Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Hồng Kông.

Đêm đen mù mịt, tầng mây dày đặc ngăn đi ánh trăng, nhấn cả thế giới chìm trong bóng tối.

Kha gia, tầng ba, thư phòng của Kha Xương Hoàng.

Bữa tiệc dưới sảnh vẫn tiếp tục, trong thư phòng tràn ngập khí lạnh, quanh quẩn một áp lực vô hình.

Kha Xương Hoàng ngồi sau bàn, đối mặt với Mặc Khiêm Nhân, ánh mắt lão như
một con dao sắc bén xẻ người ta ra thành từng mảnh, sát khí thô bạo làm
ai cũng phải run sợ, vậy mà người đàn ông đứng đối diện vẫn bình thản
như không, hoàn toàn chẳng có gì gọi là căng thẳng.

Một hồi lâu
sau, Kha Xương Hoàng trong lòng đã có đáp án nhưng vẫn chưa hết khó tin, lão nghiêm mặt lạnh lùng, “Cậu tên Mặc Khiêm Nhân?”

“Phải.” Mặc
Khiêm Nhân rất hiếm khi dễ chịu như thế này, bình thường mà nghe thấy
những câu hỏi được cho là ngớ ngẩn, hắn nhất định sẽ móc lại ngay, có
điều bây giờ người hỏi là trưởng bối quan trọng nhất của Mộc Như Lam,
người đàn ông cần lão gật đầu để ôm mỹ nhân về tự biết mình phải kiềm
bớt cái thói độc mồm độc miệng lại.

“Thủ đô… Mặc gia?” Nhắc tới
Mặc gia, Kha Xương Hoàng có hơi chần chừ, lão nghi hoặc nhìn Mặc Khiêm
Nhân, bàn tay vô thức xoa lên cái đầu gối vừa bị ngã đau.


“Ừm.” Mặc Khiêm Nhân mặt mày hờ hững, ra vẻ đó là chuyện đương nhiên.

Kha Xương Hoàng hơi há miệng, kinh ngạc không thôi, nhất thời không nói nên lời. Lúc nãy ở dưới lầu, lão thấy hành động và khí chất của Mặc Khiêm
Nhân thì chỉ nghĩ ánh mắt của cháu gái mình thật không tồi, nếu hắn dễ
dạy thì lão sẽ cho hắn theo mình học hỏi một thời gian rồi mới đồng ý để hai đứa bên nhau, nếu khi đó tình cảm của chúng nó vẫn còn. Nhưng không ngờ sau lưng hắn lại là Mặc gia ở thủ đô! Là Mặc gia ở thủ đô!

Thấy phản ứng của Kha Xương Hoàng, Mặc Khiêm Nhân thản nhiên nói, “Tôi muốn cô ấy, Mặc gia không liên quan.”

“Mặc gia thế hệ này, không hề nghe nói có con trai…” Kha Xương Hoàng nhìn
Mặc Khiêm Nhân bằng ánh mắt phức tạp, tư liệu về Mặc gia thuộc loại bí
mật quốc gia, đến cả thế lực quyền quý nhất thế giới cũng không thể điều tra ra. Kha Xương Hoàng cuối cùng cũng hiểu vì sao lão tốn bao nhiêu
công sức mà chỉ lấy được tư liệu giả, thậm chí lão còn phải thấy may mắn nữa, may mắn là lão không bị sờ gáy vì liên tục vô cớ điều tra người
Mặc gia. Nhưng đây cũng là điểm làm lão hoài nghi, liệu có khi nào Mặc
Khiêm Nhân không có địa vị trong Mặc gia không, chứ sao lão điều tra
nhiều thứ như vậy mà vẫn chưa bị cảnh cáo?

“Có.” Mặc Khiêm Nhân đáp, giọng điệu bình lặng như một hồ nước đọng, “Có điều đã chết từ mười lăm năm trước rồi.”

Kha Xương Hoàng cau mày cố nhớ lại, chuyện từ mười lăm năm trước, dù sao
cũng lâu quá rồi, lão không còn nhớ rõ nữa, huống chi là lão và Mặc gia
chưa hề cơ hội chạm mặt, lão nhìn Mặc Khiêm Nhân thắc mắc, “Vậy cậu…”

“Tôi chính cậu bé đã mất mạng năm đó.” Hắn nói như thể chuyện mình suýt chết chỉ nhẹ nhàng như lá vàng trong gió.

Mười lăm năm trước, ở Mỹ xảy ra một vụ án biến thái ăn thịt người vô cùng
kinh khủng, người thừa kế Mặc gia chết oan uổng trong vụ án này, cả đứa
con mười tuổi cũng suýt bỏ mạng, tuy cậu bé đã may mắn sống sót trong

tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, nhưng kẻ thù thật sự vẫn còn đang ẩn
mình, để bảo vệ đứa con trai độc nhất, Mặc gia bèn tuyên bố với người
ngoài là cậu bé đã chết, sau đó gửi cậu đến Lục gia ở thành phố K xa
xôi, Lục gia thậm chí còn thay toàn bộ cửa sổ bằng kính chống đạn và
trang bị camera khắp nơi, 360 độ, không có góc chết.

Một lần gửi
nuôi dài đến tận mười năm, cậu con trai Mặc gia dần biến mất khỏi trí
nhớ mọi người, bọn họ chỉ nhớ Mặc gia có một vị thiên kim đại tiểu thư
tên là Mặc Vô Ngân.

Còn về chuyện vì sao Kha gia điều tra nhiều
tư liệu về Mặc Khiêm Nhân như thế mà vẫn không bị cảnh cáo, đúng là Mặc
gia bảo vệ Mặc Khiêm Nhân, nhưng Mặc Khiêm Nhân đang công tác tại Mỹ,
bọn họ không nhất thiết phải đến Kha gia hỏi tội, có đến thì cũng phải
là bên Mỹ đến, nhân viên nhà ai nhà đó phụ trách.

Kha Xương Hoàng khiếp sợ nhìn Mặc Khiêm Nhân, bàn tay cầm gậy nắm lại thật chặt, hằn rõ cả khớp xương trắng, có cảm giác khó thể nào diễn tả bằng lời, hết sức
phấn khích mà cực kì lo âu. Nếu Mặc Khiêm Nhân là người Mặc gia, hơn nữa còn là con trai độc nhất, vậy thì dư sức xứng với Kha gia bọn họ, ngặt
nỗi, Mặc gia tuy không nhiều kẻ thù nhưng một khi đã có thì sẽ trải rộng trên phạm vi thế giới. Làm sao lão không lo cho được? Để Mộc Như Lam ở
cạnh hắn, ngộ nhỡ con bé sẽ gặp bất trắc theo hắn thì sao?

Lát
sau, Kha Xương Hoàng thở dài một hơi, đôi mắt thoáng lộ vẻ mỏi mệt, lão
nói, “Chuyện Mặc gia các cậu người ngoài không nên can thiệp quá nhiều,
nhưng nếu cậu nói cho ta biết chuyện này là để được ở cạnh Lam Lam, vậy

thì ta nhất quyết không đồng ý.”

Mặc gia không làm kinh doanh, ý
định ban đầu của lão xem như đi đứt, lão không muốn cháu gái cưng của
mình nối gót Kha Uyển Tình đi gả cho một tên đàn ông vô dụng, nhưng cũng không muốn cháu gái cưng của mình ở cạnh đứa con trai của những kẻ
chuyên nghiên cứu về vũ khí hạt nhân, vũ khí hóa học, và những thứ liên
quan, con bé sẽ trở thành mục tiêu tấn công và ám sát mất.

Kha
Xương Hoàng không biết, vụ án làm khiếp sợ những người đứng đầu quốc gia mười lăm năm trước, thực ra là ân oán cá nhân chứ không phải thù hằn
giữa các nước, bằng không Mặc gia đã chẳng phải phòng bị nghiêm ngặt đến độ đó.

Mặc Khiêm Nhân im lặng nhìn Kha Xương Hoàng, đôi mắt bình thản như mặt hồ phẳng lặng, trong veo mà lạnh lẽo, dù có là Kha Xương
Hoàng cũng có phần chịu không nổi.

Tựa hồ không thể nhìn thêm nữa, lão ngả người ra ghế rồi xoay lưng lại, phất phất tay, “Cậu ra ngoài đi.”

Một hồi lâu vẫn không nghe thấy tiếng động gì, Kha Xương Hoàng quay đầu,
thấy Mặc Khiêm Nhân vốn đứng đối diện bàn công tác không biết từ khi nào đã chạy tới sau lưng lão, đôi mắt lạnh nhạt mà sắc bén như có thể nhìn
thấu lòng người gần ngay trong gang tấc, dọa lão sợ nhảy dựng, “Này!
Định làm gì đó?!”

“Muốn bóp vai không?” Mặc Khiêm Nhân điềm nhiên hỏi.

Kha Xương Hoàng trợn mắt nhìn Mặc Khiêm Nhân, vừa mới bị hoảng sợ, lão hơi thẹn quá thành giận, “Không cần!”

“Bóp chân thì sao?” Vẻ mặt hắn vẫn đạm mạc như cũ.

Trong đầu Kha Xương Hoàng hiện lên hình ảnh Mặc Khiêm Nhân mặt mày vô cảm
ngồi bóp chân cho lão, nhất thời rùng cả mình, lão giận dữ quát, “Khỏi!
Rốt cuộc cậu muốn gì?!”


“Lấy lòng.” Mặc Khiêm Nhân đáp lại rất
thẳng thắn, chẳng phải tiểu thuyết và tivi thường bảo lấy lòng sẽ làm
những kẻ thích bắt bẻ tiếp nhận mình sao? Hắn học xong là thực hành
ngay, cơ mà xem ra không có tác dụng mấy.

“Cút xéo!” Kha Xương
Hoàng tức đến xì khói, tên này chẳng có tí tẹo thành ý nào cả! Có ai đi
lấy lòng như thế bao giờ? Mặt mày đã không xởi lởi thì thôi, lại còn nói trắng ra như vậy! Quan trọng nhất là tên này chỉ nói suông! Rõ ràng hắn đã định sẵn sẽ không bóp vai bóp chân cho lão!

“Không thì đánh
một ván cờ.” Mặc Khiêm Nhân nhìn bộ cờ lão đặt trên bàn, đó là một bộ cờ đặc biệt tinh xảo, những quân cờ bóng loáng được đặt trong chiếc cốc
bạch ngọc, vừa nhìn là đã biết vô cùng quý báu.

Gì chứ cờ thì Kha Xương Hoàng rất hứng thú, nhìn cái biểu cảm lạnh nhạt mà hết sức kiêu
ngạo của Mặc Khiêm Nhân, lão khịt mũi, “Ranh con, không biết tự lượng
sức, xem ông đây đánh cậu tan tác!”

“Chưa biết ai ăn ai đâu.” Mặc Khiêm Nhân ngồi xuống, lấy cờ đen.

Kha Xương Hoàng lập tức lườm hắn, “Cờ đen là của ta!”

“Tôi thích màu đen hơn màu trắng.” Mặc Khiêm Nhân cầm quân cờ, thản nhiên đáp, không mảy may muốn nhường cờ đen cho lão.

Kha Xương Hoàng trợn mắt, tên này thực sự có ý định lấy lòng lão sao? Thực sự có sao? Có con khỉ!

====

Tuy V56.2 sẽ không khóa nhưng hy vọng các nàng vẫn tiếp tục share ảnh ủng
hộ ^^ share công khai càng tăng, ta càng có động lực, ra chương cũng
càng nhanh, có thể là khuya hôm nay *nháy mắt* số share hiện tại là 104.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận