Giọng nói trầm
khàn cùng âm cuối nhấc cao làm đôi mắt vốn khép hờ thoả mãn vì ăn no của Đoạn Ngọc đột nhiên mở to, ánh lên từng tia sáng lạnh, “Là mày?”
“Là tôi.” Đoạn Nghiêu ngồi trên ghế vua, nhếch môi cười ma mị, “Vốn mấy hôm trước tôi còn đắn đo không biết có nên về Hồng Kông thăm anh không, ngờ đâu anh bận vui vẻ với người đẹp mất rồi, coi bộ không cần lời thăm hỏi của đứa em này nữa.”
Đoạn Ngọc theo phản xạ nhìn sang Lưu Bùi
Dương nằm cạnh y, hắn mệt tới nỗi ngủ thiếp đi mà cũng không quên rủa y
liệt dương, mái tóc rối bù ướt mồ hôi làm hắn càng thêm âm nhu xinh đẹp
nhưng vẫn không mất đi vẻ phóng khoáng đặc trưng của con trai, khiến
người ta không cách nào coi hắn là nữ được.
“Mày muốn nói gì?” Đoạn Ngọc nheo mắt nguy hiểm, dùng chân kéo chăn bông tới đắp cho Lưu Bùi Dương.
“Cậu nhóc xinh trai kia học lớp tôi, dáng dấp quả thực rất đẹp, chẳng trách
mê hoặc được anh. Thật đáng tò mò, sao trước kia tôi không để ý đến cậu
ta nhỉ? Xem ra là vì tập trung vào anh quá đây mà.” Lời Đoạn Nghiêu nói, nghe không rõ là châm biếm hay giễu cợt, chỉ biết nó nồng một mùi nguy
hiểm.
Đoạn Ngọc nhướng mày, Đoạn Nghiêu đang đe dọa hay cảnh cáo y đây? Nó tưởng nó bắt được nhược điểm của y rồi sao?
“Mày vẫn ngây thơ như trước nhỉ, mày nghĩ tao quan tâm à?” Đoạn Ngọc nở nụ cười ôn hòa, ánh mắt lạnh như băng như đá.
“Không quan tâm sao?” Đoạn Nghiêu búng móng tay, ngữ điệu đầy chế nhạo.
“Cùng lắm chỉ là một thứ đồ chơi mà thôi.” Đoạn Ngọc nói câu này mà không để ý thấy hàng mi Lưu Bùi Dương nhẹ nhàng nâng lên, vì vậy đến khi y nhận ra động tĩnh của người nằm cạnh thì thiếu niên nọ đã trèo xuống giường,
nhặt quần áo lên và cứ thế trần truồng bước vào phòng tắm rồi.
Nụ cười trên môi Đoạn Ngọc cứng đi, sau đó nhanh chóng bình thường trở
lại. Chỉ là một món đồ chơi để giết thời gian, y cần gì phải quan tâm?
“Lạnh lùng thế. Cậu bạn học đáng thương của tôi có tình cảm với anh rồi đúng
không? Lúc bị vứt bỏ, hẳn cậu ta sẽ còn đau đớn gấp bội tôi ngày trước,
đúng không?” Đoạn Nghiêu cười sâu thêm một chút, trong đôi mắt hoa đào
lóe ra thứ ánh sáng mà Đoạn Ngọc không thể biết.
“Mày gọi điện
chỉ để nói nhảm vậy thôi sao?” Đoạn Ngọc nhìn cửa phòng tắm mờ hơi nước, trong lòng tựa hồ dâng lên chút buồn phiền.
“Thật ra tôi chủ yếu muốn chúc tết anh, dù sao anh cũng không qua được tết âm lịch năm sau.”
“Ha ha... Mày đang tuyên chiến với tao đấy à?” Đoạn Ngọc cười khẽ, ánh mắt ngày càng u ám lạnh lẽo.
“Chiến tranh đã bắt đầu từ lâu rồi mà?” Đoạn Nghiêu nắm chặt chiếc nhẫn trên ngón trỏ.
Đoạn Ngọc cười thâm trầm, “Để tao nhìn xem, mày có bản lĩnh gì mà dám ở đây khoác lác trước mặt tao.”
“Một ngày nào đó anh sẽ biết.”
Nói đàng hoàng chẳng được nửa câu, tuyên chiến cũng tuyên xong rồi, y không nghĩ y với Đoạn Nghiêu còn gì để bàn nên định cúp máy, nào ngờ Đoạn
Nghiêu lại chầm chậm nói tiếp, “Nếu anh chỉ đang chơi đùa với Lưu đồng
học thì tới khi khai giảng học kỳ mới tôi sẽ không khách khí đón cậu ta
về. Dù sao tôi cũng khá là ngạc nhiên, ông anh chẳng có vẻ gì là đồng
tính của tôi bỗng dưng lên giường với một cậu trai, rốt cuộc cơ thể cậu
ta hấp dẫn đến mức nào đây.”
“Mày dám?!” Đoạn Ngọc sầm mặt.
“Anh quan tâm à?”
“Cho dù chỉ là đồ chơi nhưng chừng nào tao còn chưa chán thì sẽ không tới
lượt mày! Đừng khiêu khích tao, bằng không tao không ngại xuống tay với
Mộc Như Lam đâu.” Đoạn Ngọc lạnh lùng đe dọa.
Thế nhưng Đoạn Nghiêu chỉ cười khẽ hai tiếng rồi ngắt máy.
Xuống tay với Mộc Như Lam? Trong phòng trống trải vọng lại tiếng cười lầm rầm của hắn, mắt đào sáng ngời hiện lên vẻ giễu cợt. Anh đề cao bản thân
quá rồi đấy.
Chợt, ánh đèn di động vừa tắt nay lại sáng lên, nhìn thấy tên người gọi, đôi mắt côi lệ trên khuôn mặt yêu nghiệt sáng lên,
hắn bắt máy, “Thì ra cậu vẫn còn nhớ mình?”
Từ đầu dây kia truyền đến tiếng cười khẽ mê hồn người, dù cách điện thoại nhưng vẫn có thể
hình dung được nụ cười ấm áp ấy, đôi mắt cô trong veo thánh khiết hệt
như thế giới của cô, làm người ta hận không thể nhuốm đen nó, nhưng đồng thời cũng muốn bảo vệ nó thật thật kĩ.
“Mình đang nghĩ có phải
cậu lại một ở nhà một mình không.” Giữa trời đông giá rét, giọng nói ấm
áp của Mộc Như Lam như tia nắng xua tan mây mù.
Trong căn biệt
thự tráng lệ tựa một tòa cung điện, thảm đỏ trải dài nơi đại sảnh, thiếu niên ngồi trên ghế vua cao quý chậm rãi nở nụ cười, đôi mắt đào sáng
ngời như những viên đá quý, đẹp đến mê hồn người.
Đoạn Nghiêu còn chưa lên tiếng trả lời thì bỗng nghe thấy tiếng chuông cửa, hắn quay
đầu nhìn màn hình camera để xem người tới là ai, sau đó nhấn điều khiển
từ xa cho người kia tiến vào.
Lễ Thân trông như vừa lặn lội gió
tuyết chạy đến đây, trên tay hắn ôm một thùng giấy được dán băng keo
chặt kín, nhìn là biết hàng chuyển phát. Hắn cười nhẹ, ném cái thùng về
phía Đoạn Nghiêu, “Tớ đi đây.” Hắn đặc biệt chạy tới đây để đưa Đoạn
Nghiêu cái này, vốn hắn lo rằng Đoạn Nghiêu đón tết một mình thì liệu có cô đơn quá không, nhưng bây giờ xem ra là không.
Đoạn Nghiêu bắt được thùng hàng, cửa chính tự động đóng lại, ngăn đi gió lạnh bên ngoài.
Hắn đọc tên người gửi, miệng cười càng lúc càng sâu.
“Nhận được quà năm mới của mình chưa?” Mộc Như Lam vừa nói vừa quay đầu nhìn
đại sảnh Kha gia náo nhiệt, cô đang tranh thủ thời gian gọi điện thoại.
Cô không biết người nhà và thân thế Đoạn Nghiêu ra sao, hắn chưa nói, cô cũng không hỏi. Nhưng có lẽ vì kiếp trước Đoạn Nghiêu đã chết cách đây
hai năm, mà kiếp này cô lại cứu hắn, nên mới có cảm giác mình cần phải
phụ trách cho tương lai vốn không tồn tại của hắn, một cảm giác rất kỳ
diệu.
“Nhận được rồi.” Đoạn Nghiêu đặt thùng hàng lên đùi, ngón
tay trắng nõn ôn nhu vuốt ve dấu niêm phong, nhẹ nhàng phớt qua như một
chiếc cọ lông mềm mại.
“Thích không?”
“Thích.” Đoạn Nghiêu cúi đầu nhìn chiếc thùng, hắn không đoán được bên trong có gì nhưng
cũng không định mở ra xem, được voi ắt sẽ đòi tiên, hắn là một con ác
thú không bao giờ no, tạm thời hắn không muốn tổn thương cô.
“Vậy là tốt rồi, mình sẽ đặt món cho cậu ở nhà hàng Lâu Lan, khoảng hai mươi phút nữa sẽ có, mau thay quần áo đi ăn đi~” Mộc Như Lam nghe Thái Sử
Nương Tử nói thì mới biết, hóa ra hắn lúc nào cũng ở một mình, bất kể lễ lạt hay ngày thường. Trong ngôi nhà rộng rãi trống vắng, khi người khác đoàn tụ cùng gia đình, hắn chỉ có một mình mà thôi, nghe thật đau lòng.
“Cậu rất thích xen vào chuyện người khác nhỉ?” Đoạn Nghiêu bưng thùng đứng
dậy, trong mắt ngập tràn ý cười, hắn chậm rãi chạy lên lầu.
“Bởi
vì là cậu nên mình mới quan tâm nhiều vậy đó.” Mộc Như Lam đáp lại dịu
dàng, thấy bên kia có người vẫy tay với cô, “Mình có chút chuyện, cúp
trước đây, nhớ đi ăn nhé. Bai bai.”
Bên kia cúp điện thoại, Đoạn
Nghiêu dừng chân nhìn màn hình di động, hắn cười càng lúc càng to, sau
đó biến thành cười ha hả, tiếng cười vang vọng khắp tòa nhà quạnh quẽ.
Từ nhỏ đến lớn, chưa một ai từng quan tâm hắn, kể cả bố mẹ trên danh
nghĩa. Cuộc sống lặp đi lặp lại mỗi ngày, đám người hầu chẳng khác gì
những cái máy, hỏi mới đáp, bảo mới làm. Vì sao hắn lại sùng bái Đoạn
Ngọc? Đại khái là vì, y là nguồn sống duy nhất mà hắn thấy ở Đoạn gia.
Bây giờ cô ấy lại bảo muốn quan tâm hắn ư? Ha ha... Đúng rồi, phải quan tâm hắn, phải quan tâm hắn mới được, nếu không vì cô thì hắn đã chết từ
lâu, vì cô, nên hắn mới biến thành ác ma, mới có thời gian nuôi nanh mọc vuốt, nếu một ngày nào đó thiên sứ bỏ đi, ác ma nhất định sẽ biến nhân
gian thành địa ngục...