thấy tê dại, Tiểu Tiện khỏi nói rồi, cái mông nộn nộn đỏ một mảng lớn, giống như bị hỏa thiêu, đau tới hỏa lạt lạt.
Tiểu Tiện chịu đựng đau đớn, ô ô kêu rên: “Đồ vũ phu ngươi cư nhiên dám đánh ta, ba mẹ ta còn chưa từng đánh ta! Ngươi bạo lưc gia đình, ngươi biến thái vô sỉ! Ta muốn đi pháp viện tố cáo ngươi!”
Đỗ Hàng lạnh lùng cười nhạo, cười đến bộ mặt đều vặn vẹo, “Ngươi đi a, không đi ta còn chê ngươi quá uất ức! Lấy tay đánh ngươi ta cũng đau tay. Ngươi là muốn nếm thử tư vị dây lưng hay là thước cuộn bằng thép?”
“Nga!!!!” Tiểu Tiện ôm đầu cuồng hô, “Học trưởng anh điên rồi! Như vậy sẽ đánh chết em đó!!!”
Đỗ Hàng vẻ mặt bình tĩnh sửa đúng: “Tối đa cái mông nở hoa, lại lưu chút máu, không chết được!”
Tiểu Tiện vốn có tâm tính hài tử, nghe xong những lời này lập tực bị dọa, cậu giống như bị điên hai tay loạn trảo, hai chân loại đá, nước mắt nước mũi chảy dài, “Học trưởng em sai rồi! Đừng đánh em! Em biết sai ở đau rồi …. Em không nên tắt điện của anh, không nên lén uống rượu, không nên say khướt, không nên mắng chửi người, không nên lấy chai rượu ném anh … Em sai rồi sai rồi! Anh đừng đánh! Em, em sẽ chết đó …”
Đỗ Hàng cười cười, “Thực sự biết sai rồi?”
“Thực sự!”
“Sau này không phạm vào nữa?”
“Tuyệt không phạm vào.”
“Tốt lắm, nhanh đi WC rửa mặt.”
“Mông em đau ….”
“Thế nào? Còn muốn tôi ôm cậu đi?”
“Ân!!”
“Mơ tưởng! Chính mình đi!”
“Ô ô ô ~”
“Tôi cho cậu mười giây.”
“Anh xấu anh xấu.”
“Một …”
“Anh xấu lắm!”
“Hai …”
…
Tiểu Tiện từ trên giường nhảy xuống, bưng cái mông thẳng đến WC, nhịn không được ở trong lòng oán hận.
Học trưởng là người xấu! Là bạo quân! Ta căn bản không làm gì sai! ┭┮﹏┭┮