Hôm sau.
Nắng chiếu rực rỡ, báo hiệu một ngày đông đẹp trời.
Lý Tiểu Thanh ăn mặc đẹp đẽ đứng trước cửa phòng Kha Xương Hoàng, tối qua
bà ta đưa dược thiện cho Kha Xương Hoàng xong thì thừa dịp nói tốt mấy
câu về Kha Vãn Nhu với lão, Kha Vãn Nhu chưa bao giờ gây chuyện, Kha
Xương Hoàng lại nể tình bà ta nấu dược thiện suốt mười năm nên đã đồng ý cho Kha Vãn Nhu về nhà. Bây giờ Kha Vãn Nhu sắp về rồi, Lý Tiểu Thanh
rất vui, định bụng cùng Kha Xương Hoàng đi tản bộ buổi sáng. Bà ta đắc ý cho rằng, trong ba người vợ lẽ, bà ta là người có địa vị cao nhất, được sủng ái nhiều nhất.
Lúc này hẳn Kha Xương Hoàng đã dậy, Lý Tiểu
Thanh gõ gõ cửa, trên môi treo một nụ cười diễm lệ rạng rỡ, thế nhưng
khi cánh cửa mở ra, nụ cười ấy lập tức cứng lại.
“Sao bà lại ở đây?!” Lý Tiểu Thanh trầm mặt chất vấn như thể Akutsu Junko cướp cái gì của bà ta.
Akutsu Junko im lặng đứng tại ngưỡng cửa, thực ra chính bà cũng rất bối rối,
ngày hôm qua cứ như một giấc mộng, làm bà mơ mơ hồ hồ, không nhận thức
được đó chỉ là tưởng tượng, hay là sự thật.
“Tôi hỏi bà đấy! Câm hả?!” Lý Tiểu Thanh nóng nảy, nhất thời quên mất trong phòng còn một người khác.
Từ trước tới nay Akutsu Junko luôn là đối tượng mà bà ta và Lâm Ngọc Nhan
đề phòng nhất. Hồi mới bước vào Kha gia, Akutsu Junko hãy còn là vị
thành niên. Ba người đều mang thai nhưng Kha Xương Hoàng đối xử với
Akutsu Junko đặc biệt thấy rõ, sự đặc biệt này có ý nghĩa gì, những kẻ
lăn lộn phong trần nhiều năm như Lâm Ngọc Nhan và Lý Tiểu Thanh làm sao
lại không hiểu?
Kha Xương Hoàng không thương ai thì hai bọn họ
mới có hội sinh tồn tại Kha gia, Kha Xương Hoàng mà yêu rồi, bọn họ còn
có cơm ngon canh ngọt để ăn sao? Không đời nào. Vì vậy bọn họ bắt tay
làm Akutsu Junko sảy thai, còn mình thì mỗi người sinh một đứa con trai.
Cứ tưởng thế là xong, nào ngờ Akutsu Junko đã thất sủng từ lâu lại đột
nhiên mang thai con của Kha Xương Hoàng. Bà ta và Lâm Ngọc Nhan lại tiếp tục hãm hại, bảo cái thai đó là do Akutsu Junko ngoại tình với người
hầu, dù sao Kha Xương Hoàng cũng lâu rồi không ngủ với ả, sao cứ nói
mang thai là mang được, vậy mà Kha Xương Hoàng vẫn để ả sinh con, hơn
nữa còn là con trai!
Đây là mối đe dọa trực tiếp đối với hai bọn
họ, bởi nếu Akutsu Junko lại được sủng thì Kha gia chắc chắn sẽ có phần
cho Kha Thế Tình. Để mẹ con ả không lấy được thứ gì, Lý Tiểu Thanh đã
hao tâm tổn lực không biết bao nhiêu bận, nhưng bây giờ là sao? Chuyện
gì đã xảy ra? Sáng sớm, từ trong căn phòng của Kha Xương Hoàng – người
mà từ lâu đã ngủ một mình và nhất quyết không cho bà ta hầu hạ – bỗng đi ra một Akutsu Junko?! Hơn nữa trên người ả vẫn mặc quần áo ngày hôm
qua!
Chuyện gì đã xảy ra, không cần Akutsu Junko trả lời Lý Tiểu
Thanh cũng tự hiểu, lửa giận xộc lên não, trông Lý Tiểu Thanh y hệt một
bà vợ vừa bắt được tiểu tam, bà ta vung tay định tát Akutsu Junko, “Đồ
đê tiện không biết xấu hổ!”
“Bộp” một tiếng, cổ tay bà ta bị giữ lại.
“Mới sáng sớm mà ồn ào cái gì?!” Kha Xương Hoàng mặt mày u ám nhìn Lý Tiểu
Thanh bị lão bắt lấy cổ tay, ánh mắt sắc lẻm đầy hung bạo làm Lý Tiểu
Thanh sợ tái cả mặt.
“L-lão gia, tôi...”
“Đồ đê tiện? Ai
cho mụ cái quyền mắng nhiếc người phụ nữ của ta?!” Kha Xương Hoàng giận
dữ, hai mụ đàn bà này chưa bao ức hiếp Akutsu Junko trước mặt lão, mà
Akutsu Junko cũng im im không nói, lại thêm Triệu thúc cố ý giúp đỡ hai
người kia, thành ra Kha Xương Hoàng không hề có cơ hội biết, hóa ra việc Akutsu Junko bị mắng lại làm lão tức giận đến vậy.
Lý Tiểu Thanh sợ tới nỗi nói không nên lời, bà ta run run thân mình, trong lòng càng
thêm ghen ghét oán hận vì Akutsu Junko được lão chở che. Đáng lẽ bà ta
phải giết chết ả mới đúng! Con ả này quả nhiên là tai họa! Và cả thằng
con có khả năng giành Kha gia với con bà ta của ả nữa!
Nghĩ đến
chuyện Lý Tiểu Thanh phỉnh lão như phỉnh một thằng ngốc suốt mười năm,
cướp đi tấm hy sinh của Akutsu Junko đối với lão, Kha Xương Hoàng cảm
thấy thật kinh tởm, lão phẫn nộ quát to, “Triệu Lâm!”
Triệu thúc vội vàng chạy lên, lúc nãy đứng dưới lầu là ông đã biết không ổn rồi, “Vâng.”
“Mụ đàn bà này từ đâu tới thì đá về đó cho ta! Ai dám năn nỉ cũng đá đi
luôn! Ông mà không làm nổi chuyện cỏn con này thì đừng có trở lại!”
Trong lòng Triệu thúc thịch một cái, ông vội đáp, “Vâng!”
Lý Tiểu Thanh bị sốc, nhất thời không hiểu ý của Kha Xương Hoàng, “từ đâu tới thì đá về đó”?
Phòng Mộc Như Lam ngay bên cạnh phòng Kha Xương Hoàng, tiếng tranh cãi ầm ĩ
nhanh chóng đánh thức Mặc Khiêm Nhân, còn Mộc Như Lam thì vẫn ngủ say
trong ổ chăn ấm áp.
Cẩn thận nhấc đầu cô ra khỏi chăn bông rồi
đặt lên gối, Mặc Khiêm Nhân bán khỏa thân đứng dậy đi vệ sinh, trong
phòng bật máy sưởi nên không lạnh lắm, xong xuôi, hắn rót một ly nước,
tới chỗ cửa sổ vén rèm nhìn ra. Mặc Khiêm Nhân không có ý định dính vào
vụ này, hiện tại hắn chỉ là người ngoài, không có tư cách can thiệp và
cũng chẳng có hứng thú. Đối với chuyện Kha Xương Hoàng có nhiều phụ nữ,
hắn vừa khinh lại vừa không hiểu, hắn quan niệm yêu một người là phải
trao trọn con tim, làm gì còn chỗ cho những kẻ khác? Đến một cái liếc
mắt hắn cũng không muốn bố thí nữa là.
Ngay lúc này, một chiếc xe hơi màu đen đỗ xịch trước cổng biệt thự Kha gia, Kha Vãn Nhu đã vắng
nhà mấy ngày bước từ trên xe xuống, hành vi cử chỉ có vẻ được hơn dạo
trước, xem ra lớp huấn luyện lễ nghi quý tộc đã có tác dụng, chí ít nó
dạy chim trĩ biết sửa soạn bộ lông của mình cho chỉn chu một chút, cả
tác phong cũng đoan chính hơn.
Kha Vãn Nhu mỉm cười nhìn đại biệt thự xa hoa, thái độ khá là tự tin. Trong lớp huấn luyện, cô ta đã tìm
được cho mình thầy giỏi bạn hiền, họ dạy cô ta rất nhiều điều cũng như
rỉ tai rất nhiều cách xu nịnh, cô ta sẽ không phải sợ hãi Kha Kim Lan
hay phải khép nép trước mặt Mộc Như Lam nữa, cô ta muốn truất bỏ Mộc Như Lam! Cô ta nhất định sẽ làm được!
Hốt nhiên, như bị thứ gì đó
thúc đẩy, Kha Vãn Nhu ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ phòng Mộc Như Lam trên
tầng ba và bắt gặp hình ảnh một người đàn ông. Hắn đứng đó, tay cầm một
cốc nước, mắt nhìn ra xa xăm, ánh mặt trời đậu trên thân thể trần trụi,
tạo nên một kết giới đặc biệt dị thường, lạnh như băng như đá, xung
quanh hắn, mọi âm thanh tựa hồ đều biến mất...
Dường như cảm nhận được cái nhìn của Kha Vãn Nhu, hắn hơi cúi đầu trông xuống, lạnh nhạt
quét mắt qua cô gãi đang dõi theo mình, trong mắt căn bản không hề có
hình ảnh cô ta, như thể cô ta cùng lắm chỉ là một con kiến. Ánh mắt ấy,
làm trong lòng Kha Vãn Nhu trào dâng một cảm giác hưng phấn...
Muốn được người đàn ông này để ý, muốn được phục tùng dưới thân hắn...
“Lão gia! Lão gia! Ông không thể đối xử với tôi như vậy! Lão gia!” Chợt
tiếng kêu la của Lý Tiểu Thanh lọt vào tai, Kha Vãn Nhu lập tức lấy lại
tinh thần, nhìn về phía cửa chính, thấy Triệu thúc đang lôi Lý Tiểu
Thanh ra, còn Lý Tiểu Thanh thì nước mắt đầm đìa nhìn vào trong, tay
chân không ngừng giãy dụa.
Sau một thoáng sửng sốt, Kha Vãn Nhu
chạy nhanh tới, hốt hoảng túm lấy tay Triệu thúc, “Bà nội!... Triệu
thúc! Triệu thúc, ông làm gì vậy? Mau thả bà nội tôi ra!”
Thấy Kha Vãn Nhu, Lý Tiểu Thanh như chộp được cọng cỏ cứu mạng, “Vãn Nhu, Vãn Nhu! Con mau đi năn nỉ ông nội con đi! Mau lên!”
Kha Vãn Nhu chẳng hiểu mô tê gì nhưng Lý Tiểu Thanh đã bảo cô ta đi năn nỉ
thì cô ta cũng gật đầu chạy nhanh vào nhà. Lý Tiểu Thanh là điểm tựa của cô ta tại Kha gia này, nếu bà ta bị đuổi đi thì với bà mẹ vô dụng cùng
ông bố chỉ biết lo chuyện làm ăn, cô ta làm sao mà lên võ đài bộc lộ tài năng được?
Ngặt nỗi cô ta vừa đặt chân vào nhà là đã bị nam hầu
dưới trướng Triệu thúc kéo ra ngoài, Kha Xương Hoàng bảo, ai dám năn nỉ
cũng đá đi luôn.
Kha Vãn Nhu không ngờ mọi chuyện lại thành ra
thế này, cô ta trở về với ý chí sục sôi, vậy mà còn chưa kịp nói câu nào thì đã bị đá ra ngoài. Vì sao lại thế?
“Ông nội! Ông nội! Đừng
đối xử với con như vậy mà, con sẽ ngoan, sẽ vâng lời, đừng đuổi con đi!
Ông nội...” Kha Vãn Nhu ôm chặt cửa không chịu thả, miệng hét lên thê
thảm.
Đứng trong đại sảnh, Lâm Ngọc Nhan và Hùng Lệ Lệ nhìn cảnh
tượng này mà trong lòng chẳng lấy làm gì hả hê, trái lại chỉ thấy nơm
nớp lo sợ, sợ rằng người tiếp theo bị đuổi đi sẽ là bọn họ!
Cuộc
giằng co ồn ào rốt cuộc cũng đánh thức Mộc Như Lam, lúc Kha Vãn Nhu
xuống xe cũng là lúc cô mơ màng tỉnh dậy. Thong thả đánh răng rửa mặt
đoạn cùng Mặc Khiêm Nhân xuống lầu, Mộc Như Lam thấy cảnh Kha Vãn Nhu
chết dính lấy cánh cửa thì không khỏi nhếch môi cười, Kha Vãn Nhu thế
này trông thật buồn cười.
Tiếng bước chân của họ làm mọi người
trong phòng khách chút ý, đồng thời cũng làm Kha Vãn Nhu nhìn sang. Cô
ta gửi hắn một ánh mắt đầy đáng thương, vô tình bỏ qua chi tiết Mộc Như
Lam đang nắm tay hắn, “Xin anh! Xin anh giúp tôi với, tôi không biết gì
cả, xin anh đấy, chỉ cần anh đồng ý giúp tôi, anh muốn tôi làm gì cũng
được...”
Kha Vãn Nhu tưởng Mặc Khiêm Nhân là khách quý của Kha
gia, bởi vì trông hắn rất có tướng đế vương cao cao tại thượng, mà bạn
trai của Mộc Như Lam thì chỉ là một tên giáo viên cao trung nghèo kiết
xác.