Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

“Này, này, Mộc phu nhân!” Lục Tử Mạnh vội đứng chắn trước mặt Mặc Khiêm Nhân, “Bà đừng quá nóng giận, bọn họ không phải trai đơn gái chiếc ngồi riêng một phòng, tôi cũng dùng cơm ở đây, chỉ là vừa mới chạy đi mua đồ uống...”

“Câm miệng! Cậu là ai hả? Ở đây có phần cho cậu lên tiếng sao?!” Kha Uyển Tình bây giờ chẳng khác gì một con chó dại hung hăng đụng đâu táp đấy, nhất là khi bà ta thấy Lục Tử Mạnh nói đỡ cho Mặc Khiêm Nhân.

Lục Tử Mạnh đơ mặt, trong lòng thầm chửi con mợ nó! Cái đồ chết tiệt không biết phải trái này! Bà ta muốn bức hắn vứt bỏ phong độ quý ông đấy à?! Mà cũng không đúng, đối mặt với mấy mụ điên thì cần quái gì phong độ quý ông!

“Mộc phu nhân, tâm trạng của bà không tốt nên cố ý đến đây trút giận lên chúng tôi chứ gì?” Lục Tử Mạnh lạnh mặt, bộ dạng nghiêm túc không có lấy nửa điểm nhí nhố ngày thường, “Ở đây chỉ nghe mỗi mình bà la hét om sòm, tôi mà không đính chính vài câu thì có khi người ta còn tưởng Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân làm chuyện gì mờ ám khiến bà phải giận dữ ấy chứ. Ban nãy đi ngang qua phòng quản lý tôi còn nghe nói bà muốn kiểm soát cả tiền của Mộc Như Lam nữa cơ. Cướp tài sản của con gái không thành thì đi trút giận lên người con gái, quả là một bà mẹ trên cả tuyệt vời. Mộc phu nhân, tôi thấy con gái bà không phải họ ‘Mộc’ mà là họ ‘Tiền’ mới đúng.”

Đám đông đang dựng tai hóng chuyện nghe vậy thì không khỏi bất bình. Tuy số người biết Mộc Như Lam là chủ nhà hàng Lâu Lan không nhiều lắm nhưng cũng đếm được dăm ba. Dân kinh doanh đều biết tình trạng của Mộc gia hiện nay cũng như cái sự sĩ diện hão của Kha Uyển Tình: đã rơi vào thế yếu mà bà ta vẫn không chịu xuống nước với bất kỳ ai, đi nhờ vả người khác thì cứ làm ra vẻ “được giúp tôi là vinh hạnh của anh”. Dẫu biết vậy, không một ai nghĩ rằng Kha Uyển Tình có thể quá quắt đến mức muốn ăn cướp của Mộc Như Lam. Hổ dữ không ăn thịt con, Kha Uyển Tình còn ác độc hơn cả hổ!

“Cậu...” Kha Uyển Tình không ngờ Lục Tử Mạnh lại nhắc tới chuyện này. Thấy mọi người bắt đầu xì xà xì xầm bôi xấu mình, bà ta giận đến không nói nên lời.

Mộc Chấn Dương đang hớn hở định vào nhà hàng Lâu Lan ăn một bữa thật thịnh soạn thì tình cờ nghe được lời mỉa mai của Lục Tử Mạnh. Thấy màn kịch hay đã được dựng sẵn, ông ta bước nhanh đến chỗ cửa phòng để tặng cho Kha Uyển Tình một tràng cười nhạo báng, “Hừ! Mụ đúng là vẫn khả ố như mọi khi!”

Kha Uyển Tình không ngờ lão già phụ bạc này lại có thể xuất hiện ở đây, bị ông ta xúc phạm như vậy, bà ta tức hộc máu, “Mộc Chấn Dương! Ông còn dám xuất hiện ở trước mặt tôi à!”

“Bố.” Mộc Như Lam nhẹ giọng gọi. Nhìn vết thương trên tay và dáng vẻ hiền lành nhu thuận của cô, Mộc Chấn Dương bỗng cảm thấy con gái mình thật khổ, mình đã thoát khỏi bàn tay của Kha Uyển Tình rồi, bây giờ thì lại đến lượt con bé, nhất định mình phải đứng về phía Lam Lam mới được.


“Tại sao tôi lại không dám xuất hiện trước mặt mụ? Mụ nghĩ mụ là ai chứ? Cùng lắm chỉ là một mụ đàn bà đanh đá cứ tưởng mình cao quý!” Mộc Chấn Dương cho rằng ông ta và Bạch Tố Tình đã hòa làm một, đêm đêm hưởng lạc, ái tình thăng hoa. Giờ đây ông ta mới thực sự biết đến hạnh phúc mỹ mãn, mặc dù Bạch Tố Tình hơi bận rộn sự nghiệp ở thành phố G nhưng so với lúc sống cạnh Kha Uyển Tình thì hạnh phúc hơn nhiều lắm, vì thế ông ta cũng không còn sợ Kha Uyển Tình như trước nữa, “Trước đây tôi cứ tưởng mụ đã hám lợi đến cực điểm rồi, ai ngờ bây giờ mụ còn ghê gớm hơn nữa. Đến cả con gái mình mà cũng không tha, có khi sau này mụ sẽ bán luôn con gái để đổi chác ấy chứ!”

“Câm miệng ngay cho tôi! Đồ bội bạc nhà lão đang nói hươu nói vượn cái gì vậy hả!” Kha Uyển Tình thẹn quá hóa giận lao đến đấm đá Mộc Chấn Dương. Mộc Chấn Dương thấy Kha Uyển Tình như thế thì lại nhớ đến những tháng ngày bị bà ta sai sử như nô tài hay thậm chí là bị nhục mạ ngay giữa công ty, máu nóng xộc lên đỉnh đầu, ông ta đánh trả ngay tức khắc.

Mẹ kiếp, phải đánh chết con mụ ghê tởm này!

Tay đấm chân đá, cào mặt giật tóc, tiếng tát chát chúa, tiếng chửi xối xả.

Hai người khi xưa yêu nhau đến cuồng si, vậy mà giờ đây lại hận không thể đẩy đối phương vào chỗ chết.

Đám đông vây xem chỉ âm thầm cười nhạo trong lòng chứ không hề có ý định ngăn cản. Nhìn Mộc Như Lam lặng lẽ cúi đầu ôm bàn tay bị thương, bọn họ không khỏi đau xót thay cô. Một đứa trẻ ngoan từng ấy mà lại sinh ra trong một gia đình có loại cha mẹ như vậy, thật đúng là đáng thương.

Lục Tử Mạnh trợn mắt nhìn Kha Uyển Tình và Mộc Chấn Dương đánh nhau ngay trước cửa. Sống đến từng này tuổi, đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến một trò hề lố bịch như thế này! Hắn nhìn sang Mộc Như Lam, lúc này cô đang cúi đầu quan sát vết thương trên tay, chỉ có thể thấy một đôi gò má trắng nõn dưới hàng mi dài run rẩy, thoạt trông mong manh dễ vỡ tựa thủy tinh.

Lục Tử Mạnh dần dần mềm lòng, sinh ra trong một gia đình bất hòa lại nồng nặc mùi tiền như thế, không biến thái mới là lạ.


Mặc Khiêm Nhân thờ ơ nhìn cảnh tượng đặc sắc kia một lát rồi dời tầm mắt sang chùm tóc đang ngoan ngoãn vắt lên bờ vai Mộc Như Lam. Hắn vô thức vươn tay quấn lấy nó, nhìn nó trượt khỏi bàn tay mình rồi lại tiếp tục cầm lên, hệt như một đứa trẻ vừa tìm được món đồ chơi ưa thích.

