Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Dưới tiết trời nặng trĩu những mây, bữa tiệc đính hôn bước vào giai đoạn chuẩn bị.

Mộc Như Lam vẫn không ngừng việc dạy học hằng ngày, hiện tại trời nhiều mây, không nắng, gió cũng không quá to, là thời tiết rất thích hợp để học thể dục. Mộc Như Lam muốn học tập kết hợp vận động nên quyết định dẫn học sinh lớp số hai rời thư trai xuống sân bóng.

Lớp số một và số ba u oán nhìn theo, tựa như cô vợ bị chồng bỏ bê mà không biết phải làm gì để cứu vãn.

Các thiếu niên bị bỏ bê nghĩ, nghe Mộc Như Lam giảng bài có vẻ rất thú vị! Bọn lớp hai ngày nào cũng sung sướng trông chờ được lên lớp! Liễu Phong Phong gay và Thời Ngũ ngốc cũng quên lão đại của mình là ai luôn rồi!

Tóm lại là! Bọn họ ghen tị chết đi được! Sao Mộc Như Lam lại không dạy cho họ chứ! Rõ ràng họ đã tỏ ra rất biết điều! Thậm chí còn học kèm tại nhà để theo kịp tiến độ của cô! Phản đối bất công! Cầu đối xử công bằng!

“Mộc Như Lam dẫn tụi nó xuống sân đá bóng…” Một nam sinh nằm gục trên bàn uể oải nói.


“Hâm mộ…”

“Ghen tị…”

“Hận a…”

“Kháng nghị…”

“Cầu khai chiến cướp người…”

“Ăn thua đủ với tụi nó…”

Những thiếu niên khác cũng đang mệt mỏi gục mặt xuống bàn ăn ý phụ họa. Thật kỳ lạ, lúc Mộc Như Lam mới tới thì bọn họ còn bài xích đòi bắt nạt tẩy chay cô, ghét nhất là cái loại học sinh ngoan thành tích cao, bởi bọn họ cảm thấy những kẻ không có chủ kiến chỉ biết răm rắp theo lời người lớn thật chẳng khác gì mấy con rối không biết đến tự do và mơ ước, vậy mà bây giờ bọn họ lại bất tri bất giác bị cô gái ấy thu hút.

Cô ấy giống hệt như lời đồn, xinh đẹp, tao nhã, dịu dàng, ấm áp tựa thiên sứ. Ở cô có một sức hấp dẫn khó cưỡng, chỉ cần lại gần là sẽ thấy thanh thản nhẹ nhàng như thể mọi buồn phiền đều tan biến. Ban đầu là bài xích, sau đó là tò mò và lặng lẽ dõi theo, cuối cùng là khó chịu bứt rứt muốn được cô dạy giống bọn lớp hai, quá trình này diễn ra chỉ trong vòng chưa đến nửa tháng!

Hạ Hỏa nghe riết mà phát bực, “Im coi mấy thằng ngốc!” Mẹ nó, vốn hắn cũng rất khó chịu khi thấy cái vẻ đắc ý của Tô Bắc Thiệu, khó chịu vì vẫn chưa tạo được quan hệ với Mộc Như Lam, mà bây giờ lại còn phải nghe bọn trong lớp lải nhải. Bố khỉ, Mộc Như Lam dẫn tụi nó đi đá bóng, hắn cũng rất khó chịu rất bực bội rất ghen tị!


“Mà khoan! … Chơi đá bóng?” Bỗng hai mắt Hạ Hỏa sáng lên, các nam sinh ngồi dưới nhìn hắn nghi hoặc rồi cũng dần dần hiểu ra, cả đám mừng rỡ xông rầm rập ra ngoài.

Bên lớp số ba, Hoắc Dạ Chu ngồi trên sô pha đùa chim với khuôn mặt âm trầm, chúng đàn em bên dưới không dám ho he, lão đại lớp họ không có được “bình dị dễ gần” như Tô Bắc Thiệu và Hạ Hỏa.

Cường Phách bị chủ nhân đùa đến mức muốn chạy trốn, hắn định đùa chết nó đấy à?

Mộc Như Lam dẫn học sinh xuống tới sân bóng thì mới sực nhớ đá bóng cần ít nhất mỗi đội mười sáu người, một đội đầy đủ gồm hai mươi ba người, nếu chơi không nghiêm túc thì tệ lắm là mười một người mà họ cũng không đủ. Cả lớp số hai cộng với Liễu Phong Phong và Thời Ngũ cũng mới chỉ có mười bảy…

Thôi rồi, tụi kia cuối cùng cũng me được cơ hội rồi. Các thiếu niên lớp số hai chua chát nghĩ bụng. Có cảm giác như bị cướp mất nữ thần.

Mộc Như Lam nào quan tâm bọn họ nghĩ gì, cô chỉ thấy như vậy không tệ lắm, cũng sắp hết giờ rồi, vì thế mỉm cười bảo, “Gọi lớp một xuống chơi cùng đi, Phong Phong, phiền cậu đi gọi họ xuống được không?”

“Ô kê cục cưng, chụt!” Liễu Phong Phong lắc mông nói xong còn không quên hôn gió Mộc Như Lam, làm các thiếu niên nhìn mà trán nổi gân xanh.


Thời Ngũ gia nhập lớp họ thì còn chấp nhận được, dù sao Thời Ngũ cũng khá ngây và ngoan – mặc dù cái ngây của cậu đôi khi chọc họ tức điên. Hơn nữa cậu là do Mộc Như Lam đích thân gọi vào nên cũng dễ chấp nhận. Nhưng Liễu Phong Phong thì khác, tên bóng đó tự chai mặt chạy tới đòi gia nhập rồi lọt vào luôn. Tức nhất là lúc hắn nói chuyện với Mộc Như Lam, một câu cục cưng hai câu cục cưng. Ai chẳng biết hắn là trai thẳng chứ không phải đồng tính? Rõ ràng là hắn muốn giả làm chị em để gần gũi Mộc Như Lam! 

Liễu Phong Phong nhanh chóng đội một cái giẻ lau bảng màu trắng đi xuống cùng học sinh lớp số một. Các thiếu niên lớp một rất hào hứng. Thứ nhất là vì cuối cùng cũng tìm được cơ hội thoát khỏi cục diện bế tắc khi cứ phải âm thầm ghen tị với lớp số hai mà không biết làm sao để xin lỗi Mộc Như Lam vì lúc trước đã có ý trêu cợt cô; thứ hai là rốt cuộc cũng có thể đập tên phản bội Liễu Phong Phong một trận. Tiên sư thằng 3D. Này thì làm phản! Này thì không biết nói tốt cho họ! Này thì phách lối! Thịt chết mi!

Thế là lớp một đá với lớp hai, mỗi đội mười một người, trong đó một thủ môn. Liễu Phong Phong trở lại lớp một bổ sung quân số nên số thành viên dự bị mỗi lớp là bằng nhau. Chỉ có vấn đề trọng tài là hơi éo le, Mộc Như Lam không biết làm, mà nếu để lớp một hoặc lớp hai chọn ra một người thì số dự bị sẽ lệch, vả lại cũng không công bằng.

Hoắc Dạ Chu cắn răng đứng trên tầng ba nhìn xuống, tim đập có hơi nhanh, vừa khẩn trương lại vừa mong chờ. Hừ, nếu cô ta tự mình lên mời hắn làm trọng tài thì có thể hắn còn miễn cưỡng xem xét…

Mộc Như Lam bất đắc dĩ, cô làm giáo viên mà sao có trận đá bóng cho học sinh cũng không thu xếp được? Vì vậy chuyện trọng tài, Mộc Như Lam nhếch môi, mời Lương Khâm Luân…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận