Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Nhờ có chìa khoá, cánh cửa nặng trịch của hắc ốc dễ dàng bị mở ra, mùi ẩm mốc xông thẳng vào mũi mọi người. Một số cảnh sát bước vào nhà, đầu tiên bọn họ quan sát xung quanh một lượt, thầm đánh giá, tuy bên ngoài trông chẳng ra gì nhưng bên trong thì lại rất sạch sẽ.

“Các anh lên tầng hai lục soát.” Đội trưởng hạ lệnh, những người được chỉ định gật đầu đi lên tầng hai.

Hành lang tầng hai lúc này tối om, Kim Bưu Hổ đang nằm trên bàn mổ, tay chân hoàn toàn bị cố định bởi những cây đinh và sợi tơ. Trải qua hai ngày đau khổ, hai má Kim Bưu Hổ giờ đây đã lõm xuống một hõm lớn, trên cổ gã cắm một cái ống tiêm nối với chiếc bình treo trên giá, miệng gã bị dán băng dính, đôi mắt thẫn thờ nhìn mãi lên trần nhà, trong đó tràn ngập sự tuyệt vọng.

Mộc Như Lam là ma quỷ, cô ta nhất định là ma quỷ! Cô ta không phải là thiên sứ cái chó gì cả, Mộc Như Lam là kẻ đáng sợ nhất trên đời! Cô ta tra tấn gã ra nông nỗi này mà vẫn muốn giữ lại tính mạng của gã, để cho gã mỗi phút, mỗi giờ, mỗi ngày đều phải sống trong nỗi sợ hãi tột cùng. Gã chỉ hi vọng Mộc Như Lam giết quách gã đi cho rồi, sống trong sự tra tấn như thế này thật sự quá đáng sợ, quá thống khổ!

Lỗ tai gã dường như đã mất đi tác dụng, cả đôi mắt cũng không thể nhìn thấy thứ gì nữa, xung quanh gã bây giờ chỉ là một màu đen, nỗi tuyệt vọng nhấn chìm cả thể xác lẫn và tinh thần. Đột nhiên, gã nghe thấy dưới lầu có tiếng bước chân, mí mắt gã giật giật, đôi mắt thẫn thờ nhìn trần nhà dần lấy lại tiêu cự. Gã chớp mắt liên hồi, muốn xác định xem có phải mình đang nằm mơ hay không. Âm thanh càng lúc càng rõ ràng, gã nghe được tiếng nhiều người đi lên cầu thang, còn có cả tiếng nói chuyện, hình như bọn họ đang lục soát cái gì đó, là... cảnh sát? Cảnh sát?!

Kim Bưu Hổ muốn nhìn ra cửa phòng, thế nhưng trước mặt gã lại là khung cửa sổ đối diện với cửa phòng. Kim Bưu Hổ muốn mở miệng kêu lên, thế nhưng thân thể đã nhịn ăn lâu ngày không cho phép gã làm điều đó. Tiếng thở dốc suy yếu của gã tựa như lông chim phất qua trước mặt, khó thể nào khiến người khác chú ý.

Gã tự nhủ rằng không sao đâu, tầng hai chỉ có mấy căn phòng, cảnh sát sẽ đến chỗ của gã sớm thôi, gã nhất định sẽ được cứu!

Bao thúc ở dưới lầu nhìn người ta đi vào căn biệt thự bảo bối của Mộc Như Lam, quyết định gọi điện báo tin cho cô biết, nếu trong nhà có cái gì bất tiện không muốn người ta thấy thì ông cũng có thể nhanh tay cất giấu giúp cô.

Hiện giờ đang là tiết học đầu tiên của buổi chiều, Mộc Như Lam cười tủm tỉm nhìn người đàn ông lạnh nhạt đang đứng giảng bài với một chất giọng cuốn hút đến kỳ lạ, cây bút máy tao nhã chuyển động giữa những ngón tay cô.

Mộc Như Lam không biết rằng, không ai có thể phớt lờ ánh nhìn chăm chú của cô mỗi khi cô quan sát một người nào đó; và Mộc Như Lam cũng không biết rằng, ánh mắt mà cô dành cho Mặc Khiêm Nhân luôn chứa đựng một sự chiếm hữu mập mờ.

Những chuyên gia từng đến nhà giam của Mặc Khiêm Nhân để nghiên cứu kẻ biến thái đều nói cùng một câu, đó chính là: ánh nhìn của đám biến thái làm họ ớn lạnh đến dựng tóc gáy, trước mặt bọn chúng, họ cảm thấy mình như trở thành một món đồ ăn có thể bị xơi tái bất cứ lúc nào.


Đây cũng là lý do khiến họ bỏ dở giữa chừng và chạy mất dép.

Đối với những ánh nhìn như vậy, Mặc Khiêm Nhân hoặc sẽ không để tâm, hoặc sẽ đáp lễ một cách đáng sợ hơn. Nhưng Mộc Như Lam thì lại khác, ánh mắt chiếm hữu của cô không làm hắn sởn tóc gáy mà chỉ khiến hắn sôi trào máu nóng, phải làm sao bây giờ?

Mặc Khiêm Nhân bình tĩnh cầm phấn viết công thức lên bảng, từ trên xuống dưới đều tỏ ra không quan tâm đến ánh mắt nóng cháy sau lưng, chỉ có đôi tai là càng ngày càng đỏ.

Vì đã đổi chỗ ngồi nên Âu Khải Thần vốn ngồi phía sau Mộc Như Lam nay chuyển lên bên cạnh, hắn chỉ hơi nghiêng đầu là sẽ thấy cô cười rạng rỡ nhìn bóng hình trên bục giảng. Đôi mắt cô sáng lấp lánh như ánh sao đêm, mỗi khi cô ấy nhìn ngươi, ngươi sẽ thấy ngôi sao đó như biến thành một vầng mặt trời nho nhỏ, ấm áp, rực rỡ, và xinh đẹp đến mê người, ngươi sẽ có cảm giác không gì là không làm được, ngươi sẽ thư thái như thể cả thế giới đều nằm trong tay ngươi.

Tình yêu sâu đậm mà Âu Khải Thần dành cho Mộc Như Lam đã vô thức biến thành ham muốn độc chiếm mãnh liệt, đôi khi nó mãnh liệt đến mức làm trái tim hắn nhói đau, tỉ như bây giờ —— Mộc Như Lam mải mê dõi theo người khác, mà người đó lại còn là một tên đàn ông luôn có những cử chỉ mập mờ với cô, điều này khiến Âu Khải Thần có cảm giác Mộc Như Lam sẽ bị người khác cướp đi mất.

Khiến hắn đố kị đến phát điên.

Không biết từ lúc nào, cây bút trong tay Âu Khải Thần đã xuất hiện vết nứt.

Mộc Như Lam nhận thấy ánh mắt kỳ lạ của Âu Khải Thần, tuy nhiên cô còn chưa kịp quay đầu thì điện thoại trong túi đã rung lên. Canh chừng lúc Mặc Khiêm Nhân bận viết bài trên bảng, học sinh gương mẫu Mộc Như Lam lén lút mở di động, cả lớp A đều biết cô làm việc riêng, nhưng điều này chỉ càng làm bọn họ quý cô nhiều hơn, bởi vì cô thật sự rất đáng yêu.

Người quá mức hoàn hảo luôn khiến người ta có cảm giác xa cách, song khi người hoàn hảo này xuất hiện một ít khuyết điểm thì mọi người sẽ nhận ra cô ấy cũng giống mình, cô ấy thật chân thật, không phải là thứ ảo diệu chỉ tồn tại trong tiểu thuyết.

Thấy mọi người nhìn mình, Mộc Như Lam đặt tay lên môi làm động tác im lặng, tựa như một đứa trẻ ngây thơ nghịch ngợm. Các học sinh bên cạnh nén cười giúp Mộc Như Lam canh chừng Mặc Khiêm Nhân, không biết đây đã là lần thứ mấy bọn họ thông đồng với nhau.

Mộc Như Lam cúi người xuống ngăn bàn, lặng lẽ nhận điện thoại, từ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói sốt ruột của Bao thúc, "Tiểu thư, có cảnh sát vào hắc ốc, không biết muốn điều tra cái gì. Bọn họ có lệnh khám xét, tôi không ngăn cản được..."


Mộc Như Lam lặng đi trong chốc lát, ngay lúc này, có người dùng bút đâm nhẹ vào lưng cô. Mặc Khiêm Nhân vừa quay xuống bắt quả tang Mộc Như Lam lén lút giở trò, còn chưa kịp mở miệng thì đã thấy cô đứng dậy, "Xin lỗi Mặc lão sư, thầy cho em ra ngoài năm phút được không ạ?"

Mặc Khiêm Nhân vuốt cằm nhìn cô hai giây, độ cong khóe môi giảm xuống 0.5 độ, "Năm phút."

Mộc Như Lam rời khỏi phòng học, cầm di động bấm một dãy số...

+++

"Hình như không có manh mối gì." Đứng trong phòng ngủ của Mộc Như Lam, một trong ba cảnh sát kiểm tra trên lầu nói.

"Làm sao mà có được cơ chứ." Một nữ cảnh sát lơ đãng nhìn quanh phòng, thấy chiếc đồng hồ hình búp bê đặt ở đầu giường thật đáng yêu, cô ta liền cầm lên chơi một chút.

"Cũng đúng, đây là nhà của Mộc Như Lam mà, cứ trực tiếp bỏ qua là được rồi, việc gì phải vào lục soát cho mất thời gian?"

"Ngớ ngẩn!" Một cái tát lập tức đập vào ót người vừa lên tiếng, "Nói vậy mà cũng nói được! Đây là công việc nghiêm túc, cho dù nhà của anh có ở ngay bên cạnh thì cũng phải vào kiểm tra, anh có hiểu cái gì gọi là trình tự không?"

"Được rồi, còn căn phòng cuối cùng nữa thôi, đi xem đi." Nữ cảnh sát đặt đồng hồ báo thức trở lại đầu giường.

"Ui da, mọi người đi trước đi, tôi đau bụng quá, muốn vào nhà vệ sinh!" Nam cảnh sát đột nhiên ôm bụng, mặt mày xanh mét.


"Tôi cũng đau bụng." Một nam cảnh sát khác ôm bụng nói, "Chết tiệt, đừng nói là đậu hũ hồi trưa có vấn đề đấy nhé, chẳng phải lão đại bảo đậu hủ anh ấy làm rất đảm bảo sao?"

"Ơ hay..." Nữ cảnh sát trừng mắt nhìn hai người đàn ông một chạy vào toilet một lao xuống dưới lầu, bỏ lại mình cô ta ở đây, "Đúng là lũ lười biếng lắm phân lắm nước tiểu*! Cho chừa cái tật tham ăn, đồ của lão đại làm tuy ngon thật nhưng cuối cùng chẳng tên nào thoát khỏi nạn tiêu chảy!"

*Lãn nhân thỉ niệu đa (người lười lắm phân lắm nước tiểu): chỉ những người hay viện cớ này cớ nọ để trốn tránh công việc.

Miệng phàn nàn nhưng vẫn phải đi làm, cô ta rời khỏi phòng ngủ, đi đến căn phòng nằm ở cuối hành lang, cửa phòng đối diện với bức tượng quay mặt về phía hành lang.

Nữ cảnh sát chậm rãi đi tới, thầm nghĩ đây đúng điềm gở, thông thường hiếm ai thiết kế phòng ốc như thế này.

Nhiều người vào khách sạn đều kị ở phòng cuối hành lang, nghe đồn phòng này thường có ma quỷ. Lần đó đi công tác, nữ cảnh sát đã ở trong một căn phòng nằm cuối hành lang, kết quả là gặp phải một số chuyện mà tới giờ vẫn khiến cô ta cảm thấy lạnh gáy, chẳng hạn như đột ngột mất điện, bồn cầu không ngừng xả nước, đi rửa tay thì thấy vòi chảy nước màu đỏ, tuy nước đỏ là vì phòng này đã lâu không ai ở, vòi nước bị rỉ sắt nên nước mới bị nhiễm màu đỏ, thế nhưng nữ cảnh sát vẫn không dám ở phòng cuối hàng lang thêm một lần nào nữa.

Kim Bưu Hổ trợn mắt, hơi thở yếu ớt mà dồn dập, tiếng tim đập thình thịch cứ như sấm bên tai. Chỉ cần không muốn chết thì cho dù trước đó có tuyệt vọng thế nào đi chăng nữa, khi thực sự đối mặt với cái chết, ai ai cũng sẽ sợ đến mức toàn thân cứng đờ. Kim Bưu Hổ vẫn nuôi hi vọng được cứu sống, sau đó khiến cho Mộc Như Lam bị tống vào tù, gã không bao giờ muốn gặp lại cô ta nữa, cô ta quá đáng sợ!

Kim Bưu Hổ nghe tiếng bước chân đang càng ngày càng gần, gã như đã thấy cảnh sát mở cửa, phát hiện ra gã, sau đó lớn tiếng báo cho những người khác, bọn họ nhất định sẽ không phải là Lam Nhất Dương thứ hai, bọn họ nhất định sẽ không để Mộc Như Lam tiếp tục càn quấy!

Nữ cảnh sát vặn tay nắm, đẩy cửa——

Cửa không nhúc nhích!

Nữ cảnh sát ơ một tiếng, tay nắm xoay được nhưng lại đẩy không ra? Mắc kẹt ở đâu rồi?

Cô ta lại đẩy nhưng vẫn nó vẫn không rục rịch, hoá ra phía trên tay nắm có một cái ổ khóa, gần đỉnh đầu cô ta có một cái ổ khoá, cách mũi chân cô ta mấy cm cũng có một cái ổ khoá.

Bên trong chứa cái gì mà lại khoá đến tận ba ổ?


Nữ cảnh sát ngạc nhiên.

Cô ta lười xuống lầu nên bèn dùng bộ đàm liên lạc với người tầng dưới, "Phòng cuối cùng có khoá, chìa khoá..."

"Không cần, cô xuống dưới đi, chúng tôi đã kiểm tra các phòng khác rồi." Người bên kia bộ đàm nói.

"Hả?" Nữ cảnh sát ngớ ra, "Không khám xét nữa à? Tôi chỉ còn một căn phòng nữa là xong rồi."

"Ừ, cô xuống đi, gọi luôn người ngồi trong toilet nữa."

"À, được."

Nữ cảnh sát dần cách xa khỏi căn phòng.

Loáng thoáng nghe được đoạn hội thoại, Kim Bưu Hổ gắng sức phát ra vài tiếng thều thào yếu ớt, gã còn muốn tạo thêm nhiều tiếng động nữa, ngặt nỗi tay chân đã gãy, toàn thân vô lực, hoàn toàn không thể làm gì cả, chẳng lẽ hy vọng lại một lần nữa vuột mất ngay trước mặt gã?

Nữ cảnh sát bất chợt dừng chân, cô ta nghi hoặc ngoái đầu nhìn cánh cửa đóng chặt, hình như vừa có tiếng gì đó?

"Đi thôi." Nam cảnh sát trong phòng Mộc Như Lam đi ra vỗ vai cô ta.

"... Ừ." Nữ cảnh sát nhìn cánh cửa một lần nữa, sau đó mới đi xuống lầu, chắc là ảo giác thôi, bằng không chính là có chuyện ma quái như cái phòng khách sạn mà cô ta từng qua đêm. Thật khó tin là Mộc Như Lam dám sống ở đây, nếu là cô ta, căn biệt thự này có cho cũng không dám nhận.

Kim Bưu Hổ trợn mắt nhìn trần nhà, quả nhiên, đã làm quá nhiều điều ác thì cho dù hy vọng có ở ngay trước mặt, gã cũng không thể nào nắm lấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận