Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Tần Phá Phong cùng Mộc Như Lam đi đến nhà hát, hội trường bên trong rộng vô cùng, những hàng ghế màu đỏ xếp hình bậc thang kéo dài xuống tận sân khấu, trên đó đứng không ít người, có người mặc trang phục diễn đang trao đổi lời thoại, có người đang xử lý ánh sáng, v.v.

Tần Phá Phong kéo Mộc Như Lam vô rồi đặt hành lý của cô dựa vào tường, người trên sân khấu thấy Tần Phá Phong làm vậy thì ngạc nhiên nhìn sang Mộc Như Lam, “Chủ tịch tìm được người đóng vai công chúa rồi à?”

“Ồ, là một thiên sứ châu Á!”

“Trông cũng được đấy, cơ mà phải thử mới biết.” Cũng là người châu Á, nữ đạo diễn nhảy xuống khỏi sân khấu, rảo bước tới chỗ Tần Phá Phong và Mộc Như Lam.

Mộc Như Lam nhìn quanh một lượt, người trong này phần lớn đều là dân châu Á da vàng.

“Tiếng Anh của cô thế nào?” Tần Xuất Vân nghiêm túc hỏi.

“Chị thấy sao?” Mộc Như Lam nhướng mày, lạ nhỉ, còn chưa nói rõ là cần cô giúp cái gì cơ mà.

“Cô tên gì? À mà cô tháo mũ và kính râm xuống cho tôi xem. “

“Cô ta là Mộc Như Lam.” Tần Phá Phong khoanh tay nói, giọng điệu nửa hài hước nửa mỉa mai.

Câu nói của hắn như ném một viên đá xuống mặt hồ yên tĩnh, cả hội trường thoáng chốc lặng đi, mọi người dần chuyển sự chú ý sang Mộc Như Lam, bọn họ dồn mắt vào cô, sắc mặt thay đổi.

Mộc Như Lam nghi hoặc nhìn bọn họ.

Lui về sau một bước, Tần Xuất Vân quan sát Mộc Như Lam bằng một ánh mắt phức tạp, “Thì ra cô là Mộc Như Lam… Nghe danh đã lâu.”


Mộc Như Lam mỉm cười không đáp, tranh thủ có chiếc kính trâm, cô đảo mắt nhìn những người khác, có cảm giác cô gái này có ẩn ý gì đó. 

Tần Xuất Vân hỏi Tần Phá Phong, “Để cô ấy đóng vai công chúa có ổn không đấy?” Sau lại liếc mắt sang Mộc Như Lam, khí chất quả thật không tệ, nhìn sơ là đã thấy giống công chúa, nhưng mà….

Tần Phá Phong còn chưa kịp trả lời thì đã có ai đó hét lên the thé từ sau cánh gà. Một cô gái mặc lễ phục cung đình Trung Hoa đi ra, mái tóc vàng của cô ta được chải chuốt thật kỹ lưỡng, khuôn mặt sắc nét tây phủ một lớp trang điểm cầu kỳ, rất có kiểu cách một nàng công chúa xinh đẹp.

Ngặt nỗi tính tình hơi bị…

Cô ta đi nhanh tới, cằm hất lên kiêu ngạo, tức giận đứng trên sân khấu nhìn xuống Mộc Như Lam, “Nó đóng vai công chúa? Anh đùa tôi đấy hả?” Nói đoạn trừng Tần Phá Phong.

“Tất nhiên rồi, đây chắc chắn chỉ là một trò đùa thôi.” Tần Phá Phong nghiêm túc đáp, “Vai công chúa phải là của em, thân ái.”

Cô ta đắc chí nhìn Mộc Như Lam, cao ngạo như một con công đang xòe đuôi giương oai.

Tần Xuất Vân thắc mắc nhìn Tần Phá Phong, chẳng phải anh bảo cô gái này diễn vai công chúa dở tệ nên phải thay người sao? Không thì anh đưa Mộc Như Lam tới đây làm gì?

“Nếu không cần em giúp đỡ thì em đi trước đây. “ Mộc Như Lam không muốn phí thời gian với mấy người này, cô hơi mệt, cô muốn nghỉ ngơi.

“Đương nhiên là cần chứ. Phiền em giúp anh nhé, được không?” Tần Phá Phong đưa tay chắn trước mặt Mộc Như Lam, miệng hắn cười tủm tỉm mà đôi mắt đen thì lại lạnh tanh.

Mộc Như Lam nghiêng đầu, ”Chuyện gì?” 


“Bọn anh phải diễn một vở kịch cho học viện Bạch Đế nhưng có một vai mãi không tìm được diễn viên, hôm nay vừa gặp em anh đã biết vai diễn đó sinh ra là dành cho em.” Tần Phá Phong kích động dang tay quay một vòng rồi đột ngột dừng trước mặt Mộc Như Lam, hắn cầm tay cô, ngữ điệu làm người ta nổi hết cả da gà, “Vì thế xin em hãy giúp anh, chuyện này vô cùng hệ trọng, liên quan tới việc câu lạc bộ kịch có được công nhận hay không, có thể trở thành câu lạc bộ chủ chốt trong trường hay không!”

Tần Xuất Vân trợn mắt, câu lạc bộ của họ thiếu người hồi nào thế? Các vai đã được phân xong hết từ buổi chiều rồi mà?

“… Là vai gì vậy?”

Vẻ mặt kích động của Tần Phá Phong tức khắc biến mất, hắn ngồi vào ghế, môi nhếch lên thành một nụ cười giảo hoạt, “Phù thuỷ.”

“Khụ!” Tần Xuất Vân sặc, anh trai cô ta cũng ác quá đi, cứ tưởng ảnh chịu nhẫn nại thêm chút nữa, hóa ra mới vào đã cho người ta lên giàn rồi.

Đám đông xung quanh nhìn Mộc Như Lam giễu cợt.

Mộc Như Lam vẫn bình thản như không, chỉ hơi thắc mắc mấy người này là ai, vì cớ gì mà có vẻ ác cảm với cô – nhất là sau khi biết tên cô thế?

“Giúp anh được không?” Tần Phá Phong thấy Mộc Như Lam đeo kính râm che hết nửa mặt như thế thật mất hứng, bèn vươn tay định tháo nó xuống.

“Mấy người còn ở đây làm gì?” Một giọng nữ lạnh lùng vang lên, nghiêm nghị và đầy trọng lượng, hơn nữa còn nói tiếng Trung. Mộc Như Lam không khỏi quay đầu nhìn, vì thế cánh môi vô tình lướt nhẹ qua mấy ngón tay đang âm mưu tháo kính của cô, làm nó tê rần như có một dòng điện xẹt ngang trong tích tắc.

Tần Phá Phong vội rút tay về, hắn ngẩn ra một hồi rồi cau mày chùi tay vào vạt áo như thể vừa chạm phải một thứ gì đó hết sức dơ bẩn.


Mộc Như Lam thì lại không để ý như Tần Phá Phong, cô thậm chí còn chẳng cảm nhận được gì.

Đưa mắt ra cửa, cô thấy một cô gái đứng ngược sáng trong bộ âu phục cao cấp, cô ta khoanh tay nhìn xuống mọi người, mái tóc đen nhánh được búi gọn ra sau, gương mặt trang điểm sắc xảo, lạnh lùng vô cảm như một nữ vương.

Mộc Như Lam nhận ra người phụ nữ này, lúc cô bị bắt cóc ở sân bay thủ đô, cô ta chính là thư ký đi sau người đàn ông kia.

Xem ra linh cảm của cô khá chính xác, bọn họ thực sự đã gặp lại, không biết sau này sẽ ra sao… Vui rồi đây, cô chưa bao giờ hết mong chờ những thứ nằm ngoài tầm kiểm soát của mình.

“Tiểu Khả Khả hung quá, người ta sợ đó nha.” Bằng giọng Trung lơ lớ, một thiếu niên ngoại quốc mặc trang phục hoàng gia vừa nói vừa xoa xoa ngực như sắp ngất xỉu đến nơi.

“Im mồm đi đồ đần!” Tuyết Khả gắt, “Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi mà các người cứ rề rà ở đây, đến khi nước ngập chân thì tự đi mà nhảy!” Dứt lời, Tuyết Khả quay lưng dợm bỏ đi mặc cho bọn họ than thở, chính vào lúc này, cô ta nhìn thấy Mộc Như Lam.

“Mộc Như Lam?” Sao cừu non lại lạc vào ổ sói thế này?

“Xin chào.” Nếu mấy người này biết nhau thì hẳn cô ta cũng nhận ra cô.

Tuyết Khả đăm đăm nhìn Mộc Như Lam một hồi rồi lạnh lùng quay đi, bóng dáng thướt tha dần biến mất trong vầng sáng. Quả là duyên phận, nợ người ta thì luôn luôn phải trả.

Tuyết Khả vừa đi là hội trường có sức sống hơn hẳn, tất cả vội vào hậu trường thay quần áo, cuối cùng chỉ còn lại Mộc Như Lam, Tần Phá Phong và Tần Xuất Vân.

“Vậy coi như quyết định rồi nhé, Mộc tiểu thư sẽ diễn vai phù thuỷ, trưa mai sau giờ cơm cô hãy tới đây luyện tập, nhớ phải học thuộc kịch bản, tôi tin cô sẽ diễn tốt.” Không quan tâm Mộc Như Lam nghĩ gì, Tần Phá Phong nói xong thì chống tay nhảy phốc lên sân khấu rồi chạy hậu trường sau màn che.

Một quyển kịch bản bỗng được dúi vào tay Mộc Như Lam, Tần Xuất Vân nói giọng nghiêm túc, “Diễn cho tốt vào… Sẵn tiện khuyên cô một câu, tốt hơn hết cô nên giữ khoảng cách với chủ tịch hội sinh viên Morse Allen.”

Sau khi cả Tần Xuất Vân cũng đã rời đi, Mộc Như Lam cúi đầu nhìn quyển kịch bản trong tay một lát, đoạn đặt nó lên bàn rồi kéo hành lý đi về. Nhịp chân của cô vẫn nhàn nhã như mọi khi, phỏng chừng dù ác quỷ có đuổi sát phía sau thì cũng không thể khiến cô đi nhanh hơn nửa bước. 


Thật đáng ghét, chưa được người ta đồng ý mà đã tự tiện quyết định rồi cứ thế dúi đồ vào tay làm người ta không tiện từ chối, ép người ta phải miễn cưỡng giúp mình – hạng người này thật quá ích kỉ, quá trắng trợn. Cơ mà những ai tự chuốc khổ vào thân để làm hài lòng người khác, nói cho cùng cũng đáng đời thôi.

++++

Mặc Khiêm Nhân đưa Mộc Như Lam tới cổng trường, xác nhận cô không cần hắn phụ kéo hành lý vào ký túc xá rồi mới lên đường trở về California, chẳng mấy chốc, chiếc máy bay đã kéo dài khoảng cách địa lý giữa hai người.

Tuy ở trong cùng một đất nước nhưng một đằng đông một đằng nam, vẫn xa xôi lắm.

Mặc Khiêm Nhân nhìn đám mây tuyết trắng như kẹo bông ngoài cửa sổ, ngồi cạnh hắn là một người phụ nữ trung niên đẫy đà mà trước đó đã làm vài hành động thu hút sự chú ý của hắn, bởi vì bên kia có một cô gái trông khá giống bà ta đang liên tục nháy mắt ra hiệu.

Mắt thẩm mỹ và quan niệm của phương Đông và phương Tây khá khác biệt, người Trung thấy người Mỹ cứ từa tựa nhau và người Mỹ cũng gặp khó khăn trong việc phân biệt mặt người Trung. Mặc Khiêm Nhân là một trong số ít những người Trung có thể làm dân ngoại quốc phân biệt được ngay, hơn nữa còn mến hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Có điều dù đối phương lộng lẫy đến thế nào đi nữa, tính tình của hắn cũng chưa bao giờ vì thế mà thay đổi.

Với mấy cô nàng phiền phức này, thứ duy nhất hắn dành cho họ chỉ là sự phớt lờ triệt để.

Sau năm tiếng bay từ Boston đến San Francisco, Schmidt tới đón hắn như thường lệ.

Mặc Khiêm Nhân đi cùng Schmidt, đằng trước có một người đội mũ dạ đen, mặc áo khoác đen, che kín mặt mũi tiến về phía bọn họ. Mặc Khiêm Nhân đứng khựng lại, một cảm giác kì lạ bỗng bủa vây.

Người nọ cúi đầu đi lướt qua Mặc Khiêm Nhân…

Lúc Mặc Khiêm Nhân ngoái lại nhìn thì người nọ đã biến mất như chưa bao giờ xuất hiện.

Hắn cúi đầu, lấy từ trong túi áo ra thứ vừa bị nhét vào mà không có sự cho phép của hắn…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận