Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Editor: Chan

Beta_er: Noãn

Sợi tơ màu trắng, mảnh, mềm dẻo, co dãn cực tốt. Cứa sâu vào da, cảm giác như bị dao cắt.

Con mắt nữ huấn luyện viên nhuốm đầy máu, bàn tay nắm tóc của Mộc Như Lam càng ngày càng lỏng, bên trong móng tay dính đầy thịt từ cổ. Máu tươi theo đường thẳng, từ từ chảy về phía lòng bàn tay đang kéo căng sợi tơ của Mộc Như Lam.

Nước mưa không ngừng gột rửa mọi thứ, Mộc Như Lam đưa lưng về phía tường, đúng lúc nhìn thấy phía dưới tối đen như mực không một tia ánh sáng. Tòa nhà này giống như được xây trong một thung lũng sâu đầy những tảng đá kỳ lạ. Tường đá chắn tầm nhìn, ngẩng đầu lên trên, có cảm giác giống đang nhìn xuống đấy giếng, chỉ nhìn được một khoảng bầu trời, còn lại đều là vách tường, phía dưới là vực sâu không đáy.

Huấn luyện viên nữ buông lỏng tay ra, có điều ngã xuống trước người Mộc Như Lam, máu trong mắt chảy ra, chết không nhắm mắt, nhìn chằm chằm Mộc Như Lam một cách vô định, cơ thể mất đi một phần ba khí lực nên bắt đầu rơi xuống. Lúc này Mộc Như Lam nghe thấy giọng nói của ai đó truyền đến từ cửa sổ.

“Anh có nghe thấy tiếng động gì không?”

“Tiếng động gì cơ?”

“Từ ngoài cửa truyền vào, tôi đi xem thử...”

Cửa sổ thuộc kiểu Châu Âu cho nên rất cao và lớn, Mộc Như Lam đang đứng ở đầu cửa sổ của một căn phòng tầng dưới, mặt trên có hình bầu dục giống như đỉnh của một lâu đài. Mộc Như Lam phải quấn sợi tơ thành hai vòng trên cánh tay và nối với một cây cột trong phòng mới có thể đứng vững. Đúng lúc này cơ thể huấn luyện viên nữ bỗng nhiên trượt ra, Mộc Như Lam vội vàng ôm lấy xác cô ta, cũng vì ra tăng sức lực mà sợi tơ quấn quanh cánh tay cô cũng siết chặt hơn, gần như muốn xuyên rách lớp vải cứa vào trong da thịt.

Cửa sổ kiểu Châu Âu phía dưới được đẩy ra, Mộc Như Lam ôm thi thể dựa sát vào tường, một tay nắm chặt bệ cửa sổ, một tay cố gắng giữ cái xác đang muốn rơi xuống theo lực hút của Trái Đất.

Đầu ai đó thò ra, nhìn trái nhìn phải rồi ngẩng đầu lên, mưa rơi đập vào kính làm mờ tầm nhìn của hắn ta, nhưng khi nhìn vào bầu trời u tối hình như có một góc áo màu trắng xượt qua.

“Đã nói là anh nghi thần nghi quỷ rồi mà, Đế chế Bạch sẽ không dễ dàng phát hiện ra nơi này, yên tâm đi...” Trong phòng vọng ra giọng nói của một người nào đó.


Cửa sổ phía dưới được đóng lại, Mộc Như Lam thở phào nhẹ nhõm, nhìn về thi thể của huấn luyện viên nữ bên cạnh, phụ nữ phương Tây, là một quân nhân, cơ thể khỏe mạnh, vóc dáng cao to. Nếu như đấu với cô ta một cách chính diện chắc chắn cô sẽ bị cô ta giết chết, cho nên cô mới lựa chọn vứt bỏ vũ khí lựa chọn trí tuệ. Về phần sức khỏe, chỉ cần cô không yếu đến mức vai cũng không nhấc nổi, không thể đánh bật người ta vài bước là được rồi. Cô không phải thiên tài, không thể văn võ song toàn được.

Hai lòng bàn tay vì giữ chặt lấy sợi tơ siết cổ huấn luyện viên nữ cho nên máu không lưu thông được, bàn tay trắng bệch. Mộc Như Lam xoay xoay cổ tay, buông lỏng sợi tơ nhưng không ngờ xác chết kia lại rơi xuống. Mộc Như Lam còn đang nới sợi tơ, không kịp đề phòng, khi thấy xác chết rơi xuống lập tức duỗi tay ra kéo nhưng lại rơi theo.

Sợi tơ bao quanh cây cột và nối hai cánh tay của Mộc Như Lam lại siết chặt một cách thô bạo, không khí như được kéo căng bởi sợi tơ để cắt một khe hở nhỏ và sợi chỉ quanh cổ của nữ huấn luyện viên vẫn quấn quanh lòng bàn tay trái của Mộc Như Lam. Nói cách khác, tất cả sức nặng của cái xác treo dưới chân Mộc Như Lam đều dựa vào sự nâng đỡ bởi lòng bàn tay của Mộc Như Lam.

Trong bóng đêm, nước mưa rơi xuống bóng hai người, tạo thành một sợi dây treo bên ngoài toà nhà u ám.

Ẩm——!

Tiếng sấm ầm ầm, sét đánh xuyên qua tầng mây đen sì.

Mộc Như Lam giơ hay tay lên, hai tay giống như bị treo trên không trung, ngay phía dưới lại có một cái cửa sổ. Qua lớp kính mờ hơi nước Mộc Như Lam nhìn thấy hai người đàn ông mặc áo blouse dài đang cúi đầu nghiêm cứu thứ gì đó, có thể nhìn thấy bóng của bọn họ bên ngoài cửa sổ.

Rất đau... lòng bàn tay cô bị sợi dây quấn chặt, năm ngón tay cũng bị siết chặt lại với nhau.

Mộc Như Lam nhíu mày, cúi đầu nhìn thi thể dưới chân, nó đang được treo trên sợi tơ, đung đưa đung đưa. Nhưng vẫn không rơi.

Chết tiệt, rõ ràng đã chết rồi còn gây rắc rối cho cô!

“Tôi nghĩ cần thêm 2ml nữa mới có thể...”

“Không không không, chắc chắn sẽ nổ, tôi đã tính toán qua rồi...”


Bên trong cửa sổ, hai người đàn ông đang tranh cãi gay gắt.

Mưa càng lúc càng lớn, tiếng mưa lộp độp bao phủ toàn bộ toà nhà.

Mộc Như Lam ngẩng đầu lên nhìn, lắc lắc một chân, không nhúc nhích, sợi tơ càng lúc càng quấn chặt lấy tay cô, giống như muốn cắt đứt áo cứa vào ra thịt. Mộc Như Lam không quan tâm, cô nhấc chân, đế giày lộ ra một lưỡi dao nhỏ màu trắng bạc. Sau khi chạy ra khỏi mật thất vỏ dao đã biến mất, không ngờ lúc này lại có tác dụng lớn như vậy.

Lưỡi dao lướt qua sợi tơ nối với cổ huấn luyện viên nữ. “Xoẹt” tiếng cắt tơ vang lêng trong màn đêm tĩnh lặng, Mộc Như Lam cảm thấy bàn tay thoải mái hơn, thi thể kia biến mất trong màn đêm không đáy dưới chân cô.

Mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, Mộc Như Lam đang chuẩn bị bước đi, cô ngước mắt lên nhưng chợt thấy ở phòng thí nghiệm, một người đứng đối diện cửa sổ trợn tròn mắt nhìn cô, giống như gặp quỷ.

“Này, anh sao vậy?” Một người đàn ông đưa lưng về phía cửa sổ quơ quơ tay trước mặt người đàn ông kia, thấy hắn ta vẫn không nhúc nhích, khó hiểu quay đầu nhìn về phía cửa sổ nhưng lại thấy bên ngoài trời tối đen, mọi thứ bị màn mưa che kín không nhìn rõ,

“Này!”

“Chúa ơi, tôi chưa làm gì cả, tôi xin thề...” Người đàn ông kia vẽ một cây thánh giá trước ngực mình, cho rằng bản thân thật sự nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ.

Mộc Như Lam trèo vào cửa sổ, nới lỏng sợi tơ trên tay, vì nó mà máu trên tay cô không lưu thông được, tay không có cảm giác. Quần áo trên người cô đều đã ướt hết, trên tay áo blouse dính đầy vết máu, cũng may nơi này là nhà kho, container nhiều như vậy chắc chắn cô có thể tìm được thứ mình cần.

Cuốn sợi tơ lại nhét vào trong đế giày, hai đế giày, một bên để sợi tơ, một bên để lưỡi dao. Mộc Như Lam đi vào container tìm đồ, không bao lâu sau một người phụ nữ trang điểm đậm đeo kính đi ra ngoài, tóc được búi gọn lại phía sau, giống như một thiếu nữ trưởng thành. Trên ngực trái đeo bảng tên “khoa điều trị”.

Thang máy từ từ đi xuống, có người đang ở đó, mặc quần áo đen, là người của bộ phận an ninh, bọn họ đang đi tìm Mộc Như Lam, thấy người phụ nữ trong thang máy, hai mắt quan sát. Sau đó thang máy mở ra, họ đi ra ngoài nhưng bọn họ không ngờ rằng người mà họ cần tìm lại là người đứng ngay bên cạnh.

Thang máy dừng lại ở tầng dưới dùng, Mộc Như Lam cầm hộp thuốc, hai đút túi áo blouse, bước đi tự tin, không nhìn ra cô đang sợ hãi hay chột dạ. Giống như cô thật sự là một nhân viên đang đi làm nhiệm vụ chứ không phải phạm nhân mà Giáo Hội đang truy lùng.


Hình ảnh của cô được phản chiếu trên hành lang màu trắng bạc. Cô bước đến căn phòng ở cuối hàng lang, gõ cửa, trên cửa treo biển “khoa điều trị.”

“Mời vào.”

Mộc Như Lam đẩy cửa vào, lọt vào trong tầm mắt là một căn phòng lớn nhưng rất trống trải, ngoại trừ mấy cái ghế sopha và vài người thì chẳng có gì.

Caesar quay lưng lại chỉ đạo cái gì đó, đeo tai nghe vừa ra lệnh vừa chửi thề, La Tĩnh ngồi trong góc phòng đối diện cửa sổ, Tần Lãnh Nguyệt ngồi cách xa MonHanson. Cô ta ngồi trên sopha trông khá mệt mỏi những không dám ngủ, nghe thấy động tĩnh ngước mắt lên nhìn Mộc Như Lam

“Bệnh nhân ở đâu?” Mộc Như Lam đi vào trong phòng, mặt không chút thay đổi hỏi, giọng nói lạnh lùng. May mà bây giờ Ive và Hans không có mặt ở đây.

“Ở trong phòng đó.” Người đàn ông mặc đồ đen đang ngồi trước video dám sát Mặc Khiêm Nhân và đám người học viện Bạch Đế chỉ vào cánh cửa sắt và nói.

Mộc Như Lam bước đi, Tần Lãnh Nguyệt nhìn bóng lưng của cô, cảm thấy có chút quen thuộc. Cô ta sờ trán, hình như sốt nhẹ, nơi này không có người thương hoa tiếc ngọc càng không vì cô ta là phụ nữ có thai mà chú ý.

Cô ta nghiêng đầu nhìn người đàn ông mặc áo đen, “Tôi thấy hơi khó chịu, có thể nhờ vị bác sĩ kia khám cho tôi được không?”

Người đàn ông áo đen nhìn cô ta rồi gật đầu, dù sao hiện tại người phụ nữ này cũng có chút tác dụng, hơn nữa bác sĩ ở ngay đây nhờ khám cũng không có gì nghiêm trọng.

Mộc Như Lam đi vào trong phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, khi cửa gần đóng lại, cô chợt cảm thấy tồn tại một đôi mắt đặc biệt mạnh mẽ đang nhìn mình. Mộc Như Lam kéo thấp kính mãi cho đến khi nhớ ra đó là Monhason, kẻ thái nhân cách tự đi đầu thú, tù nhân ở tầng một Coen. Trước khi ngồi tù hắn ta từng là người mẫu cực kỳ nổi tiếng.

Đáy mắt xoẹt qua một tia u ám, Mộc Như Lam xoay người, lập tức nhìn thấy Mộc Như Lâm và Mộc Như Sâm còn có một cái máy kỳ lạ. Trong phòng chỉ có ba người bọn họ, hơn nữa không có CCTV.

Mộc Như Lam bước tới, khẽ nhíu mày, “Như Sâm? Như Lâm?”

Hai cái thiếu niên bị treo trên máy, có vẻ đang hấp hối, đã không có ý thức. Hai tay cổ tay được buộc lại để chống đỡ, cơ thế đầy những vết bầm tím.

May mà ngoại trừ học pháp y cô còn còn học cả y học lâm sàng. Mộc Như Lam nhìn hai người, sau đó tiêm cho họ liều thuốc mạnh, lau rửa, sát trùng vết thương rồi bôi thuốc và dùng bông tẩm cồn xoa lên người cho giảm nhiệt. Cũng may cô mang nhiều thuốc đến, hai người cũng không lại phát ra những tiếng tiếng thở dốc đầy suy yếu nữa.


Bên ngoài mọi người vội vàng làm việc của mình, có lẽ đã quên phương diện này còn có một bác sĩ.

Mộc Như Lam thu dọn mọi thứ, đánh giá xung quanh, chỉ thấy một khung cửa sổ kiểu Châu Âu, bên trong phòng trống rỗng, ngay cả ghế cũng không có, cô lại nhìn cái máy trói Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm, điều này khiến cho cô nhớ tới gã nhiếp ảnh gia biến thái máu me Wilder khi cô mới tới Bắc Kinh. Lúc đó Tô Bắc Thiệu cũng là bị trói trên chiếc máy như thế này, nhưng rõ ràng cái trói Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm là phiên bản tân tiến hơn.

Thì ra là cùng phe với Giáo Hội sao?

Mộc Như Lam nghĩ cách làm thế nào để đưa Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm ra khỏi máy. Chiếc còng sắt đen còng cổ tay hai người rất dày và to, bên ngoài còn bao phủ bởi lớp gai nhọn, có một lỗ khóa nhỏ.

Vốn dĩ Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm cao hơn Mộc Như Lam, lúc này hai tay duỗi thẳng lên, Mộc Như Lam kiễng chân cũng không với tới chiếc còng sắt được, lại không có ghế, hơn nữa cô còn không có chìa khóa. Cô đã tiến vào nơi này khá lâu, cô lo lắng Hans sẽ quay lại sớm, đến lúc đó cô sẽ gặp khó khăn khi rời đi.

Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra.

Mộc Như Lam đứng ở tại chỗ, quay đầu lại, nhìn thấy Tần Lãnh Nguyệt đứng ở cửa với vẻ mặt không được tốt lắm,“Bác sĩ, tôi thấy không thoải mái lắm, có thể khám giúp tôi không?” Đây là địa bàn của Giáo Hội, Tần Lãnh Nguyệt nào dám kiêu căng ngạo man? Ngộ ngỡ bị ra vấn đề gì thì làm sao bây giờ?

Mộc Như Lam nhìn Tần Lãnh Nguyệt, khóe môi khẽ nhếch lên, giây tiếp theo lại lạnh nhạt giống như thiếu nữ già trước tuổi không thích nói chuyện với người khác, cô nói: “Hai bệnh nhân này hơi nghiêm trọng, ta cần hạ nhiệt cho họ, cô có thể ra ngoài lấy ghế vào đây ngồi, tôi vừa trông bọn họ vừa khám cho cô.”

Tần Lãnh Nguyệt không hề nghi ngờ, vội vàng ra ngoài mang ghế vào.

“Đóng cửa lại.” Mộc Như Lam nhìn cánh cửa còn đang mở.

Tần Lãnh Nguyệt nghe lời đóng cửa lại, sau đó cầm ghế lại gần.

“Bác sĩ, tôi cảm thấy hơi chóng mặt, giống như bị sốt vậy.” Tần Lãnh Nguyệt vừa nói vừa ngồi xuống trước mặt Mộc Như Lam, tuy rằng không chóng mặt nhưng cảm giác rất khó chịu, hơn nữa cô ta lo lắng cho đứa con trong bụng.

...

Dạo này mị bận quá hic, nợ mn 2k chữ tối nay trả nhe


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận