Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Đoạn Nghiêu, người được nữ sinh học viện Lưu Tư Lan tặng cho biệt danh
“hoa yêu”, chính là cậu con trai ngu ngốc mà quật cường từng được Mộc
Như Lam cứu một mạng.

Mộc Như Lam nghĩ kỹ lại thì mới sực nhớ, kiếp trước lúc cô mười bốn tuổi có nghe phong phanh rằng ban F gặp chuyện, rất nhiều học sinh bị thương nặng, một học sinh mất mạng – hẳn phải là Đoạn Nghiêu.

Chậc, người ta đã dí dao vào cổ rồi mà vẫn không chịu nhún nhường, quật
cường đến mức ngu ngốc như thế, không chết mới là lạ.Nhìn xem, không
phải cô cũng đã chết đó sao?

Đứa ngốc.

Mộc Như Lam đứng chờ trên hành lang bên ngoài phòng học ban F. Lúc ba
giờ chiều, ánh nắng thu cũng không quá gay gắt nhưng một vài nữ sinh sợ
bị đen da vẫn dùng ô che, chỉ có Mộc Như Lam là thích đứng ngập trong
nắng, để từng tia sáng hôn lên làn da mình, điều này khiến cô cảm thấy
thế giới này thật đẹp, thật ấm áp.

Cho đến khi bài kiểm tra của ban F chấm dứt, Mộc Như Lam mới bước vào.
Bọn họ vốn phải học cùng năm ba với cô, thế nhưng vào thời điểm lên lớp, cả ban trình lên một lá đơn xin lưu ban lại một năm. Sự kiện này làm
chấn động toàn bộ học viện, không ai hiểu lý do, chỉ có bọn họ biết mình làm thế là vì muốn ủng hộ ánh mặt trời mà bọn họ tôn sùng. Nếu ngay cả
gót chân của cô mà còn không chạm được thì lấy tư cách gì mà ủng hộ?


Cho nên bọn họ lùi lại một bước, để có thể tiến xa hơn nữa.

Nói về kỵ sĩ đoàn bí ẩn và trung thành nhất của Mộc Như Lam, không ai
khác, chính là những cậu trai cô gái bất trị có gia thế hùng hậu này.

Bạch Tố Tình mà biết được thì chắc hẳn sẽ tức điên lên ấy nhỉ? Đống nanh vuốt mà cô ta dự định thu phục đã hoàn toàn rơi vào trong tay Mộc Như
Lam, trở thành hậu thuẫn mạnh nhất của cô.

Có điều cô sẽ không bao giờ nói cho Bạch Tố Tình biết đâu, em gái thân ái, lần này đến phiên em diễn trò mua vui cho chị, ha ha…

“Hội trưởng!” Mộc Như Lam bước đến cửa, những học sinh ngồi bàn đầu vừa
thấy đã mừng rỡ kêu lên, tuy cô nhỏ tuổi hơn hầu hết ban F nhưng phong
thái uy nghiêm xen lẫn ôn hòa của cô khiến tất cả mọi người đều phải
sùng bái, bất kể tuổi tác.

“Oa! Hội trưởng bận bịu trăm công nghìn việc cuối cùng cũng có dịp rảnh
đến thăm chúng tiểu nhân ư?” Lễ Thân với cái miệng ngọt xớt nhanh nhẹn
chạy lại.

“Tránh ra!” Thái Sử Nương Tử bạo lực xua đuổi vài ba người đang vây
quanh lấy Mộc Như Lam, cô níu chặt cánh tay Mộc Như Lam, hung thần ác
sát vài giây trước lập tức xìu xuống thành cún con đáng thương, “Lam
Lam, sao bây giờ cậu mới đến, rõ ràng đã nói sẽ kèm mình học thi giữa kỳ mà…”

“Cả mình nữa,” Lễ Thân cũng xen vào một câu. Lễ Thân có mẹ là viện
trưởng viện khoa học quốc gia, bố là chánh án tòa án tỉnh G, “Tiểu nương tử, đừng có ôm Mộc Như Lam không rời như thế chứ! A, đau! Nhẹ thôi!”

“Cút đi! Có giỏi thì lại kêu tiểu nương tử thử xem!” Thái Sử Nương Tử –
họ Thái Sử tên Nương Tử nên cô luôn bị trêu chọc – từng là một thành
phần bất hảo chuyên đi ẩu đả, nhà làm quan to, bố là cục trưởng cục cảnh sát thành phố K.

Ở ban F, con ông cháu cha chiếm đa số, đừng tưởng con ông cháu cha cũng
giống như con nhà giàu bình thường, ngược lại còn khác hẳn kia, hoàn
cảnh gia đình khiến bọn họ nảy sinh tâm lý phản kháng muốn khiêu khích
người lớn, chỉ chưa đến mức vi phạm pháp luật mà thôi.

Đây cũng là lí do vì sao kiếp trước Bạch Tố Tình lựa chọn bọn họ, những

con chó quyền thế thường có giá trị lợi dụng rất cao, bao gồm ban F và
Chu Nhã Nhã.

Ban F cãi nhau ầm ĩ làm mấy lớp bên cạnh tò mò nhìn xem, thấy cảnh Mộc Như Lam bị vây quanh thì chỉ cười xòa.

Bọn họ lúc nào cũng tràn trề sức sống, luôn miệng líu lo Mộc Như Lam Mộc Như Lam, cô vẫn đứng đó mỉm cười bao dung, cảm giác ấm ấp này thu hút
bọn họ, dẫn dụ bọn họ, chẳng ai muốn rời đi. Mỗi khi nghe học sinh ban
khác xì xào bàn luận Mộc Như Lam tốt với mình thế nào, ban F đều ngầm
bĩu môi, hừ, Mộc Như Lam tốt với bọn họ nhất! Mấy người kia thì có gì
hay ho! Ban F đã có giao tình sinh tử với Mộc Như Lam!

“Được rồi,” Một giọng nói tà khí nửa cười nửa không vang lên, rõ ràng
xuyên suốt, chỉ cần hai chữ cũng đủ khiến toàn phòng yên tĩnh lại.

Thiếu niên cao gầy thản nhiên ngồi sau hàng người, hai tay khoanh tay
trước ngực, “Lắng nghe xem lý do hội trưởng đến đây là gì.”

Mộc Như Lam bất đắc dĩ nhìn Đoạn Nghiêu, “Mình đến đây nhất thiết phải có mục đích à?”

Lớp trưởng đại nhân – hoa yêu hút hồn người vô tư nhún vai, “Tác phong
của hội trưởng luôn là ‘không có việc cần thì không đến làm gì’, chẳng
phải sao?”

“Thôi được rồi,” Mộc Như Lam nháy mắt mấy cái, nhìn mọi người trong ban, “Quả thật mình có chuyện cần nhờ.”

Toàn ban nghiêm túc hẳn lên, Mộc Như Lam vội xua tay, “Không phải là
chuyện gì ghê gớm đâu,” Căng thẳng như thế này, người ngoài nhìn vào có

khi còn tưởng Mộc Như Lam muốn bọn họ nhảy vào núi đao biển lửa.

“Em gái mình ngày mai sẽ đến học ở ban F, tính tình con bé hơi hướng
nội, các cậu giúp mình quan tâm một chút, đừng để em ấy cảm thấy khó
khăn, có được không?” Mộc Như Lam thành khẩn nói, ánh mắt thỉnh cầu
khiến ai cũng không nỡ từ chối.

“Tất nhiên là không thành vấn đề. Nhưng hội trưởng đại nhân chỉ có hai
em trai thôi mà? Sao bây giờ lại thêm một em gái?” Đoạn Nghiêu vuốt ve
chiếc nhẫn hắn đeo nơi ngón trỏ, đôi mắt đào hoa nheo lại nguy hiểm. Câu nói vừa dứt, không khí phòng học liền rơi vào trầm mặc. Bọn họ hiểu khá rõ chuyện thế gia danh môn, con ngoài giá thú có rất nhiều, loại đàn bà không biết xấu hổ đem con đến đòi quyền lợi cũng không ít đâu.

Mộc Như Lam bật cười, “Xem các cậu nghĩ đi đâu kìa, Tình Tình là con gái của bạn thân mẹ mình, vì vài chuyện nên em ấy đến ở tạm.”

“Phù…” Thái Sử Nương Tử nhẹ nhõm thở ra, “Thì ra là thế, giật cả mình.
Lam Lam thánh thiện của ban F, tụi này tuyệt đối sẽ không cho phép bất
kỳ ai bôi vết nhơ lên người cậu.”

Những người còn lại đồng loạt gật đầu, con ngươi Đoạn Nghiêu khẽ giãn ra.

Đúng vậy, nếu cuộc đời con người bắt buộc phải dính chút ít nhơ bẩn, vậy thì sự việc hai năm trước đã là quá đủ rồi, nếu còn kẻ nào dám vấy bẩn
Mộc Như Lam, bọn họ sẽ nghiền hắn ra tro.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận