Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Editor: MDL, Ẩn

“Vậy chứ con hứng thú với cái gì? Đừng nói với ta là hoa lan.” Kha Xương Hoàng khẽ nheo mắt, mắt ưng sắc bén mang theo lệ khí làm người ta không thể lẩn tránh, lão là đệ nhất kiêu hùng, chẳng dễ gì mà qua mặt được lão, kể cả khi Kha Thế Tình tâm cơ thâm sâu thì cũng chưa chắc sẽ hoàn toàn tránh được mắt lão. Không phải ai cũng có thể mặc áo thêu rồng, kể cả trong xã hội hiện đại ngày nay. Mà rồng có ý nghĩa là gì, hầu như tất cả mọi người đều hiểu.

Kha Thế Tình khẽ hạ mí mắt, “Con chỉ muốn mẹ có một cuộc sống bình an.”

Sống lưng Kha Xương Hoàng thoáng chốc cứng đờ, ánh mắt lão lạnh đi. Lão đứng dậy, lạnh lùng nói với Kha Thế Tình, “Theo ta lại đây!”

Kha Thế Tình hờ hững đứng dậy đi theo Kha Xương Hoàng đến biệt thự phía trước, hình bóng trong sạch không nhiễm bụi trần nhòe đi trong làn nắng.

Mộc Như Lam nhìn bóng dáng hai người dần xa, tầm mắt quay trở lại cuốn sách trên tay, cô nhếch môi cười, chăm chú đọc câu chuyện cổ trong sách, hoàn toàn tách mình khỏi những tranh đoạt ngoài kia.

++++

Nước Mỹ. Bang California.

Bệnh viện tâm thần Coen.

Vẻ mặt đầy lo lắng, Schmidt gấp gáp đi theo Mặc Khiêm Nhân từ tầng một lên tầng ba, rồi lại từ tầng ba xuống tầng hai nhà giam dưới lòng đất, cuối cùng là vào văn phòng.


Mặc Khiêm Nhân lạnh lùng đi đằng trước, tuyệt không hề để tâm đến cái đuôi phía sau.

Trong văn phòng, sắc mặt Joey cũng không được tốt lắm.

“Amon… Anh mới về chưa được bao lâu mà đã muốn đi, cấp trên sẽ không đồng ý…” Schmidt nhắc lại lần thứ n, “Bây giờ anh có ra sân bay thì cũng sẽ bị chặn lại thôi.”

Mặc Khiêm Nhân là một tài sản phi vật chất hết sức quan trọng của nước Mỹ, nếu nói các phạm nhân nhốt trong bệnh viện tâm thần Coen quan trọng thì Mặc Khiêm Nhân còn quan trọng hơn bọn chúng gấp bội. Hơn nữa Mặc Khiêm Nhân không muốn nhập quốc tịch Mỹ, đối với chính phủ Mỹ mà nói, năng lực và thân phận của hắn vô cùng nhạy cảm, chỉ sợ hở ra là hắn sẽ một đi không trở lại. Lần trước Mặc Khiêm Nhân về nước vài tháng, bọn họ sốt ruột giục mấy lần hắn mới chịu trở lại Mỹ, trở lại Mỹ rồi, ông tướng này làm chưa được bao lâu thì đã đòi về, đã thế còn về gấp mà không nói tiếng nào, hắn cố tình kích thích thần kinh bọn họ đấy à?

“Rầm!” Tập tài liệu mới được cầm lên bị dập trở lại mặt bàn, Schmidt sợ tới nỗi trái tim nhỏ bé run lên, thiếu điều không dám nhìn thẳng vào Mặc Khiêm Nhân, thế nhưng cấp trên đã ra lệnh, hắn không thể không thi hành, trong lòng hắn uất ức, chỉ vì hắn quen biết Mặc Khiêm Nhân mấy năm mà bọn họ nỡ bắt hắn ra đứng mũi chịu sào.

Mặc Khiêm Nhân nhìn Schmidt đáng ghét một hồi rồi cầm điện thoại định gọi cho tổng cục FBI nhưng Schmidt lại ngăn cản ngay tức khắc. Bị ánh mắt lạnh lùng của Mặc Khiêm Nhân ghim lên người, Schmidt chỉ muốn quỳ xuống luôn, cấp trên không muốn trực tiếp đấu khẩu làm Mặc Khiêm Nhân phản cảm nên mới điều hắn tới đây, nếu Mặc Khiêm Nhân gọi điện qua đó thì chẳng phải đồng nghĩa với việc hắn không hoàn thành nhiệm vụ sao?

“Lão đại, ít nhất anh phải nói rõ ràng lý do đi Trung Quốc chứ, anh là viện trưởng, sao có thể tùy tiện rời cương vị công tác như vậy được?” Thấy Schmidt bị chèn ép đau khổ như vậy, Joey quyết định mở miệng, hai người cùng hợp sức đối phó với Mặc Khiêm Nhân.

“Tôi nghĩ tôi đã nói lý do rồi.” Mặc Khiêm Nhân ném điện thoại xuống, giọng điệu bình tĩnh, thái độ lạnh nhạt mạc, thoạt nhìn chẳng khác ngày thường là bao, nhưng thấy hắn làm vậy là đã biết hắn bực bội tới mức nào.

“Lý do truy bắt Ive ấy hả? Rồi cả lý do người yêu anh gặp nạn nữa? Ôi Chúa ơi, còn khuya cấp trên mới tin tôi!” Joey bày ra vẻ mặt “bớt giỡn đi lão đại à”, ai mà tin một Amon quanh năm suốt tháng ở lì trong ngục giam, phụ nữ dâng tới tận cửa cũng không thèm liếc một cái mà lại có người yêu chỉ trong một lần về nước? Không phải trước kia hắn chưa từng về nước, nhưng mà lần này hắn làm bất ngờ quá, bọn họ không có thời gian đi xác minh thật giả.

Trước đây khi đồng ý hợp tác phá án với FBI, Mặc Khiêm Nhân đã đặt ra điều kiện cấm bọn họ thực hiện những hành vi thiếu tin tưởng như điều tra, giám thị hắn, bằng không một khi đã phát hiện, hắn sẽ chấm dứt mọi quan hệ hợp tác.


Cho nên bọn họ hoàn toàn mù tịt về những chuyện xảy ra khi Mặc Khiêm Nhân về nước, làm sao mà dám để Mặc Khiêm Nhân rời đi như vậy được?

Mặc Khiêm Nhân lạnh lùng nhìn Joey và Schmidt, đến khi cả hai bắt đầu cảm thấy chột dạ, hắn mới chậm rãi lên tiếng, “Bọn họ đưa ra điều kiện gì?”

Làm việc cho chính phủ có chỗ dở là bị gò bó tay chân, bất cứ khi nào chính phủ cũng có thể giữ lại hộ chiếu của ngươi, ngươi đừng mong đi đâu được. Đặc biệt là tại địa bàn nhà nước tư bản đa nghi trời sinh, họ bảo vệ tài sản tư hữu nghiêm ngặt hơn bất cứ nhà nước nào, và rõ ràng là họ đã xem Mặc Khiêm Nhân thành tài sản tư hữu.

Tiếng gõ cửa bỗng vang lên, cắt ngang bầu không khí đang dần đông lạnh trong phòng. Buộc tóc đuôi ngựa, mặc tây trang sọc dọc màu xám, Emilyn cầm giấy tờ xuất hiện nơi ngưỡng cửa, cô ta nhìn Mặc Khiêm Nhân nói, “Xin lỗi vì đã làm phiền, viện trưởng Amon, nếu anh thật sự muốn đi Trung Quốc gấp như thế thì xin hãy ký vào bản thỏa thuận giữ bí mật này.”

++++

Tiết trời thật sáng sủa dù gió lạnh vẫn quất từng đợt đau nhói.

Có lẽ là vì đám con cháu hay sinh sự đã bị đưa đi học lễ nghi quý tộc nên hai ngày nay Kha gia yên tĩnh khác thường, tết âm lịch cũng càng ngày càng gần.

Mộc Như Lam ăn ngủ thoải mái ở Noãn các mà chẳng mảy may biết rằng ông ngoại cô đang phân phó Triệu Thúc chuẩn bị “tiệc làm thân” cho cô, đồ ngon rượu quý đều đã được chuẩn bị đầy đủ, chỉ chờ đến đêm là khách sẽ tới.

Tại khu Loan Tử cách khu Cửu Long không xa lắm.


Trên tầng ba ngôi biệt thự hoa lệ, tiếng rên rỉ khàn khàn quanh quẩn giữa phòng ngủ xa hoa, hai thân thể giao triền vào nhau, không phải một nam một nữ, mà là một người đàn ông, một cậu thiếu niên.

Ngoài trời lạnh buốt mà trong phòng lại nóng đến cực hạn, cứ như có thể nhìn thấy hơi nước nóng bỏng bốc ra từ hai cơ thể kia.

“Khốn… Khốn nạn… A…” Thiếu niên khàn giọng định chửi nhưng người đàn ông kia lại dùng sức khiến hắn phải thở hổn hển, căn bản không thể nói tròn câu.

Tình trạng này không biết đã kéo dài bao lâu, thân hình gầy yếu của thiếu niên bị đổi thành đủ tư thế, làn da trắng nõn nay dầy rẫy dấu đỏ ái muội, cả căn phòng ngập trong hương vị tình dục.

Lưu Bùi Dương thậm chí không biết đã trôi qua bao lâu, đầu óc hắn hỗn loạn, hắn chỉ nhớ mình bị trúng thuốc, nhờ người ta kêu một con vịt*, sau đó lên giường luôn, nhưng con vịt này quả thực chính là cầm thú! Kim chủ hắn đây chưa nói phải làm mấy lần, thế là y làm liên tục không ngừng! Có thể hắn là một cực phẩm tiểu thụ xinh đẹp như hoa, nhưng nếu hắn chưa cho phép thì y chỉ có thể liếm ngón chân của hắn thôi, có hiểu không hả!

*Con vịt: từ lóng chỉ trai bao.

Đã mấy lần rồi? Lưu Bùi Dương cũng không biết, lúc ngất đi hắn không có cảm giác gì nhưng khi tỉnh lại thì trong người vẫn còn vật đó, chỉ khác là động đậy hay không động đậy mà thôi.

Bỗng nhiên, thân hình kẻ phía trên chợt khựng lại, lửa dục lại lần nữa cháy đến niêm mạc của hắn, trước lúc ngất xỉu, Lưu Bùi Dương nhịn không được mắng một câu, “Mẹ nó, ta không trả tiền…” Tuy rằng hắn cũng thấy thích, nhưng thích quá hóa khó chịu!

“Ha ha ha…” Một tiếng cười trầm dịu dàng truyền vào tai, ôm lấy vòng eo thon gọn của Lưu Bùi Dương, y nằm đè trên lưng hắn, bàn tay nhẹ nhàng lướt qua bụng, hướng lên trên, rồi dừng lại nơi khuôn ngực, “Thân thể tuyệt vời, khiến ta không muốn dừng lại…” Chất giọng dịu dàng, ngữ điệu ôn nhu, nụ cười ấm áp, thế nhưng sự tàn bạo trong đôi mắt đã phá vỡ lớp mặt nạ của y, làm toát lên vẻ nguy hiểm tột cùng.

Đứng đợi ở ngoài đã lâu, Mộ Dương Khúc tưởng đâu bên trong rốt cuộc cũng ngừng chiến rồi, nào ngờ tiếng thở hồng hộc lại tiếp tục vang lên làm sắc mặt hắn lạnh đi.

Mộ Thanh Phong đứng tựa vào lan can, miệng cười tủm tỉm, “Xem ra Ngọc thiếu muốn xả hết dục vọng tích tụ mấy năm qua đây mà. Ba ngày nay, ngoại trừ ăn uống ra thì hắn toàn lăn lên giường với tiểu quỷ kia.”


“Họa thủy!” Mộ Dương Khúc lãnh khốc phun ra một từ.

“Uầy, không sai, người ta hay nói hồng nhan họa thủy, tôi thấy lam nhan cũng họa thủy đấy chứ. Nhiều năm qua không có đứa con gái nào câu nổi Ngọc thiếu, vậy mà tên tiểu quỷ kia nhoáng cái đã câu được, đã thế còn đại chiến ba ngày liên tục, chậc chậc…” Mộ Thanh Phong cười châm chọc, ánh mắt lạnh tanh không có chút hơi ấm.

“Hừ.” Mộ Dương Khúc hừ một tiếng khinh bỉ, “Ngọc thiếu từng nói, muốn làm nên đại sự, cả chí thân cũng giết!” Một người mà đến cả người thân nhất cũng xuống tay được, lẽ nào lại chùn bước chỉ vì một thằng oắt con sao? Bớt giỡn đi, nếu thật sự có ngày như vậy thì hắn ta nhảy lầu ngay lập tức!

“Phải… Muốn làm nên đại sự, cả chí thân cũng giết.” Mộ Thanh Phong mỉm cười thì thầm, ánh mắt nhìn ra xa xăm.

Không biết đã qua bao lâu, cánh cửa đóng kín ba ngày cuối cùng cũng mở ra, người đàn ông xuất hiện như một chàng hoàng tử, y mặc một bộ tây trang màu trắng, nụ cười dịu dàng in trên khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt ẩn chứa một cảm xúc thỏa mãn khó nhận ra, trong mắt Mộ Thanh Phong và Mộ Dương Khúc, y chẳng khác gì một con sư tử đã ăn no đến mức tạm thời không còn hứng thú với chú linh dương trước mặt nữa.

“Khi nào thì bữa tiệc của Kha gia bắt đầu?” Ngọc thiếu đóng cửa phòng lại, dẫn đầu đi xuống lầu.

“Bảy rưỡi tối.” Mộ Thanh Phong theo sau.

“Cần dẫn theo bao nhiêu đứa?” Mộ Dương Khúc đi phía bên kia hỏi, đôi mắt lãnh khốc mang theo vẻ hung hăng.

“Phì... Ngố à, cậu tưởng chúng ta đi đánh trận sống mái với Kha lão đầu chắc?” Mộ Thanh Phong bị Mộ Dương Khúc làm tức cười.

Mộ Dương Khúc ném cho hắn một cái nhìn mỉa mai, “Tôi không cho rằng lão sẽ hoan nghênh vị khách không mời mà đến, chưa kể vị khách này còn là kẻ thù mà mới mấy ngày trước định bắt cóc đứa cháu cưng của lão.”

“Bắt cóc?” Tự rót cho mình một ly nước, Ngọc thiếu nghe vậy thì cười bí hiểm, “Chúng ta bảo Thanh Hổ đi bắt cóc hồi nào? Thanh Hổ đi bắt cóc hồi nào?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận