Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Bóng đèn bên ngoài nhà xưởng bị gió thổi đung đưa, ánh sáng mông lung cũng theo đó lóe lên rồi lại vụt tắt.

Mặc Khiêm Nhân đứng trước nhà xưởng, cách một lớp khăn tay, hắn gõ gõ lên cánh cửa sắt. Chỉ chốc lát sau, cánh cửa hoen rỉ hé ra một khe hở nhỏ, một người phụ nữ trung niên cảnh giác nhìn hắn, xác nhận trước đây hắn từng đến cùng với cảnh sát thì mới mở hẳn cửa ra, nghi hoặc hỏi, “Có chuyện gì vậy?”

“Tôi muốn gặp ông chủ của bà.” Mặc Khiêm Nhân bình thản đáp.

Người phụ nữ đánh giá Mặc Khiêm Nhân trong giây lát, không biết có phải vì hắn sở hữu khí chất đặc thù làm người ta không có cảm giác bị kẻ xấu uy hiếp hay không, bà ta đồng ý để hắn đi vào.

Lúc đi ngang qua từng cái đệm ngủ dưới tầng một, Mặc Khiêm Nhân vẫn không khỏi cảm thấy bất khả tư nghị. Người già neo đơn sống ở đây rất nhiều, thậm chí còn sống khá tốt, vị Đông Bắc hán tử kia nếu không phải kẻ lừa đảo thì chính là một người vô cùng tốt bụng nên mới thu nhận những người già neo đơn không đạt tiêu chuẩn về khả năng cũng như trình độ lao động này.

Vị Đông Bắc hán tử tên là Lưu Bắc Phương, năm nay bốn mươi mốt tuổi. Tư liệu có viết, bốn năm trước ông ta làm ăn thua lỗ, nợ nần chồng chất, vô cùng khó khăn. Ông ta đã phải bán hàng rong và đi ăn xin, bán hàng rong thì bị thành quản đuổi đánh rồi tịch thu hàng hóa, đi ăn xin thì bị những tên khất cái khác tẩm quất tối ngày. Sau đó trong một lần đánh bạc, ông ta thắng được ít tiền, từ đấy về sau bắt đầu gặp may mắn, cuối cùng xây nên nhà xưởng này.

Tư liệu không hề có sơ hở.


Dưới ánh nhìn của những người già yếu, Mặc Khiêm Nhân bình tĩnh đi theo người phụ nữ lên tầng hai nhà xưởng. Tầng hai hiện tại không có công nhân ở. Người làm việc trong nhà xưởng này có vẻ rất hạnh phúc, không bị áp bức lao động và cũng không phải chịu cảnh ăn mặc thiếu thốn, chẳng những thế lợi nhuận của nhà xưởng cũng rất ổn định, tiền bọn họ kiếm được đều là nhờ chế tạo một số dụng cụ xuất khẩu mà chủ yếu là nhạc cụ.

Người phụ nữ bước vào văn phòng, ít phút sau lại trở ra, cùng đi theo chính là bóng dáng cao lớn như Đông Bắc hán tử của Lưu Bắc Phương.

Lưu Bắc Phương quan sát Mặc Khiêm Nhân, nhận ra lần trước hắn đã tới đây cùng với đám người ở cục cảnh sát, ông ta cau mày, giọng điệu có hơi mất kiên nhẫn, “Lại chuyện gì nữa?”

Mặc Khiêm Nhân cũng không tỏ vẻ khó chịu, hắn rút ví tiền, trực tiếp mở ra cho ông ta xem, “Ông có biết cô gái này không?”

Bên trong ví tiền là bức ảnh chụp một cô gái, dưới ánh nắng rực rỡ, khuôn mặt xinh đẹp của cô như tỏa ra một vầng hào quang màu vàng, tựa như thiên sứ bị chúa trời lạc mất dưới trần gian.

Mặc Khiêm Nhân nhìn biểu cảm của Lưu Bắc Phương, thấy ông ta hạ mí mắt, nhanh chóng liếc sang chỗ khác, “Không biết.”

Hắn thu lại ví tiền, thần sắc lạnh nhạt, giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng, “Tôi biết. Ông và cô gái này bắt đầu quen biết từ bốn năm trước, có lẽ là khi ông bị thành quản đuổi đánh hoặc là khi ông ăn xin ở ven đường, cô ấy đã cho ông chút tiền, hoặc là đã cứu mạng ông hay làm điều gì đó cho ông tia hy vọng, vì thế ông mới tận dụng nhà xưởng này để giúp cô ấy chế tác một vài thứ, tỉ như loại dây đàn piano có thể dùng làm dây rối và kiểu đinh bạc không bán rộng rãi ngoài thị trường.”

Lưu Bắc Phương sửng sốt nhìn Mặc Khiêm Nhân, thế nhưng vẻ mặt kinh ngạc ấy ngay tức khắc được ông ta giấu đi chỉ trong vòng chưa đến một giây, mà nắm bắt vẻ mặt kiểu này lại chính là sở trường của Mặc Khiêm Nhân.

Tốt lắm, xem ra lời hắn nói là hoàn toàn chính xác.

“Tôi không biết, tôi không có gì để nói. Mời anh đi nhanh cho, tôi còn có việc phải làm.” Lưu Bắc Phương khoát tay bỏ đi, tỏ vẻ không muốn nhiều lời với Mặc Khiêm Nhân.

“Ông không biết cô gái này muốn ông chế tác sợi dây và cây đinh để làm gì sao?” Mặc Khiêm Nhân không hề di chuyển mà còn hỏi ngược lại.


“Anh hãy để tôi yên! Tôi đã nói là không biết!” Lưu Bắc Phương nóng nảy quát.

Mặc Khiêm Nhân thoáng nheo mắt, im lặng xoay người chuẩn bị rời đi, ngay lúc này, từ đằng sau đột nhiên vang lên giọng nói có chút hung dữ của Lưu Bắc Phương, “Anh là cảnh sát?”

Lúc còn trẻ, Lưu Bắc Phương rất mê Cổ hoặc tử* nên đã đến Hồng Kông làm xã hội đen, nhiều năm trôi qua, ông ta cũng tích góp được kha khá kinh nghiệm trông mặt mà bắt hình dong. Mặc Khiêm Nhân thoạt nhìn không giống người xấu, giống cảnh sát thì lại càng không. Nếu cảnh sát có khí chất như hắn thì trong đám đông liếc mắt một cái là đã nhận ra, đừng nói đến chuyện theo dõi tội phạm, chỉ đi thăm dò tư liệu thôi là đã bị phát hiện mất rồi.

*Cổ hoặc tử: một bộ phim Hồng Kông về đề tài xã hội đen.

Mặc Khiêm Nhân nhàn nhạt trả lời, “Không phải.”

Lưu Bắc Phương không nói gì nữa, Mặc Khiêm Nhân không cần quay đầu cũng biết đối phương đang có biểu hiện ra sao. Hắn bước xuống lầu, hai tay đút trong túi quần, một tay chạm phải cái ví tiền. Mộc Như Lam... vì sao lại bí ẩn đến như vậy? Những tưởng mọi chuyện đã sắp được phơi bày, nào ngờ nó chỉ càng thêm phức tạp khó hiểu, tựa như mở chiếc hộp Pandora.

Rời khỏi nhà xưởng, Mặc Khiêm Nhân ngồi vào trong xe, đang chuẩn bị nổ máy thì điện thoại bỗng nhiên đổ chuông, hắn không thể không dừng lại lấy điện thoại ra, hơi nhíu mày khi thấy tên người gọi.

“Buổi sáng tốt lành, Amon.” Từ đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam trầm thấp chuẩn Anh Mỹ.


“Tôi đã nói rồi, trước khi tôi trở về thì đừng gọi điện làm phiền tôi.” Mặc Khiêm Nhân trả lời không chút khách khí, hắn nói tiếng Anh trơn tru lưu loát như tiếng mẹ đẻ.

“Hey! Đám tội phạm của anh đã bắt đầu rục rịch, bằng không tôi cũng chả thèm gọi điện để bị anh độc mồm.” Người bên kia bực dọc, “Ive suýt nữa đã cắn đứt cổ một cô nương xinh đẹp hiền thục, làm cho con gái nhà người ta mất đi giọng nói êm ái như tiếng chim hót, bên gia đình yêu cầu bệnh viện của anh bồi thường một khoản lớn.”

“Tôi nghĩ nhân viên làm việc trong bệnh viện của tôi hẳn là đã cảnh báo cô ta đừng tới gần bọn chúng. Đến cả tấm kính dày cũng không thể ngăn cô gái ngu xuẩn kia tự sát thì tôi có liên quan gì chứ?” Mặc Khiêm Nhân đáp lại bằng một thái độ thờ ơ. Chuyện như vậy xảy ra không phải chỉ một lần, đối với những trường hợp này, dẫu đối phương có dọa kiện ra tòa thì hắn cũng nhất quyết không bồi thường dù chỉ một xu. Đã được cảnh báo là nguy hiểm mà vẫn cứ bị vẻ ngoài của bọn chúng mê hoặc – thậm chí cả một tấm kính dày cũng không thể ngăn nổi, chết là đáng lắm, còn dám đòi hắn bồi thường sao?

“Không còn gì nữa thì tôi cúp máy đây.” Mặc Khiêm Nhân chưa định trở lại Mỹ, tạm thời không muốn biết đám người kia tặng cho hắn chuyện tốt gì.

“Hey hey! Đừng như vậy mà Amon. Ive tỏ vẻ rất muốn gặp anh, hắn nhớ anh cực, muốn cùng anh xem đá bóng, anh mau trở về đi!”

“Vậy hả? Lời nói dối của anh đúng là trăm ngàn chỗ hở, nguyện vọng lớn nhất của Ive chính là không muốn nhìn thấy bản mặt tôi thì sao có thể nhớ tôi được? Thêm nữa, tôi không có cùng hắn xem trận bóng đá nào hết. Nâng cao kỹ năng giao tiếp ngờ nghệch của anh đi rồi hẵng nói chuyện với tôi, gặp sau.” Dứt lời, Mặc Khiêm Nhân đặt điện thoại xuống, thần sắc vẫn lạnh nhạt như trước, bẻ tay lái nhanh chóng rời khỏi nhà xưởng vắng vẻ này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận