Bàn tay Thanh Hổ vung thật mạnh, để rồi bị giữ lại trong gang tấc.
Ive giữ chặt tay gã, “Đàn ông mà đánh phụ nữ thì không đáng mặt đàn ông.”
Tuy Ive rất biến thái nhưng hắn cũng là một quý ông hết sức lịch thiệp,
mặc dù điều này có vẻ không áp dụng cho con mồi của hắn.
Mộc Như Lam nhìn Ive, lông mày nhướng nhẹ.
Thanh Hổ thấy Ive dám ngăn cản mình thì tức giận đá liền một cước, “Mẹ kiếp!
Tao làm gì không cần mày chõ mồm vào! Hôm nay tao không chỉ muốn đánh nó mà còn muốn hiếp nó!”
“Thật là thô lỗ.” Ive nhanh tay chặn lại
cú đá của Thanh Hổ đồng thời túm lấy chân gã, Thanh Hổ không ngờ Ive có
võ nên phản ứng không kịp, suýt chút nữa ngã xoạc chân, khẩu súng của gã cũng bị Ive đoạt đi. Vết đinh ghim trên đùi vẫn còn chảy máu, ấy thế mà Ive vẫn hành động vô cùng linh hoạt.
Mấy tên còn lại nhanh chóng nhắm súng thẳng vào đầu Ive, “Không được nhúc nhích.”
“Bọn mày mới là người không được nhúc nhích.” Ive kẹp Thanh Hổ ra trước, kề
họng súng vào đầu gã ta, hắn liếm môi, đôi mắt thâm thúy được màn đêm
che phủ, rót nỗi sợ vào thần kinh mỗi người, “Coi chừng tao làm một phát vỡ đầu hắn.”
Thanh Hổ cứng người không dám rục rịch, những tên kia cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Chớp mắt nhìn cục diện giằng co, Mộc Như Lam chậm rãi tới sau lưng Ive, nhẹ
nhàng nói, “Giao cho anh đấy.” Không biết bọn họ định làm gì, nhưng cô
chỉ là một cô gái yếu đuối, đánh lén bất ngờ thì còn được chứ trực diện
kiểu này, cô không chơi nổi, thật hâm mộ những nữ hiệp cường hãn biết
phi vùn vụt.
Mộc Như Lam thò tay vào túi áo Ive để lấy chìa khóa
xe, cô cười thản nhiên định lên xe bỏ chạy, hoàn toàn không có một tí
tinh thần chiến đấu nào cả.
Ive nhìn Mộc Như Lam, miệng vẽ một nụ cười khát máu mà đầy mị hoặc, “Em nghĩ là em thoát được hả mèo con?”
Con mồi đã bị hắn chấm trúng thì dù có chạy đến chân trời góc bể hắn
cũng bắt lại ăn! Hắn vốn là một thợ săn rất rất chấp nhất với con mồi
của mình!
Đám bên kia thấy Mộc Như Lam định bỏ lại Ive thì mới
nhận ra bọn họ không phải người yêu, hay cũng có thể là Mộc Như Lam nhẫn tâm bỏ bạn trai chạy lấy người, vì thế một tên vội nói với Ive, “Mục
tiêu của bọn tao chỉ có Mộc Như Lam, mày thả Thanh Hổ, giao Mộc Như Lam
cho bọn tao, bọn tao sẽ thả mày đi.”
Hay lắm, cục diện lại đảo ngược.
Mộc Như Lam đang định chuồn trước cũng phải khựng chân lại, bên kia đã có
vài tên chạy tới bao vây Mộc Như Lam, bọn chúng chắc chắn Ive sẽ bỏ rơi
Mộc Như Lam và buông tha cho Thanh Hổ nên không bao vây Ive.
Ive mím đôi môi gợi cảm, đôi mắt thâm thúy nhìn Mộc Như Lam giễu cợt, “Xem ra Thượng đế luôn thích trò đảo ngược tình thế.”
Nhìn đám đàn ông quanh mình, Mộc Như Lam từ từ giơ tay đầu hàng, nụ cười trên môi có chút bất đắc dĩ, “Cứ cho là vậy đi.”
Tên đàn em trẻ nhất bước lên định chế trụ Mộc Như Lam, nào ngờ đoàng một
tiếng, đầu hắn thủng một lỗ máu, hắn trợn mắt ngã ra đất, chết không kịp ngáp.
Mọi người cả kinh nhìn về phía Ive. Con tin Thanh Hổ đã
chờ cơ hội nãy giờ, lúc Ive chĩa súng sang tên đàn em kia cũng là lúc gã giãy thoát, Thanh Hổ là dân hắc đạo, thân thủ mạnh hơn Ive không biết
bao nhiêu lần, vì vậy cục diện lại một lần đảo ngược.
“Mẹ nó! Tao đánh chết mày! Thằng chó chết! Rác rưởi!” Ive cơ hồ bị đánh gần chết,
Thanh Hổ đang sẵn cơn thịnh nộ mà còn bị bắt làm con tin nên gã càng
điên hơn.
Trên mặt Mộc Như Lam vẫn còn dính máu của tên đàn em mà Ive bắn chết, cô nhìn Ive bị Thanh Hổ đánh đấm, bình tĩnh dùng tay quệt máu đi.
Vào năm 1801, nhà vật lý người Pháp Philippe Pinel đã
nhìn thấy cảnh một tên đàn ông đạp chết một con chó với thái độ bình
thản và hết sức lạnh lùng. Đối với những tên tội phạm biến thái như Ive
và Mộc Như Lam, loài người cũng giống như chú chó kia, bọn họ hoàn toàn
có thể giết mà không chớp mắt, và thực tế là cả hai đã làm chuyện này
rất nhiều lần rồi.
Đám côn đồ cho rằng Mộc Như Lam chẳng làm được trò trống gì nên chỉ để lại một người canh chừng cô, những tên khác đều chạy tới tẩn Ive một trận.
“Mẹ nó! Khoan đã!” Thanh Hổ đột nhiên kêu bọn họ dừng lại, gã đã nghĩ ra cách ác độc hơn, “Lôi hắn lại bên
này, đem cả con nhỏ đó sang!” Hắn chỉ vào Mộc Như Lam và gã đàn ông bên
cạnh cô.
Ive nằm gục trên đất bị lôi đến chỗ máy nghiền ô tô, Mộc Như Lam cũng bị gã đàn ông bên cạnh kéo đi.
Ive mặt mũi bầm dập, máu me be bét, tựa hồ sắp ngất đến nơi, hắn đưa tay
chộp lấy bả vai của tên đàn ông đang túm cổ áo mình, có vẻ như muốn đứng dậy. Tên kia chỉ nghĩ là Ive đang giãy giụa trước lúc chết, người bình
thường bị đánh đến mức này thì chẳng ai còn sức làm gì nữa, vì vậy khi
Ive loạng choạng đi theo y đến gần máy nghiền, y không để ý lắm, Ive kề
đầu lại gần cổ y, y cũng không để ý lắm, và rồi—
“A!” Tiếng hét
hoảng sợ vang lên, tên đàn ông muốn Ive đẩy ra nhưng hắn dính chặt lấy
y, không tài nào gỡ ra được, những người khác vội hùa lại vừa kéo Ive ra vừa đập chuôi súng vào đầu hắn, thế nhưng Ive vẫn không nhúc nhích, mãi đến khi tên kia ngừng kêu la, hai mắt trợn to chết dần chết mòn thì hắn mới cử động, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Những tên đang kéo Ive nhất thời hoảng sợ lui về sau mấy bước.
Miệng và cằm của hắn đỏ lòm những máu, tên đàn ông bị hắn cắn chết nằm rạp
bên cạnh, cổ thiếu mất một miếng thịt to, máu từ vết thương trào ra như
suối, nhuộm đỏ cả một mảng đất…
Ánh mắt Ive thực quỷ dị, hắn
nhếch môi cười, trong miệng như đang ngậm cái gì đó, hắn nhai, nhai,
cuối cùng phun ra một miếng thịt đỏ tươi, “Dở tệ.”
Trừ Mộc Như
Lam ra thì những kẻ còn lại đều bị hành động của Ive dọa chết khiếp, bàn tay cầm súng run rẩy không ngừng, tên này... làm sao thế? Người bình
thường chó cùng rứt giậu thì cũng đâu thể hành động khinh khủng đến mức
này?!
Mộc Như Lam vui vẻ lên tiếng giải thích, “Các anh không
biết à? Hắn là một tên biến thái ăn thịt người, vừa nãy trong biệt thự,
thật ra là hắn định ăn thịt tôi đó.”
Câu nói của cô làm bốn người bọn họ ngay tức khắc chĩa súng vào Ive, Thanh Hổ tim đập thình thịch
nhưng nhiều năm làm lão đại hắc đạo ở thành phố K đã tạo cho gã chút đầu óc và can đảm, biến thái chẳng qua chỉ là tâm lý bất thường thôi, không phải cứ biến thái là trở thành siêu nhân, vậy thì có gì phải sợ? Nhìn
cái mặt bầm dập kia kìa, nếu không có cơ hội thì hắn hù được ai!
“Không được nổ súng!” Thanh Hổ tức đến nghiến răng, “Biến thái hả? Được, để
xem cơ thể của biến thái có gì siêu phàm hơn người thường chúng tao hay
không! Ném hắn vào trong đó cho tao!” Thanh Hổ chỉ vào một chiếc xe phế
thải nằm dưới máy nghiền, sức máy nghiền rất mạnh, có thể đè bẹp dí cả
xe lẫn người.
Thanh Hổ vốn dĩ định nghiền chết Ive trước mặt Mộc
Như Lam để nhìn thấy vẻ mặt đau đớn tuyệt vọng của cô, sau đó quay lại
gửi cho Kha lão gia, nào ngờ haibọn họ không phải người yêu, nhưng Ive đã chọc giận Thanh Hổ rồi, Thanh Hổ tạm thời không quan tâm đến tâm tư
của Mộc Như Lam, gã chỉ muốn giết chết tên Ive biến thái này.
Ba
tên đồng bọn vẫn còn hãi chuyện Ive cắn chết gã kia nên không dám lơ là, cảnh giác vạn phần không cho Ive có cơ hội đánh lén, gấp gáp ném Ive
vào trong xe, khóa cửa xe lại không cho Ive chạy thoát, sau đó đi mở máy nghiền.
Tiếng máy móc vang dội bên tai, tấm nghiền từ từ đi xuống…
Mộc Như Lam chỉ mỉm cười lẳng lặng nhìn bọn họ hành sự, hoàn toàn không có ý định nhúng tay. Cứu hắn? Vì sao lại phải cứu hắn? Với cô, Ive cùng lắm
là món đồ chơi mà cô tình cờ phát hiện, một con mồi không hơn, có ai
thấy thợ săn thả bẫy cứu dê con chưa? Chưa bao giờ. Mà cho dù có thả thì cũng chỉ để đem đi giết thịt mà thôi.
Chiếc xe kia vốn không có
cửa sổ, Ive tựa người vào ghế, không còn sức giãy dụa, đối với biến
thái, đón nhận cái chết là một việc hết sức đơn giản, hắn ngồi trong xe
nhìn Mộc Như Lam, đôi mắt xanh dán vào cô chăm chú, tấm nghiền đã sắp
đụng đến nóc xe, hắn vươn lưỡi liếm lên cánh môi tanh máu…
Sắp chết rồi… Tiếc quá, giá mà ăn được một miếng… Hương vị ngọt ngào gây nghiện đến thế…
Chiếc xe bắt đầu xuất hiện vết lún, máy móc phát ra từng tiếng rồm rộp, Ive
ngồi trong xe, tạp vật màu đen dần rút khỏi đôi mắt thâm thúy, bầu trời
xanh thẳm bị mí mắt che đi, đôi môi hắn nở một nụ cười an yên...
Hệt như tư thái của Mộc Như Lam ở kho hàng đêm đó.
Trong mắt Mộc Như Lam xẹt qua một tia sáng.
====
Chương này mị thức đêm để làm, ko nhấn thank là buồn đó nha:'