Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Thấy Mộc Như Lam lại tự chặn đường ra của mình, Mặc Khiêm Nhân chuyển quân cờ hắn mới đánh lượt trước sang bên kia, mở cho Mộc Như Lam một con đường sống, để rồi ngay sau đó cô tiếp tục chặn nốt…

Mặc Khiêm Nhân câm lặng. Hết đường rồi, làm sao bây giờ? Cô ấy đã tự giết mình triệt để… Đôi mắt sắc bén như có thể nhìn thấu tất thảy quan sát khắp bàn cờ, tính toán tìm đường cải tử hồi sinh. (MDL: Trời ạ =)))~)

Hôm nay mẹ Mặc làm canh gà ô nên có một sợi lông vũ màu trắng bay lơ lửng giữa không trung, cuối cùng đáp nhẹ lên đầu Mộc Như Lam. Mặc Khiêm Nhân nhìn nó chằm chằm, sau đó lại nhìn cái cách cô vắt óc nghĩ nước cờ tiếp theo. Hắn bất giác cảm thấy lòng nhộn nhạo, ngốc quá, đáng yêu quá…

“Em thua rồi sao?” Thấy Mặc Khiêm Nhân mãi chưa chịu đánh tiếp, Mộc Như Lam tự hiểu mình không thể nào đủ khả năng làm khó hắn nên khả năng duy nhất chính là cô đã thua mà không biết.

Mặc Khiêm Nhân vẫn đang tập trung vào cọng lông gà trên đầu cô, Mộc Như Lam nghi hoặc đứng dậy, chống hai tay xuống bàn nghiêng người về trước, đôi mắt đen thuần túy tựa ngọc lưu ly nhìn sâu vào mắt người đàn ông, mãi đến khi hai bên đều cảm nhận được thân nhiệt của đối phương thì mới dừng lại.


“Đầu em có lông gà.” Mộc Như Lam lấy mắt Mặc Khiêm Nhân làm gương, đưa tay gỡ cọng lông gà xuống, “Quá đáng, Khiêm Nhân nghĩ em khờ lắm phải không?” Cô vẫn chưa quên cái lần hắn nói cô ngốc khi có lá dính trên đầu cô đâu.

“… Không phải.” Mặc Khiêm Nhân im lặng hai giây khả nghi.

“Hửm?” Mộc Như Lam nhìn hắn chòng chọc.

Mặc Khiêm Nhân hơi quay đầu đi, ánh mắt của Mộc Như Lam khiến cả người hắn nóng như lò lửa, hai tai lặng lẽ đỏ lên, “… Rất đáng yêu.”

Nụ cười của Mộc Như Lam nở rộ, cô ôm lấy má hắn, nghịch ngợm hôn chóc lên mũi, “Khiêm Nhân mới đáng yêu nhất.”

Vốn được người lớn bảo đi gọi hai nhân vật chính vào làm quyết định cuối cùng, Mặc Vô Ngân yên lặng che mặt lui về. Qua khe hở giữa hai bàn tay, cô nhìn lén khung cảnh tình tứ mà mắt sáng quắc như mèo trộm được cá.

“Vô Ngân, mẹ bảo con gọi anh hai và chị dâu vào cơ mà?” Mẹ Mặc tỏ ra khó hiểu khi thấy Mặc Vô Ngân vào nhà một mình.

Mặc Vô Ngân cười gian, “Con không muốn bị lừa đạp không muốn bị lừa đạp không muốn bị lừa đạp đâu~” Quấy rầy người khác ân ái là sẽ bị lừa đạp!

Vì thế, mẹ Mặc cười.


Dứt khoát chọn ngày lành gần nhất, ngay năm ngày sau! Thời gian có vẻ hơi gấp rút nhưng họ có nhiều nhân lực nên cũng đủ, chỉ cần ra lệnh là muốn bao nhiêu người liền có bao nhiêu. Mẹ Mặc lòng đầy vui mừng, mau mau cưới Lam Lam về nhà rồi hai năm sau sinh một đứa cho bà bế đi, muốn làm bà nội lắm rồi!

Ngày hôm sau, lão Mặc vung tay, những người đã được phân nhiệm vụ lập tức bắt tay vào làm, không khí vừa tất bật vừa vui, ai không biết có khi còn tưởng là kết hôn chứ không phải chỉ đính hôn.

++++

Tại thành phố J cách thủ đô hai tỉnh, một chiếc xe buýt từ từ vào trạm, trạm xe muốn kiếm nhiều tiền hơn nên không buồn để ý là có quá tải hay không, dù sao giờ này cũng ít cảnh sát, mọi người thường thích ôm tâm lý may mắn.

Bạch Tố Tình nằm giữa lối đi, cả chăn cũng không có, cô ta chỉ có thể lấy cái áo khoác lấy từ hắc ốc của Mộc Như Lam ra làm chăn, trên đầu cô ta là hai bàn chân của người đàn ông nằm trên, ban đầu mùi thối còn làm Bạch Tố Tình suýt ói nhưng hiện tại thì cô ta đã có thể im lặng chịu đựng.

Đi loại xe này tới thủ đô tuy mất nhiều thời gian nhưng đối với Bạch Tố Tình thì đây đã là sự lựa chọn tốt nhất, phần đông người đi xe là dân quê, dù cô ta có sơ ý lộ mặt thì cũng sẽ không có ai nhận ra.


Từ thành phố J tới thủ đô, nếu không có gì bất trắc thì chỉ cần khoảng ba ngày.

Bàn chân phía trên tự dưng đạp cô ta một cái, tên đàn ông đó ngủ không yên, lúc ngủ còn hay lùi thân xuống nên cứ đá vào đầu cô ta. Bạch Tố Tình tức đến nghiến răng trèo trẹo nhưng chỉ có thể nén giận.

Có một bàn tay lặng lẽ mò vào áo khoác sờ soạng đùi cô ta. Bạch Tố Tình né sang bên cạnh thì lập tức bị người đàn bà trung niên nằm trên cái giường cạnh đó đẩy lại, “Đừng có chen qua! Có biết chỗ này chật lắm rồi không?!” Nói xong bà ta còn lầm bầm bằng thứ ngôn ngữ địa phương mà Bạch Tố Tình không hiểu.

Bàn tay thò từ giường khác lại càng lộng hành hơn, tựa hồ đã biết cô ta không dám làm lớn chuyện.

Bạch Tố Tình cắn môi hít sâu mấy hơi, không sao, không sao, có cái gì mà mình chưa trải qua đâu? Phải nhẫn nại, nhất định phải nhẫn nại, sắp đến thủ đô rồi! Cô ta sẽ gặp Mộc Như Lam ngay thôi! Sẽ khống chế được Mộc Như Lam ngay thôi! Kha gia sớm muộn gì cũng sẽ nằm trong tay! Đến lúc đó, những kẻ đã từng làm cô ta khuất nhục, cô ta sẽ khiến bọn chúng sống không bằng chết!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận