Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Trong lúc tâm tư Kha Uyển Tình xoay chuyển, Mộc Như Lam đã thu xếp xong hành lý, thỏa mãn ngủ một giấc, sáng hôm sau mang theo hành lý đến học viện Lưu Tư Lan tập hợp với mọi người, cô đã mong chờ chuyến đi tới núi Alps từ lâu.

Núi Alps là dãy núi cao nhất Châu Âu, núi non hùng vĩ. Nó bắt đầu ở phía bắc Địa Trung Hải qua Pháp, qua Thụy Sĩ, phía Nam nước Đức, phía Bắc của Italy, đến phía Đông của vùng đồng bằng Vienna, tạo thành hình vòng cung xuyên qua sáu quốcgiaPháp, Thụy Sĩ, Đức, Italy, Áo và Slovenia, mà Mộc Như Lam muốn bọn họ đến vùng núi Alps thuộc địa phận nước Pháp, bởi ở đó có phong cảnh lãng mạn nổi tiếng nhất thế giới.

Một đất nước lãng mạn lại thêm thiên nhiên hùng vĩ, quả thực chuyến đi này không tốt đẹp cũng không được.

Xe buýt đưa các học viên bừng bừng khí thế đến sân bay, máy bay đã chờ sẵn, không phải chờ đợi lâu, chỉ khiến cho người ta ngoài ý muốn là, bọn họ gặp đám học viên năm ba của học viện Tử Viên cũng chuẩn bị đi du lịch giống họ.

“A, Lam Lam!” Hội trưởng hội học sinh Âu Á Thần đang dẫn đầu một đám học viên của học viện Tử Viên thì nhìn thấy Mộc Như Lam, kinh ngạc xen lẫn mừng rỡ kêu lên, người hai bên lập tức chú ý tới nhau.

Mộc Như Lam nghe thấy lập tức quay đầu lại, nhìn đến bọn người Âu Á Thần đã đến trước họ một bước ở cách đó không xa, có chút kinh ngạc, “Á Thần.”

Mộc Như Lam đi sang đó, Thư Mẫn dẫn mọi người đi làm thủ tục trước rồi chờ Mộc Như Lam.

“Mọi người đi đâu vậy?” Mộc Như Lam mỉm cười với Âu Á Thần đồng thời gật đầu với Lam Bỉnh Lân ở phía sau, hỏi.

“Núi Alps nước Pháp, mọi người đi đâu?” Âu Á Thần nói, năm vừa rồi họ cũng từng gặp nhau mấy lần, bởi vì Tử Viên và Lưu Tư Lan sắp xếp lịch trình du lịch có chút giống nhau.

“Trùng hợp như vậy?”


“Chẳng lẽ mọi người cũng vậy?” Âu Á Thần cũng kinh ngạc.

“Ừ.”

“Như vậy, xem ra trong chuyến du lịch này cũng có niềm vui.” Lam Bỉnh Lân học viên năm nhất làm việc trong hội học sinh chen miệng vào nói.

“Thì ra là như vậy, tôi thực chờ mong có thể đi chơi cùng Lam Lam trong chuyến đi đó.” Âu Á Thần nháy mắt mấy cái, nhìn Âu Khải Thần trong đội ngũ bên kia.

Mộc Như Lam mỉm cười gật đầu, “Như vậy tôi đi trước, khi nào đến nơi sẽ gặp nhau nhé.”

“Được.”

Hai đội đồng thời gặp nhau, cả hai đội đều có chút hưng phấn, chuyến bay dài mười hai tiếng đồng hồ cũng ngắn đi không ít.

Máy bay dừng lại ở sân bay nước Pháp, lúc này đã là tám giờ tối, sau mười hai giờ ngồi máy bay các học viên còn phải ngồi bốn tiếng trên tàu cao tốc TGV tới Lyon, rồi mới tới được đích đến của bọn họ - thị trấn Evian.

Từ thị trấn Evian có thể nhìn thấy núi Alps cao vút trong mây, trước nhà nào cũng thấy hoa tươi. Đi dạo chầm chậm ở bờ hồ Léman, khiến lòng người trở nên yên lành. Ngồi du thuyền dạo chơi trên hồ, có thể thấy bờ bên kia là Lausanne Thụy Sĩ. Một bên là rặng núi Alps nước Pháp, một bên là ruộng nho Thụy Sĩ, cảnh sắc hai bên làm cho người ta phải đắm say. Nếu như nói du lịch làm cho tâm hồn con người thoát khỏi mọi trói buộc của cuộc sống, thì trấn nhỏ Evian tựa như “Chốn đào nguyên” được khắc họa dưới ngòi bút của Đào Minh Uyên*.

*Đào Minh Uyên (365 – 427): một nhà thơ Trung Quốc nổi tiếng. “Chốn đào nguyên” là chống bồng lai tiên cảnh, (đồng nghĩa) Shangri-La.


Giữa màn đêm đoàn tàu màu đỏ băng qua cầu cạn men theo vách núi sừng sững, chạy xuyên qua đường hầm rất dài trong núi, âm thanh xe lửa vang vọng giữa không gian, Mễ Na xị mặt không ngủ được bèn dựa vào vai Mộc Như Lam rồi ngủ thiếp đi, Âu Khải Thần ngồi đối diện với Mễ Na và Mộc Như Lam liếc mắt nhìn Mễ Na một cái, ánh mắt dừng lại nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe môi mang theo ý cười với Mộc Như Lam.

“Có muốn ăn chút gì không? Lam Lam?” Âu Á Thần cầm một hộp pizza còn nóng từ phía sau xe đi tới, học viên của Tử Viên và Lưu Tư Lan cùng ngồi một chuyến, cho nên lúc này trên tàu vô cùng náo nhiệt, hai đội ở cùng một chỗ, có cả tình bạn lẫn ganh đua, nhưng càng làm cho chuyến đi thêm náo nhiệt.

“Cảm ơn Á Thần, nhưng tôi không muốn ăn.” Mộc Như Lam mỉm cười từ chối, có lẽ là chuyến đi liên tục nên cô không cảm thấy đói, cũng không muốn ăn pizza hay gì đó, nhưng thật ra muốn ăn một chút cháo, có lẽ lúc đến nơi có thể mượn phòng bếp của nhà chủ để nấu.

“Vậy còn Khải Thần và phó hội trưởng?”

“Anh không ăn.”

“Cho tôi một miếng.” Trần Thanh không khách khí cầm lấy một miếng.

“Vẫn là phó hội trưởng nể tình.” Âu Á Thần nháy mắt mấy cái, rồi lại cầm pizza đi mời mấy người quen khác.

Gần đến mười hai giờ, cuối cùng tàu cũng tới nơi, một đám người mang hành lý xuống dưới, không giống với khách sạn của học viên Lưu Tư Lan, học viên Tử Viên vừa xuống xe đã được bố trí ngay ở khách sạn Evian, song đối với học viên Lưu Tư Lan thì không có gì là không vừa lòng, đến với vùng cảnh đẹp yên tĩnh này, so với khách sạn, ở khách sạn nhỏ sạch sẽ ấm áp lại là niềm vui thú.

Trong khách sạn mà họ thuê, Thư Mẫn đứng trên cầu thang, bên dưới là toàn bộ học viên năm ba, sau khi điểm danh hết một danh sách dài các học viên năm ba xác nhận không thiếu một ai, cô ta bình tĩnh nghiêm túc nói, “Bây giờ là mười hai rưỡi đêm, danh sách lớp và xếp phòng cũng đã chuyển tới tay mọi người rồi, kế tiếp mọi người sẽ có mười ngày tự do hoạt động, mọi người đã đi du lịch nhiều lần nên đã rõ quy củ rồi chứ? Có vấn đề gì có thể tìm thành viên của Hội Học sinh ở đây. Ngoài ra, bởi vì mọi người sẽ tự mình quyết định và hành động cho nên nếu gây ra hậu quả gì thì mọi người đều phải tự chịu trách nhiệm, cho dù làm gì, hi vọng mọi người sẽ cân nhắc thật kĩ, còn vấn đề gì không? Nếu không còn, thì giải tán.”


Sau câu cuối, mọi người lập tức xách hành lý lên, nhìn vào tờ danh sách phân phòng mà nhà trường phát cho ở trên tay mình, đi tìm số phòng.

Mộc Như Lam cũng đã tìm được phòng của mình, chủ khách sạn là đôi vợ chồng khoảng chừng sáu mươi mấy tuổi vô cùng thân thiện và nhiệt tình, ở cùng họ là một đứa cháu đang học tiểu học, nghe nói Mộc Như Lam muốn ăn cháo đã tỏ ý muốn làm ngay cho cô, để cô về phòng rửa mặt nghỉ ngơi một lát.

Phòng của Mộc Như Lam ở tầng ba, bên trái là Mễ Na bên phải là Thư Mẫn, phía đối diện có năm cô gái, các cô đều ở phòng đơn.

Thoạt nhìn hơi nhỏ, nhưng cô lại rất thích phòng này, căn phòng sơn màu vàng nhạt, sô pha bằng gỗ mây trải nệm màu trắng, chiếc giường nhỏ hình bầu dục lộ ra, trên bàn gỗ ở đầu giường đặt một giỏ hoa tươi nhỏ, nhìn sơ qua có vẻ sạch sẽ nhưng ấm áp.

Mộc Như Lam đi đến sô pha gỗ mây, để hành lý bên cạnh, vừa mở hành lý vừa ngâm nga một bài ca dao, vừa khởi động di động vừa lấy đồ rửa mặt và quần áo ra, vừa khởi động máy, máy đã không ngừng rung lên, mười mấy cuộc gọi nhỡ và ba mươi mấy tin nhắn, Mộc Như Lam nhìn xem, đều là của Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm gửi, trong số đó có một dãy số, khiến ngón tay Mộc Như Lam dừng một chút, khóe miệng tươi cười càng sâu.

Tay cô nhẹ nhàng di chuyển, gọi lại cho đối phương, Paris nước Pháp bên này, Mặc Khiêm Nhân bên kia chắc là mười hai rưỡi trưa, chênh lệch thời gian gì gì đó, thật sự gọi cho người ta có chút đau đầu.

Mặc Khiêm Nhân đang ở trên xe, ngoài xe bên đường cái là vùng quê vắng vẻ, trừ bỏ những cây cỏ khô vàng, không tồn tại cái gì làm cho người ta cảm thấy có sức sống.

Dường như di động đặt ở trên đùi vừa rung lên trong nháy mắt đã hấp dẫn ánh mắt người đàn ông đang xem văn kiện, gọi người lái xe đồng thời là người trợ giúp phá án Schmidt khẽ nhếch khóe miệng, trong lòng thầm nói cái thứ tình yêu thật sự làm cho người ta hết cách, so với virus còn lợi hại hơn, dọc đường đi, cũng thấy Mặc Khiêm Nhân nhìn di động vài lần.

Mặc Khiêm Nhân nhận điện thoại, đặt bên tai, nhưng không có thói quen nói chuyện chỉ trầm mặc chờ người bên kia nói, người đối diện cũng đã quen với việc không được tự nhiên nên trầm mặc của đối phương, tiếng nói mang theo vài phần ý cười mềm mại, dường như chiếu thẳng vào trái tim, “Buổi chiều tốt lành, Mặc tiên sinh.”

“Bây giờ em mới gọi điện cho tôi?” Mặc Khiêm Nhân bỗng nhiên nhớ tới điều gì nói.

Mộc Như Lam cười khẽ một tiếng, “Chỗ của em bây giờ là mười hai giờ rưỡi đêm, anh có muốn đoán thử xem em đang ở đâu không?”

Rất hiển nhiên, hiện tại Mộc Như Lam không ở Trung Quốc, còn liên quan đến sự sắp xếp của học viện Lưu tư Lan, dễ dàng biết được đáp án, “Núi Alps?”


“Quốcgianào?” Mộc Như Lam hỏi lại, cô nhớ rõ cô không nói với hắn muốn tới núi Alps của nước nào, mà ở đây và Mĩ chênh lệch giờ cũng không ít.

Mặc Khiêm Nhân trầm tư hai giây, giọng nói thản nhiên không phập phồng gợn sóng, “Nước Pháp. Thị trấn Evian.”

“Làm sao anh biết được?” Mộc Như Lam cũng đoán được phần nào nói, nhưng cô vẫn không nghĩ ra, vì sao nhà tâm lý học có thể trâu như vậy, dường như ở trước mặt đối phương thì không gì có thể che giấu được, rõ ràng ngay cả bản thân cô cũng không biết mình để lộ tin tức cho hắn lúc nào.

“Đó là nơi phù hợp nhất cho chuyến du lịch, trước đây em đã nói không có hứng thú với Thụy Sĩ.” Mặc Khiêm Nhân thản nhiên nói, phía sau thị trấn Evian là núi Alps, nước ở Evian nổi tiếng thế giới, chỉ cần hơi cao cấp một chút đều có thể nhìn thấy nước của trấn Evian, ở trấn Evian cũng có rất nhiều liệu pháp spa nước, vừa có thể làm đẹp vừa có thể chữa bệnh, đối với phụ nữ mà nói, đây chính là thiên đường, còn đối với đàn ông thì đây cũng là một nơi không tồi, không những phù hợp với Mộc Như Lam ưa thích vùng nông thôn xinh đẹp mà còn không làm cho nhóm tiểu thư thiếugiacảm thấy nhàm chán, chỗ này là phù hợp nhất.

“Có việc gì làm cho Khiêm Nhân không nhìn thấu hoặc không suy luận ra không?” Mộc Như Lam ngồi tựa vào đầu giường, vừa nói chuyện điện thoại vừa nghịch giỏ hoa, khóe môi mỉm cười thản nhiên, không chịu nổi sâu ngủ tấn công, đáng yêu ngáp một cái, trong mắt còn vương chút nước mắt.

Ưm, mệtquá.

Nghe được đầu dây bên kia truyền đến tiếng ngáp nho nhỏ đáng yêu, Mặc Khiêm Nhân có thể tưởng tượng cô gái có bộ dáng khả ái như con mèo lười biếng, khóe miệng không thể kìm được mà gợi lên đường cong nhu hòa, giọng điệu lạnh nhạt cũng dịu dàng hơn, “Em ngủ đi, tôi cúp máy.”

“Vâng, được.” Mộc Như Lam cúp điện thoại, hình thức hai người ở chung đều như vậy, hoàn toàn không có mục đích, gọi điện thoại quốc tế đường dài chỉ để tùy tiện nói mấy câu, nhưng bọn họ cũng không thấy nhàm chán hay lãng phí thời gian.

Mộc Như Lam cúp điện thoại xong, bèn gọi lại cho Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm, trả lời tin nhắn của Thái Sử Nương Tử, sau đó mới cầm quần áo đi tắm, tắm xong đã thấy bà chủ đang định gõ cửa phòng, trên tay còn bưng cháo và dưa cải cho Mộc Như Lam.

Hiển nhiên là bà chủ vô cùng thích Mộc Như Lam, mang đồ tới xong nhưng không đi ngay, vẻ mặt tươi cười nói chuyện phiếm thêm vài câu rồi mới rời đi, mặc dù những người khác cũng được tiếp đãi nhiệt tình, nhưng không có đãi ngộ kiểu này, tuy nhiên không có ai lại cảm thấy có gì không đúng, Mộc Như Lam luôn như vậy, đi đến đâu cũng được mọi người chào đón.

Thiên sứ, luôn được toàn thế giới đón nhận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận