Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

“Hừ! Mẹ? Bà ta có bao giờ coi mình là mẹ con chưa?” Trong tâm Kha Xương
Hoàng đã chẳng còn đứa con gái kia từ lâu rồi, “Đừng tưởng ta không biết là bà ta luôn bảo con tìm cách kiếm lợi từ ta để bà ta được sướng, bằng không ta đã chẳng đặt nhiều quy định ở nhà hàng Lâu Lan như vậy.”

“Ông ngoại...”

“Đừng nói nữa, ta đã quyết định cho con đi học ở học viện hoàng gia rồi, chỉ
còn một kỳ nữa thôi, con cứ chuyên tâm học hành, thi vào trường đại học
con muốn.” Nói đoạn Kha Xương Hoàng đứng dậy đi thẳng ra ngoài không cho Mộc Như Lam cơ hội phản bác, thậm chí lão còn thuận tay lấy luôn hộ
chiếu, visa, chứng minh thư mà Mộc Như Lam để trên giường chưa kịp cho
vào vali.

“Ông ngoại.” Mộc Như Lam vội vàng đứng dậy đi theo ra ngoài, “Ông ngoại...”

Kha Xương Hoàng vẫn mặc kệ cô, lão đã được Trần Hải báo cáo về tình trạng
của Kha Uyển Tình, đúng là tức điên lên được, ả đàn bà kia càng ngày
càng đổ đốn. Biết mình hết tiền, bà ta chẳng những không liệu đường dè
xẻn mà còn tiêu xài hoang phí đến nỗi nợ nần ngập mặt, thậm chí còn bị
trục xuất khỏi giới thượng lưu, bây giờ chắc đang trông Mộc Như Lam về
làm đầy dạ dày mình đây mà!

Kha Xương Hoàng còn lâu mới để Mộc
Như Lam bị Kha Uyển Tình kéo chân, Mộc Như Lam là cô công chúa cao quý
của Kha gia, một bà mẹ như vậy chẳng khác gì vết nhơ! Kha Xương Hoàng
chắc chắn rằng, Mộc Như Lam mà trở về thì cô kiểu gì cũng bị con quỷ hút máu Kha Uyển Tình kia ép tới nỗi không còn sức học hành!

Tính
tình Kha Xương Hoàng cứng rắn, Mộc Như Lam thuyết phục mấy ngày mà vẫn
không được, thấy ngày nhập học đã gần kề, cô hết cách đành phải gọi điện bảo Thư Mẫn lên làm hội trưởng tạm thời và xin ban giám hiệu cho nghỉ
phép vài ngày.

Sau gần một tháng nghỉ ngơi vui chơi, học sinh lại phải bắt đầu năm học mới mà họ căm thù đến tận xương tuỷ.

Thư Mẫn và các thành viên hội học sinh đã bắt đầu công việc từ trước ngày
học sinh năm ba vào học. Lưu Tư Lan là nơi học sinh tự trị, hội học sinh một tay che trời và có trách nhiệm với tất cả các học sinh, danh sách
nhập học, mời trao đổi học sinh, thi đầu vào... mọi thứ đều do hội học
sinh sắp xếp.

Vì học viện Lưu Tư Lan yêu cầu đóng phí cả năm, lại thêm tiếng thơm của Mộc Như Lam nên anh em Mộc Như Sâm tuy không còn
thuộc giới thượng lưu nhưng vẫn nhập học bình thường, chỉ có điều ánh
nhìn của những người xung quanh làm họ khá khó chịu.

“Nhờ” Kha
Uyển Tình, cả Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm đều bị liên lụy. Ngoại trừ một
căn nhà và vài chiếc xe mà chỉ đổ xăng cũng phải cân nhắc xem có đủ tiền không, thật không biết bọn họ còn cái gì nữa.

Văn phòng hội trưởng.

Thư Mẫn đứng cạnh cửa sổ trong bộ đồng phục Lưu Tư Lan tao nhã màu trắng,
mái tóc ngắn lanh lợi lất phất theo gió, gương mặt lạnh nhạt hướng về
phía cánh cổng nơi học sinh Lưu Tư Lan liên tục ra ra vào vào, cách một
khoảng xa như vậy mà cô vẫn thấy được thứ mình muốn thấy.

Cô thấy Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm thong thả bước vào cổng...

Đôi mắt Thư Mẫn nheo lại, trong đó lướt qua một xúc cảm khó gọi tên.

“Cốc cốc cốc.” Cửa phòng hội trưởng bị gõ nhẹ rồi đẩy ra, Trần Thanh cầm mấy tập văn kiện đi tới.

Đặt văn kiện lên bàn, hắn thấy Thư Mẫn đứng ngẩn người thì nghi hoặc hỏi, “Sao thế?”

Thư Mẫn không quay lại, cô cất giọng lạnh nhạt, “Gần đây Mộc gia xảy ra rất nhiều chuyện phải không?”

Trần Thanh gật đầu, “Phải.”

Nhờ công của Hoắc Á Lận mà chuyện Mộc gia đã truyền khắp thành phố K, nhưng mọi người đa phần đều tách Mộc Như Lam ra khỏi Mộc gia, nói gì thì cô
cũng đã đổi họ và được Kha lão gia công nhận làm công chúa Kha gia, Mộc
gia là cái thá gì cơ chứ? Kha Xương Hoàng đâu có nhận Kha Uyển Tình.

Vậy nên Trần Thanh không có gì phải lo lắng, thanh danh của Mộc Như Lam sẽ
không bị phá hoại vì chuyện này, trái lại việc Kha lão gia đổi họ cho cô còn càng chứng mình thân phận công chúa Kha gia. Nhắc tới Mộc Như Lam,
điều đầu tiên người ta nghĩ đến là Kha gia chứ không phải Mộc gia, mặc
dù mọi người đều quên miệng gọi cô là Mộc Như Lam thay vì Kha Như Lam.

“Được rồi, cậu ra ngoài đi.” Thư Mẫn xoay người đi ra đằng sau bàn làm việc, vừa lật văn kiện vừa nói.

Trần Thanh gật đầu, hắn còn rất nhiều chuyện phải xử lý.

Cửa phòng mở ra rồi đóng lại, Thư Mẫn ngừng đọc văn kiện, trong đầu nhớ đến tối hôm đó, tại thị trấn Evian dưới chân núi Alps, Mộc Như Sâm và Mộc
Như Lâm cãi nhau ngoài khách sạn.

Hai đứa em song sinh cùng yêu chị ruột... Loạn luân... Ghê tởm! Ghê tởm hơn cả cô! Tình yêu của chúng nó thật ghê tởm!

Đôi mắt Thư Mẫn lạnh băng, cây bút cô cầm dần gãy mũi vì lực đè quá mạnh, trên bàn tay thoáng hiện khớp xương trắng.

Thư Mẫn vứt bút đi, cúi người lục từ đống văn kiện đang chờ xử lý dưới bàn
ra một tờ giấy. Cầm một cây bút khác, cô hơi khựng lại khi nhìn chỗ ký
tên, nhưng cuối cùng vẫn dứt khoát ký vào.

Thư mời trao đổi học sinh của học viện Mộ Hoa tại thủ đô.

— Đồng ý.

Học sinh trao đổi: Mộc Như Lam.

Người phụ trách: Thư Mẫn.

++++

Đến khi Thư Mẫn đã cho người gửi văn kiện đã ký đến Mộ Hoa thì ban giám
hiệu Lưu Tư Lan muốn ngăn cũng không được nữa. Thư Mẫn là phó hội trưởng hội học sinh, hiện tại đang tạm giữ chức hội trưởng, cô có toàn quyền
quyết định mọi vấn đề trong học viện Lưu Tư Lan. Dẫu vậy bọn họ vẫn cáu
vô cùng, tuy lý thuyết là ban giám hiệu không được vô cớ can thiệp vào
quyết định của hội học sinh, nhưng đây là chuyện liên quan Mộc Như Lam,
bọn họ không thể làm lơ được. Lúc đưa văn kiện này đến hội học sinh, bọn họ đã đoán chắc Mộc Như Lam sẽ không tới thủ đô, nào ngờ Thư Mẫn lại
đồng ý, đã thế còn gửi thư đi!

Bọn họ làm sao mà đổi ý được? Khác gì tạo cơ hội cho người ta dè bỉu cơ chứ?! Sau rốt, học viện Mộ Hoa là
nơi tụ tập đám “thái tử” ngay dưới chân “hoàng thành”, bọn họ không dám
đắc tội những người này! Vì vậy chỉ có thể bất đắc dĩ chấp nhận sự thật, cũng may là Mộc Như Lam vẫn mang danh hiệu học sinh Lưu Tư Lan đến tận
lúc tốt nghiệp cao trung.

Sau khi tin Mộc Như Lam phải đến thủ đô trao đổi học tập hai tháng truyền khắp Lưu Tư Lan, đã có rất nhiều học
sinh nổi giận, nhất là nhóm fan của cô. Trên diễn đàn Lưu Tư Lan đầy rẫy những lời mạt sát Thư Mẫn, bảo là cô vẫn còn thù chuyện thua trắng
trước Mộc Như Lam trong đợt tranh cử chức hội trưởng nên đã nhân cơ hội
này hãm hại Mộc Như Lam!

Học viện Mộ Hoa là chỗ nào? Đó là học
viện quý tộc tệ nhất nước thậm chí là nhất thế giới, nơi tụ tập toàn
những thành phần xấu xa ăn chơi trác táng, mà người như thế, ghét nhất
chính là các học sinh ngoan có thành tích tốt, Mộc Như Lam vào đó kiểu
gì mà chẳng bị ức hiếp? Trước đây học sinh trao đổi của Tử Viên đi chưa
được mấy ngày thì đã khóc lóc chạy về!

Thư Mẫn thật độc ác! Cút đi! Cút xéo khỏi Lưu Tư Lan!

Biết bao nhiêu lời chửi rủa nhưng Thư Mẫn mặc kệ, kể cả khi Kha Uyển Tình và Mộc Như Sâm Mộc Như Lâm tức giận tìm tới tận nhà, thậm chí Kha Uyển
Tình còn tát cô một cái, cô vẫn im lặng làm chuyện của mình.

Vì sao lại đưa Mộc Như Lam đến thủ đô? Bởi vì đến Mộ Hoa vẫn tốt hơn là ở lại thành phố K để bị lũ rác rưởi kia liên lụy!

Dù là con quỷ hút máu Kha Uyển Tình luôn tìm cách vắt kiệt Mộc Như Lam,
hay là anh em Mộc Như Sâm ôm mối tình biến thái méo mó với Mộc Như Lam,
trong mắt Thư Mẫn, bọn họ còn nguy hiểm hơn đám học sinh trong học viện
Mộ Hoa gấp bội! Đặc biệt là Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm!

Thư Mẫn thầm lặng. Thầm chịu, thầm cho, thầm yêu, thầm đau.

Chẳng ai biết, dưới ánh nắng rực rỡ ngày ấy, cô và thiên sứ cùng đứng trên
bục phát biểu, chất giọng cô ấy thật dịu dàng còn lời nói thì đầy rung
động, sau lưng cô ấy như có một đôi cánh sải ra mạnh mẽ. Ánh sáng của
thiên sứ chói lóa đến mức cô phải nheo mắt, động tâm, thua trắng không
một lá phiếu. Cô không cam lòng, nhưng cũng không tài nào kiếm chế được
trái tim đang loạn nhịp...

Cô sẽ không để người khác biết, và
cũng sẽ không để Mộc Như Lam biết. Cô muốn chôn sâu dưới đáy lòng, muốn
âm thầm dõi theo cô ấy, nhìn cô ấy bước từng bước lên đỉnh cao. Đây,
chính là hồi ức đẹp nhất cuộc đời cô.

====

Mị đã bảo mà, Thư Mẫn không xấu đâu, trái lại còn tội quá chừng ;-;

Ai đi qua đừng quên thank và cmt nhé (^q^)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui