Sau, Đỗ Hàng ôm Tiểu Tiện vào phòng tắm giúp cậu tẩy trừ thân thể. Lúc này Đỗ Hàng trở nên phi thường ôn nhu, khí tràng cường đại trên người cũng biến mất.
Tắm rửa xong hắn ôm Tiểu Tiện trở lại giường, hai người ôm nhau nằm xuống. Hắn giống như đối đãi trân bảo nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Tiểu Tiện, lại ôn nhu hôn trán, hôn chóp mũi, hôn cái miệng của cậu…. Loại nhu tình tràn ngập này khiến Tiểu Tiện có cảm giác được che chở coi trọng.
Cậu nhìn Đỗ Hàng, lập tức lộ ra nụ cười sung sướng, “Học trưởng, anh thật tốt.”
Đỗ Hàng trêu chọc: “Vừa rồi ai kêu ta là người xấu?”
Tiểu Tiện dẩu miệng hợp thời ‘mổ ’ mấy cái lên miệng Đỗ Hàng: “Em vừa tại nói giỡn à.”
Đỗ Hàng đạm cười, lẳng lặng nhìn cậu một lát, sau đó nhẹ giọng nói: “Tiểu Dịch, yêu cũng không phải cứ đọng bên miệng. Không nói ra không phải đại biểu là không thương cậu. Thời gian tới ra trường chúng ta phải đối mặt với rất nhiều vấn đề, tôi chỉ hy vọng cậu vẫn ở bên tôi, tín nhiệm tôi, ỷ lại tôi, vậy là đủ rồi. Mỗi ngày nhìn thấy cậu là một chuyện hạnh phúc ngọt ngào.”
Tiểu Tiện không đáp lại, viền mắt nóng lên.
Hai người cứ như vậy yên lặng dừng ở đây đó, thật lâu, thật lâu…..
Mỗi ngày nhìn thấy cậu là một chuyện hạnh phúc ngọt ngào.
Đây là lời tâm tình tối lãng mạn tối động nhân nhất mà Tiểu Tiện nghe qua.