An ủi Mộc Như Lam? Đùa chắc. Biến thái là cái gì? Điểm khác biệt lớn nhất giữa biến thái và người bình thường chính là bọn chúng không hề có cảm xúc, nếu có thì họa chăng chỉ là xúc cảm vặn vẹo tự cho mình là nhất. Mộc Như Lam đời nào lại đi buồn bã chỉ vì bố mẹ xô xát? Biến thái có thể nói yêu thật nồng nàn nhưng kỳ thực tâm trạng bọn họ lúc đó chẳng khác gì vào quán gọi một tách cà phê. Serhiy Tkach chính là ví dụ điển hình nhất, khi tham dự tang lễ của một nạn nhân bị mình sát hại, tên tác giả của gần một trăm vụ giết người này tỏ ra hết sức trang nghiêm, gã lẳng lặng thưởng thức tác phẩm của chính mình, thậm chí còn chảy xuống những giọt nước mắt nóng hổi.

Mộc Như Lam tuy chưa đến mức đấy nhưng chung quy cũng không cần những lời an ủi thừa thải kia.

Cô cúi đầu nhìn vết thương đã được Mặc Khiêm Nhân dùng khăn tay bọc lại, trong đôi mắt dần dâng lên một làn sóng si mê vặn vẹo. Nhìn này, đây chính là vết thương đầu tiên mà mẹ yêu tặng cho cô kiếp này. Thật hoài niệm quá, thật là hoài niệm thân thể chằng chịt vết thương của cô kiếp trước, trên đó có gì ấy nhỉ? Mười dấu tay cay độc in hằn lên gò má, vết bỏng tấy đỏ vì bị tạt nước sôi, và vô số vết thương rướm máu vì bị vật sắc nhọn đâm vào da thịt. Đó chính là minh chứng, là minh chứng cho “tình yêu của mẹ”. Ha ha, toàn thân đều là minh chứng tình yêu của mẹ, mẹ nhất định là yêu con lắm có phải không? Vậy thì tốt quá, con cũng yêu mẹ rất nhiều, vì vậy con cũng sẽ cho mẹ thấy, minh chứng tình yêu của con.

Đang mải đắm chìm trong thế giới riêng, Mộc Như Lam chợt cảm giác được có một bàn tay lành lạnh nhẹ nhàng lướt qua cổ, sau đó nó nắm lấy chùm tóc của cô, vui vẻ đùa nghịch như một đứa con nít.

Mộc Như Lam ngẩng đầu nhìn Mặc Khiêm Nhân, không ngờ một người lạnh nhạt như hắn mà cũng có lúc muốn nghịch tóc thiếu nữ.

Mặc Khiêm Nhân bị nhìn như vậy thì mới ý thức được mình đang làm gì, hắn chậm rãi thu tay về, đút vào trong túi quần, ngoảnh mặt sang chỗ khác, làm bộ mình không biết gì cả.

Lục Tử Mạnh đã sớm kinh ngạc đến ngớ người khi thấy Mặc Khiêm Nhân nghịch tóc của Mộc Như Lam, có điều hắn hoàn hồn lại rất nhanh, sau đó vội vàng đi qua đóng lại cửa phòng, nếu để người ta nhìn thấy bọn họ liếc mắt đưa tình trong lúc bố mẹ đang đánh nhau thì không hay cho lắm.


Chùm tóc ngoan ngoãn dừng trên vai Mộc Như Lam, cô đưa tay vuốt lại một phen đồng thời chớp chớp mắt nhìn Mặc Khiêm Nhân, “Khiêm Nhân sờ tóc người ta nãy giờ mà không định chịu trách nhiệm à?”

Xúc cảm của Mặc Khiêm Nhân thoáng dao động, trong khi hai ông bà già kia vẫn đang choảng nhau, hắn len lén nhìn về phía Mộc Như Lam, thấy cô cũng đang mỉm cười nhìn mình bằng một đôi mắt sáng trong tựa dòng suối nhỏ đón ánh mặt trời.

Nằm bên dưới gương mặt lạnh nhạt, yết hầu Mặc Khiêm Nhân hơi nhấp nhô lên xuống, giọng nói lạnh lùng nhuốm một phần khàn khàn gợi cảm, “Em muốn tôi chịu trách nhiệm như thế nào?”

Mộc Như Lam cười tươi tắn, “Sau khi chết, anh tặng thi thể cho em đi.”

“... Đừng mơ.” Mặc Khiêm Nhân buồn bực quay sang chỗ khác.

Mộc Như Lam chớp chớp mắt, “Anh giận em đấy à?”

Mặc Khiêm Nhân vẫn chỉ nhìn đăm đăm về trước, xung quanh thân thể cao gầy tràn ngập một bầu không khí mang tên “Giận, tôi giận thật rồi đấy, em mau tới dỗ tôi đi”.

Mộc Như Lam mân mê lọn tóc trong tay, cô nhìn Mộc Chấn Dương và Kha Uyển Tình một chút, sau đó lại nhìn về phía Mặc Khiêm Nhân. Tựa hồ cảm thấy mình thích nói chuyện với Mặc Khiên Nhân hơn, cô cầm đuôi tóc phẩy phẩy lên cánh tay của hắn, “Thôi mà, hay là em cho anh mượn tóc em chơi nhé?”

Mặc Khiêm Nhân im lặng không đáp, lúc nãy thì vòi hắn tặng thi thể cho, chẳng thèm quan tâm đến sống chết của hắn gì cả, bây giờ lại còn dùng một thứ rẻ tiền như tóc để đi dỗ dành hắn, hừ.


Thấy Mặc Khiêm Nhân không thèm để ý tới mình, Mộc Như Lam lại áp sát vào hắn một tí, khẽ khàng giật giật ống tay áo, “Khiêm Nhân?”

“Khiêm Nhân?”

Lại nữa, cái cảm giác nũng nịu mời gọi này lại tới nữa, nó như một luồng dưỡng khí ngọt ngào ngập tràn trong buồng phổi, theo đường hô hấp đi khắp cơ thể, thẩm thấu vào từng tế bào và cuối cùng chảy thẳng đến trái tim, thình thịch thình thịch, một cảm xúc lạ lùng mà khoa học không thể nào lý giải lặng lẽ trào dâng.

Sức hấp dẫn duy nhất mà hắn không thể cưỡng lại suốt hai lăm năm qua cũng chính là sinh vật mà hắn hứng thú nhất. Hắn nhớ cô từng nói rằng, thợ săn cũng có lúc phải lòng con mồi, người quá thông minh cũng có khi bị thông minh hại. Vì trực giác, hắn chạy ngàn dặm từ nước Mỹ xa xôi để đến đây điều tra Mộc Như Lam, cuối cùng lại tự mình sa vào mối tình này, nghe qua quả thật có hơi ngu ngốc.

Mộc Như Lam lại kéo kéo ống tay áo trắng tinh sạch sẽ của hắn, “Khiêm Nhân?” Cô hơi ngước đầu nhìn lên, chiều cao hai người chênh lệch trông rất lãng mạn, rất đáng yêu, và rất hợp để ôm nhau.

Mặc Khiêm Nhân rốt cuộc vẫn nhịn không được mà cúi đầu nhìn Mộc Như Lam, trong ánh mắt mang theo một tia bất đắc dĩ, hắn đưa tay vuốt mái tóc đen mượt của cô, “Em còn định xem bọn họ đánh nhau bao lâu nữa?” Ngu ngốc sao? Ngu ngốc thì cứ ngu ngốc đi, trước nay hắn vẫn luôn tùy hứng như vậy, thêm một lần ngu ngốc cũng chẳng hề gì.

“Không giận thật à?” Mộc Như Lam nhoẻn miệng cười.

“Không giận.”

“Vậy chắc là dỗi rồi.”

“...” Hắn không thèm để ý tới cô nữa đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận