Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Editor: MDL

Beta-er: Misery De Luvi

Biến thái tên nào cũng thích chờ xem trò hay, đây là điều chắc chắn.

Nhìn bề ngoài Caesar rất bình thường, nhưng không ai có thể phủ nhận sự thật rằng hắn ta là một kẻ biến thái.

Mặc Khiêm Nhân cầm tờ giấy lên, nheo mắt nhìn ba dãy mật mã. Như thể không hề nghe thấy câu nói vừa rồi của Caesar, hắn bình thản hỏi, “Dãy nào sai? Thứ hai hay là thứ ba?”

Caesar không giữ nổi nụ cười, hắn ta suýt nữa đã quên, qua mắt viện trưởng Amon chưa bao giờ là chuyện dễ dàng cả.

Nhưng vậy thì đã sao?

++++

Xe  chở Mộc Như Lam vừa ra khỏi khu vực của Giáo hội thì một chiếc xe màu đen đậu sẵn gần đó cũng bắt đầu di chuyển, âm thầm bám theo suốt đoạn đường.

Trong con hẻm vắng lặng, một tốp người mặc đồ đen đang truy đuổi một người đàn ông tóc vàng. Người đàn ông nọ rất linh hoạt, với cơ bắp dẻo dai và tràn đầy sức bật, hắn dễ dàng phóng qua những bức tường cản đường, cứ thế vài ba lần, hắn thành công cắt đuôi bọn kia, oái ăm thay vừa ra khỏi hẻm thì lại gặp phải một tốp khác.

Ive không khỏi đau đầu, ai mà ngờ con mồi yêu dấu của hắn lại là đại tiểu thư một gia tộc mafia cơ chứ. Đang nằm mơ được “thưởng thức” Mộc Như Lam thì bị phá ngang, sau đó lại phải lật đật chơi đuổi bắt, Ive muốn không bực cũng khó. Đúng là cái bọn dai như đỉa đói! Nếu chúng không mang súng thì hắn đã móc tim chúng ra xem bên trong có màu gì rồi, chắc chắn là màu đen! Đen thui!

Trấn nhỏ ở Ý rất có phong vị riêng, Mộc Như Lam xuống xe, thong thả tản bộ dọc ven đường, đầu tiên là vào quán ăn một bữa sáng ra trò. Chợt thấy trên con dao bạc phản chiếu hình ảnh một kẻ đang lén lút nhìn cô, Mộc Như Lam khựng lại, sau đó tiếp tục dùng bữa như không có gì, bụng âm thầm suy tính, có vẻ không phải là người của Đế chế Bạch, bởi cô không thấy một người Á nào cả, tuy trong Đế chế Bạch có rất nhiều người phương Tây nhưng dân Á cũng không ít chút nào, trong mười người tệ lắm phải có ba. Vả lại, tác phong của Đế chế Bạch xưa nay luôn phách lối cuồng vọng, không có chuyện lén lén lút lút thế này được.


Là ai đây? Cô mới tới Ý chưa bao lâu mà đã bị theo dõi rồi sao?

Mộc Như Lam cuốn mỳ Ý cho vào miệng, nhìn bóng mấy kẻ trên mặt dao. Chúng vẫn chưa biết mình đã bị phát hiện, một tên trong đó lấy súng ra, nhắm thẳng vào cô…

Mộc Như Lam đứng phắt dậy, tên cầm súng giật nảy mình, suýt nữa làm rớt cả súng, những tên khác cũng cả kinh theo, cho rằng Mộc Như Lam đã phát hiện ra chúng.

Nào ngờ Mộc Như Lam chỉ là đứng dậy gọi nhân viên tính tiền.

Nhân viên tới đứng chắn trước Mộc Như Lam làm những kẻ lén lút trong góc không ra tay được, sau đó không biết Mộc Như Lam nói gì với tay nhân viên mà anh ta đi theo cô suốt đoạn đường ra khỏi quán, vừa hay che Mộc Như Lam khỏi họng súng, khiến bọn chúng tức điên thiếu điều bắn luôn anh ta.

Vừa rời khỏi quán, Mộc Như Lam nhanh chân chạy vào một con hẻm nhỏ, đối phương muốn giết cô, nói cách khác, nếu không có gì phấn khích để tận hưởng thì cô nên né đi là tốt nhất.

Bọn kia đi ra không thấy Mộc Như Lam đâu thì chia nhau ra tìm, có vài tên cũng chạy vào hẻm, Mộc Như Lam vừa chạy vừa lục di động định gọi cho Morse, nào ngờ tại góc ngoặt, cô đâm sầm vào một tên đàn ông cũng đang chạy trốn. Chưa biết ai ra ai, kẻ truy đuổi thì ở ngay phía sau, cả hai theo phản xạ muốn lấy đối phương ra làm bia đỡ. Thế là tay nhỏ chộp tay to, tay to chộp tay nhỏ, người này kéo người kia qua bên này, người kia kéo người này qua bên kia. Kết quả? Ive mạnh hơn Mộc Như Lam nhưng không quá chênh lệch, lực phản tác dụng làm Mộc Như Lam bổ nhào vào hắn, cả hai cùng ngã lăn ra đất.

Tất cả diễn ra chỉ trong vỏn vẹn vài giây.

Mộc Như Lam nhíu mày, vai cô đau quá.

Ive ứa nước bọt, hương vị này thật thơm! Hắn muốn ăn!

Đến khi Mộc Như Lam ngẩng đầu lên, Ive đang định liếm môi theo thói quen cũng phải khựng lại, hai người nhìn nhau sửng sốt.


Ive còn chưa kịp cười chào Mộc Như Lam thì ở hai bên khúc giao đã có những họng súng đen ngòm chỉa vào họ, có điều vì đối tượng ám sát đột nhiên tăng từ một lên hai nên vẫn chưa ai nổ súng.

Ive và Mộc Như Lam ăn ý giơ tay đầu hàng.

Hai phe áo đen, một phe đuổi giết Ive, một phe đuổi giết Mộc Như Lam, nay hai bên đụng độ, vừa chỉa súng vào đối tượng ám sát vừa cảnh giác nhìn đối phương.

“Các người là ai?” Có người dùng tiếng Ý hỏi. Mộc Như Lam nghe không hiểu nhưng Ive thì có.

Phe chỉa súng vào Ive đáp, “Nhà Miophil. Còn các người?”

Phe chỉa súng vào Mộc Như Lam nghe vậy thì lạnh sống lưng, Miophil… Cũng là một gia tộc mafia nhưng lâu đời và lớn mạnh hơn bọn họ, quan trọng hơn cả… Bản thân bọn họ chính là dư đảng nhà Tobis!

Tại con nhỏ chết tiệt này mà ông trùm của họ bị Đế chế Bạch bắt giết, gia tộc họ cũng vì thế mà bị Đế chế Bạch tiêu diệt. Tốp dư đảng không có gan đi trả thù Đế chế Bạch nên khi hay tin Mộc Như Lam xuất hiện ở Ý, chúng bèn ôm ý định trút hận lên cô. Không ngờ giữa chừng lại đụng phải một gia tộc mafia khác, đã vậy còn là Miophil. Nhà Miophil này có hợp tác với Đế chế Bạch, thậm chí còn đồng ý giúp Đế chế Bạch xử lý dư đảng Tobis, thời gian gần đây bọn họ luôn phải chạy trốn khỏi sự đuổi giết của Miophil, xui xẻo sao bây giờ lại đụng phải!

Tim đập như sấm, họ tin chắc rằng chỉ cần lộ ra mình là nhà Tobis là đối phương sẽ giết họ ngay tức khắc.

“Các người thuộc gia tộc nào?” Người nhà Miophil thấy đối phương rề rà không đáp thì cũng cảnh giác, họng súng chuyển từ Ive sang kẻ dẫn đầu bên kia. Mafia làm việc rất ít khi đụng chạm nhau, nếu đụng thì cần nói cho đối phương biết mình thuộc gia tộc nào, không phải kẻ thù thì cứ thế cho qua, nếu là kẻ thù, đối phương bắt gặp mình lúc hành sự nhiều khả năng sau này sẽ gây bất lợi, nên thường sau đó sẽ xảy ra một trận chiến sống mái.

Hai phe bắt đầu giằng co, thân là người bị vây ở giữa mà Mộc Như Lam và Ive lại chẳng căng thẳng chút nào.


Mộc Như Lam nghe không hiểu bọn họ đang nói gì, bèn ghé vào Ive, dùng tiếng Trung hỏi nhỏ, “Sao anh Ive lại ở đây?”

Dường như thấy tư thế ngồi giơ tay của họ bây giờ rất thú vị, Ive cười tươi rói, “Ở đây an toàn hơn Mỹ và mấy chỗ khác, cô bé ạ.” Thuận tiện cho hắn săn mồi. Ở Mỹ có FBI và Mặc Khiêm Nhân, mà Ý lại là thế giới của Mafia và Giáo hội, tới đại một cái chợ đen cũng làm được chứng minh thư giả, hoàn hảo cho những tên tội phạm truy nã như hắn.

“Anh thử cân nhắc đi Châu Phi xem.” Mộc Như Lam nói.

“Ặc! NO!” Ive ghét bỏ, “Ở đó tôi tìm không ra đồ ăn ngon đâu, sẽ chết đói mất!”

Mộc Như Lam gật gật đầu, quả thật Châu Phi không hợp với hắn, giữa một đống người da đen tự dưng bật ra một anh chàng da trắng đẹp trai ngời ngời, thể nào cũng bị tóm cổ thôi.

Hai kẻ biến thái ngồi dưới đất thoải mái trò chuyện, bất chấp việc họ vừa hại nhau bị bắt. Đáng tiếc hai phe mafia lại không được “hòa thuận” như thế, nhà Tobis chỉ muốn phịa đại một cái tên cho xong nhưng lại sợ đối phương yêu cầu chứng minh, thế nên sau vài phút giằng co, nhà Tobis quay đầu bỏ chạy, bên Miophil phái vài người đuổi theo, nhóm còn lại bắt Ive và Mộc Như Lam về.

Hai người bị nhét vào xe, tay bị còng ra sau lưng. Mộc Như Lam không hiểu mô tê gì, cô mới ra ngoài một lát mà đã bị bắt cóc là sao?

“Anh Ive, anh ăn con gái nhà họ à?” Đoán chừng cô bị Ive liên lụy rồi.

Ive liếm môi chẳng chút áy náy, “Đáng ra tôi phải ăn cùng một chai rượu vang ủ bảy mươi năm mới đúng.”

Ba con xe màu đen chạy về nhà Miophil. Trong con xe họ đang ngồi, đằng trước có một tài xế và một phụ lái, cạnh Ive có một tên cầm súng, có điều gã không mấy để tâm đến họ, cũng không ý thức được ngồi cạnh gã đang là những sinh vật đáng sợ đến mức nào. Bởi lúc họ tìm được thi thể của cô tiểu thư thì thứ gì ăn được Ive đã ăn hết rồi, bình thường ít ai liên tưởng mấy chuyện này với thái nhân cách, vả lại, chừng nào còn chưa tự mình trải nghiệm sự kinh khủng của biến thái IQ cao thì sẽ rất khó mà mường tượng được độ nguy hiểm của chúng.

Những nghiên cứu sinh từng tới Coen chính là ví dụ điển hình, dù đã được cảnh báo nhưng cuối cùng vẫn có rất nhiều người đứng đi vào nằm đi ra.

Cơ mà Ive giết tiểu thư nhà họ, bây giờ họ không giết hắn ngay chẳng qua là để từ từ tra tấn cho thỏa mối hận, mà Mộc Như Lam bị liên lụy e là cũng sẽ không có kết cục gì tốt đẹp.

Mộc Như Lam nhìn cửa kính cười nhẹ, trên đó phản chiếu đôi tay sau lưng Ive, hắn đang dùng một cái kẹp tóc nhỏ để mở còng, trong khi đó, gã cầm súng ngồi cạnh vẫn rất ung dung, tài xế và phụ lái thì đang huyên thuyên với nhau, hoàn toàn không biết cái chết đang đến gần.


Mộc Như Lam cử động ngón tay, dùng một chiếc kẹp tóc khác để mở còng, tốc độ không thua gì Ive. Ive để ý thấy vậy thì càng thêm hưng phấn, thật không hổ là nữ đồng loại duy nhất mà hắn công nhận! Không biết cùng cô giết người sẽ kích thích tới mức nào đây? Không tính cái lần cùng cô mổ xẻ ở thành phố K, lần đó tính chất khác hẳn rồi.

Cách!

Cách!

Hai tiếng mở còng khẽ khàng vang lên.

Mộc Như Lam và Ive nhìn nhau, đối phương có ba người mà họ chỉ có hai, muốn xử lý chúng mà không làm kinh động hai chiếc xe trước sau thì hơi khó.

Mộc Như Lam nói, “Lần trước anh bày cách lấy tim ra khỏi cơ thể sao cho người không chết, tôi vẫn chưa làm được.”

“Thế à? Vậy để tôi giữ lại hai thằng làm mẫu cho em.” Dứt lời, cánh tay để sát cạnh gã kia vung lên, bằng tốc độ kinh người, Ive chặt một phát như trời giáng xuống gáy gã, làm gã văng về trước đập vào lưng ghế, sau đó túm tóc dọng đầu gã cái cốp vào cửa kính làm gã chết ngất.

Ngắn ngủi chưa tới nửa giây!

Hai người ngồi trước giật mình, tài xế bỗng thấy bên tai âm ấm, như có mỹ nhân rắn rết  trườn lên cổ hắn, rủ rỉ vào tai hắn, “Ngoan nhé.” Hắn còn chưa hiểu gì thì đã thấy cổ tê rần, cả thế giới tối sầm đi, chết mà không kịp nhận ra.

Cùng lúc đó, Ive cũng đã đánh ngất tên ngồi ghế phụ lái, nhanh nhẹn nhảy ra trước điều khiển tay lái và chân ga, tài xế chết làm chân ga bị thả, tốc độ giảm đột ngột, suýt chút nữa đụng phải chiếc xe đi sau.

“Anh Ive có vẻ quen tay quá nhỉ.” Mộc Như Lam nắm đầu tên đàn ông cô mới bẻ cổ, mỉm cười nhìn Ive lái xe ổn thỏa trong một tư thế kỳ quặc.

“Không phải em cũng vậy sao cô bé?” Ive nhìn cái người vừa bị Mộc Như Lam xử lý, đôi mắt xanh thâm thúy lam ánh lên nét cười quỷ dị. Đương nhiên là hắn phải quen tay rồi, đừng quên hắn đã thoát khỏi Mặc Khiêm Nhân như thế nào.

Mộc Như Lam quen tay cũng dễ hiểu, đây không phải lần đầu tiên cô bẻ gãy cổ một người, bình thường chỉ cần làm một lần là quen, bởi cảm giác đã in sâu vào trong trí não.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận