Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Editor: Noãn

Beta_er: Chan

Tay trái là tự do hay tay phải là nhẫn cưới…..

Pháo hoa đang nở rộ rực rỡ trên bầu trời, đám con nít tò mò nhìn chằm chằm hai người.

Mộc Như Lam chỉ tay trái nhìn Mặc Khiêm Nhân: "Chọn tay phải sẽ thì sẽ mất đi tự do ư?" Không thể chọn cả hai sao? Cô vẫn luôn là người có lòng tham nha.

Mặc Khiêm Nhân từ phía sau ôm lấy cô, giọng nói như gió mùa xuân nhẹ nhàng vang bên tai dưới màn pháo hoa nở rực rỡ: "Em có biết nếu như lựa chọn tay phải, sẽ có bao nhiêu người chú ý đến em không?"

Nếu như Mộc Như Lam trở thành người của Mặc gia thì sẽ có được sự bảo vệ hay chính xác hơn là bị giám sát, như vậy lúc ở Trung Quốc cô cũng sẽ nằm trong sự bảo vệ đặc biệt của mạng lưới nhà nước, còn ở Mỹ cũng sẽ bị FBI, CIA chú ý tới ít nhiều, nói cách khác, Mộc Như Lam sẽ ít được tiếp xúc với “đồ chơi” của cô, những thái nhân cách khác, hay bất kỳ những thứ nào không bình thường.

Nếu không rất dễ bị lộ chuyện cô là biến thái.

Đây là một chuyện không thể tránh, vì không chỉ Mặc Khiêm Nhân hay Mặc gia đều rất đặc biệt mà ngay cả Mộc Như Lam cũng như vậy.

Mộc Như Lam không nói gì, hơi cúi xuống nhìn chân, điều này quả thật có chút khó xử rồi. Trùng sinh một lần, cô cũng không cố ý muốn phạm tội hay muốn đi khiêu chiến pháp luật, nhưng chỉ vì có một số người đáng ghét liều lĩnh mạo phạm cô, phản ứng bình thường của cô dưới tình huống này là khiến họ phải trả giá vì hành vi sai trái ấy. Nếu cả ngày bị người giám sát âm thầm bảo vệ thì dường như việc đứng trên vị trí này không còn gì thú vị nữa....

Vì vậy, cô có nên kết hôn cùng Khiêm Nhân hay không đây?

Tay trái hay tay phải?

Mộc Như Lam không thể để lộ bệnh thái nhân cách được, trở thành người của Mặc gia lại không có cách nào tránh khỏi việc bị theo dõi.

Mộc Như Lam cần phải kiềm chế một cách cẩn thận, thậm chí có thời điểm dù cho cẩn thận cũng không qua mắt được những kẻ chuyên nghiệp kia.

Cá không thể chống lại tay gấu*. (*gấu chuyên săn cá, câu này có ý rằng có nhanh nhạy cũng không tránh được sự chuyên nghiệp lâu năm)

Mặc Khiêm Nhân ôm chặt cô lại, để cô dựa sát vào lồng ngực của hắn, cằm để lên đỉnh đầu cô, pháo hoa trên trời vẫn không ngừng rực rỡ nở rộ sắc màu trong bầu trời đêm.

Hắn không hề thất vọng, vì từ lúc bắt đầu đã không có hi vọng sẽ nhận được đáp án ngay lập tức, hắn chỉ là nói trước cho Mộc Như Lam về những gì có thể lấy được và những gì có thể mất đi.


Không có cuộc sống hoàn mỹ nào theo đúng con đường mà mình lựa chọn, giống như một con rối chỉ cần bị lắp sai khớp nối là có thể hoạt động ngược hướng mình mong muốn.

Trung tâm xử lý tình cảm của thái nhân cách khác biệt so với người thường, Mộc Như Lam là trường hợp đặc biệt trong phần lớn thái nhân cách, nhưng vẫn không quá khác biệt nhiều so với các thái nhân cách, cô có thể nhẹ nhàng nhận lời cầu hôn của hắn, nhưng chưa chắc cô đã nghĩ tới toàn bộ hậu quả, bởi vì phần lớn thời gian, thái nhân cách đều chỉ nhìn vào lợi ích trước mắt.

Thái nhân cách là những kẻ ích kỷ tùy hứng vừa tự coi mình là trung tâm lại vừa không để cho bất kỳ ai xúc phạm tới mình, thái nhân cách nói "Tôi yêu bạn" cũng chỉ như nói "Cho tôi một ly cà phê" - là một câu không có bất kỳ ý nghĩa thực tế nào ——

Tay trái hay là tay phải?

Đây là một vấn đề khó khăn.

...

Máy bay xuyên qua đám mây trắng để lại những vết tích, vào sáng sớm ngày thứ ba sau lễ Giáng Sinh, Mộc Như Lam đã trở lại thành phố K sau một năm rưỡi.

Trên thực tế cô nên đi HongKong mới đúng, dù sao gia sản Kha Gia ở đó cũng coi như là của cô. Lúc này ở thành phố K, Mộc Chấn Dương đã chết, Kha Uyển Tình thì không có tung tích, Mộc gia cũng đã sớm không còn tồn tại. Nhưng mà nơi này còn có hai đứa em trai cô, với lại còn có những người khác đang mong cô trở về.

"Lam Lam!" Mộc Như Lam mới vừa ra ngoài đã nghe thấy một tiếng hô đầy kích động, còn chưa thấy rõ người trước mắt đã bị ôm vào lòng, "Lam Lam Lam Lam Lam Lam!" Thái Sử Nương Tử ôm chặt lấy Mộc Như Lam, nước mắt rơi ra đầy xúc động.

"Hoan nghênh trở lại, Hội Trưởng đại nhân." Lễ Thân cười híp mắt nói, đưa tay kéo Thái Sử Nương Tử đang dính trên Mộc Như Lam ra, "Cậu mau buông ra, định để Hội Trưởng đại nhân ngạt thở chết à." Thái Sử Nương Tử cao hơn Mộc Như Lam, lúc này như ra sức ôm trọn Mộc Như Lam trong lồng ngực.

Thái Sử Nương Tử nhất định không buông, ôm chặt cánh tay Mộc Như Lam kích động không thôi. Trên người cô vẫn đang mặc đồng phục học viện Lưu Tư Lan, hiển nhiên hôm nay cô phải đi học.

"Biết sớm đã không nói cho cậu, thân là hội trưởng mà lại trốn tiết?" Mộc Như Lam nói thì nói như thế, trong giọng nói có chút bất đắc dĩ, cô dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết tình hình công việc ở phòng hội trưởng, tất nhiên là Lễ Thân sẽ xử lý văn kiện ở một bên, còn Nương Tử thì ở một bên ăn đến nhàm chán, Lễ Thân là đang chiều hư cô.

Thái Sử Nương Tử lập tức kêu oan, bày tỏ kể từ khi nhậm chức cô đã không ngại cực khổ giúp Mộc Như Lam trông coi học viện Lưu Tư Lan thật cẩn thận, mà hoàn toàn không để ý tới Lễ Thân đầu đầy hắc tuyến và Mộc Như Lam đang câm lặng.

"Nhắc mới nhớ, Lam Lam, cái tên kia đâu?" Thái Sử Nương Tử nhìn xung quanh một lượt, có vẻ như đang tìm kiếm người nào đó.

"Khiêm Nhân hả?"

"Đúng đúng đúng, sao anh ta lại không đi cùng với cậu?” Thái Sử Nương Tử cảm thấy một người đàn ông có được một cô gái như(MNL) này sẽ hận không thể giấu cậu ấy vào túi quần để mang theo, nhưng Mặc Khiêm Nhân trong ấn tượng ít ỏi của cô thì hình như cũng không canh giữ thường xuyên bên người Lam Lam.


"Anh ấy còn có việc phải làm, mấy ngày nữa mới về." Mà chuyện này dường như đã là chuyện đáng phải vui mừng, có vẻ trước kia ngay cả lễ mừng năm mới Mặc Khiêm Nhân cũng chưa chắc sẽ về nước, nhưng mà cô chưa từng tham dự vào những quá khứ đó của hắn, Mặc Khiêm Nhân dường như cũng dành phần lớn thời gian ở bên cô, có lẽ trong mắt những người khác như vậy vẫn là chưa đủ, nhưng như vậy đối với Mộc Như Lam đã là đủ rồi, vị ngọt vừa đủ mới có thể làm người ta uống không ngừng được, không phải sao?

Lễ Thân chuyển hành lý của Mộc Như Lam vào cốp sau xe, Mộc Như Lam và Thái Sử Nương Tử ngồi ở ghế sau, Lễ Thân ngồi lái xe phía trước, Mộc Như Lam kịp nhớ hôm nay học viện Lưu Tư Lan vẫn phải đi học rồi nói với Thái Sử Nương Tử để cô ấy không báo cho mấy người Đoạn Nghiêu và hai anh em Mộc Như Sâm, đề phòng bọn họ trốn học đi đón cô, cũng không phải chuyện gì quá quan trọng.

Đưa Mộc Như Lam tới nhà hàng Lâu Lan ăn gì đó trước khi về khu nhà Mộc gia, quản lý và nhân viên cũ trong quán thấy Mộc Như Lam đều vui mừng, không cần Mộc Như Lam gọi món đầu bếp đã đi làm đồ ăn Mộc Như Lam thích, cho nên bọn họ chỉ cần đến phòng riêng chờ thức ăn lên là được.

"À, một thời gian rồi không liên lạc được với Bùi Dương." Mộc Như Lam uống một ngụm nước chanh nói, cô còn nhớ rõ lần gần đây nhất thấy Lưu Bùi Dương đã cách đây gần một năm, cậu nhóc đó trước kia vẫn thường liên lạc với Mộc Như Lam, nhưng mà khoảng thời gian này dường như di động luôn trong trạng thái tắt máy.

Vẻ mặt Thái Sử Nương Tử nháy mắt trở nên bối rối, không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía vị trúc mã toàn năng, Lễ Thân ho khan một tiếng, bất đắc dĩ liếc nhìn Thái Sử Nương Tử, cậu nha có cần thành thật như thế hay không? Loại tình huống này im lặng làm thinh hoặc chuyển đề tài khác là được, nhìn sang như vậy rõ ràng là dáng vẻ có nội tình, ở trước mặt hắn còn không đàng hoàng được bằng một nửa vẻ đàng hoàng khi ở trước mặt hội trưởng đại nhân, nữ nhân xấu xa này...

"Cái này..." Lễ Thân dùng ngón trỏ gãi gãi sau tai, Thái Sử Nương Tử vừa nhìn động tác này cũng biết người này muốn bịa chuyện gì.

"Ừ?" Mộc Như Lam hơi nghiêng đầu, giữa hai lông mày hiện chút lo lắng: "Bùi Dương xảy ra chuyện gì sao?"

"Hội trưởng đại nhân… Tớ thấy chuyện của cậu ta, thì để tự cậu ta nói cho cậu đi." Vẻ mặt Lễ Thân băn khoăn, bây giờ không biết nên bịa chuyện thế nào, một bên là Lưu Bùi Dương, một bên là Đoạn Nghiêu, hắn có thể nói ra chuyện Đoạn Nghiêu trước tiên để Lưu Bùi Dương dùng tình cảm trói buộc Đoạn Ngọc sau đó mới nói cho Lưu Bùi Dương biết đây là nhiệm vụ, cuối cùng để Lưu Bùi Dương đâm Đoạn Ngọc một nhát rồi lại bán đứng hắn ta sao? Được rồi, chính hắn cũng loạn đến choáng váng, tóm lại nghe xong những chuyện này, ai cũng sẽ cảm thấy Đoạn Nghiêu là thứ cặn bã, nhưng mà người đó có cặn bã thì cũng là lão đại của bọn họ, bằng không Lưu Bùi Dương cũng sẽ không trở lại với Đoạn Nghiêu như vậy, nhưng mà chuyện đó của Lưu Bùi Dương, hắn cũng không có cách nào dùng vài ba lời để kể lại khái quát, bây giờ cũng rất bối rối.

Mộc Như Lam không biết trong khoảng thời gian này Lưu Bùi Dương đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà nghe Lễ Thân nói như vậy có vẻ là chuyện rất nghiêm trọng.

Ăn cơm xong Lễ Thân lại đưa Mộc Như Lam trở về biệt thự Mộc gia, hiện tại nhà này cũng chỉ có Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm ở, Kha Uyển Tình và Mộc Chấn Dương đã mất tích hoàn toàn không thấy bóng dáng như chưa từng tồn tại.

Ngược lại phòng của cô vẫn rất sạch sẽ chỉnh tề, có vẻ vẫn luôn được dọn dẹp, cô đi tới trước tủ kính của mình, nhìn từng con rối đáng yêu bên trong, khóe môi chậm rãi nở một nụ cười dịu dàng: "Hi." Hy vọng các cưng sẽ không có cơ hội được đưa đi nữa, dù sao cô cũng rất thích bọn chúng nha. (*cho ai không nhớ hoặc không để ý thì đa số con mồi Lam Lam ngắm tới đều được tặng một con rối từ cái tủ này)

Mộc Như Lam vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, sau đó nằm lên giường ngủ mấy canh giờ, khi tỉnh lại trời bên ngoài đã tối, cửa sổ không đóng, gió lạnh thổi vào rèm cửa cửa không ngừng bay bay trong gió.

Mộc Như Lam đứng dậy đi đóng cửa sổ, lại chợt thấy có người đứng ngoài cổng sắt, hắn dựa lưng vào cái tường cạnh cửa, hai tay đặt sau lưng, hơi cúi đầu, để lộ cái cổ trắng nõn nhỏ nhắn.

Mộc Như Lam nháy mắt mấy cái, thay quần áo, lại khoác thêm áo khoác đi xuống lầu mở đèn của phòng khách, sau đó đi ra sân, đối phương có vẻ ngẩn người, lúc Mộc Như Lam gọi hắn còn có vẻ giật mình.

"Bùi Dương?"


Lưu Bùi Dương chợt quay đầu, sau đó nhìn Mộc Như Lam cười cười: "Lam Lam."

Mộc Như Lam mở cổng sắt để Lưu Bùi Dương đi vào, không nói gì, chỉ là dẫn hắn vào phòng khách, tầm mắt quan sát hắn, biến hóa rất lớn đây, bất kể là bên trong hay bên ngoài, thiếu niên trước giờ rất yêu cái đẹp thích tự luyến lại gầy đi rất nhiều, có vẻ càng thêm đơn bạc một chút, cằm cũng nhọn đi, mà khí chất của hắn dường như trở nên có chút không khí trầm lặng, như có cái gì đè nén hắn, sắc mặt tái nhợt không ổn, nếu như không phải cô vẫn còn nắm được một số tình hình thì chắc cô sẽ nghi có phải Lưu gia phá sản hay không mà hắn lại biến thành cái dạng này.

Mộc Như Lam rót chén trà nóng cho hắn, sau đó mở tủ lạnh tìm kiếm, không thể trông cậy vào hai thiếu niên đã từng có cuộc sống thiếu gia như Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm có thể có đồ ăn gì tốt, cả tủ lạnh trống không, trừ đồ uống ra chỉ có mấy quả trứng gà và mấy gói mì ăn liền, cho nên Mộc Như Lam chỉ có thể nấu mì ăn liền với hai quả trứng gà.

"Cho cậu, tạm chấp nhận chút đi." Mộc Như Lam ngồi đối diện với hắn, mỉm cười nói, cô cũng không hỏi gì, chỉ mỉm cười nhìn hắn, trong mắt có ấm áp và bao dung mà hắn quen thuộc, còn tiếp thêm tràn đầy hy vọng hơn so với mặt trời.

Đúng vậy, chính là vì để nhìn thấy cô như vậy, cho nên mới đầu óc trống rỗng vội chạy đến ngay khi nhận được tin tức, một khoảng bóng tối trống không đen như mực trước mắt dường như cuối cùng lại có một tia sáng, không còn tuyệt vọng như vậy nữa. Hắn nhớ tới cảnh tượng lần đầu cô quỳ xuống vì bọn họ, sự kiên cường và co được dãn được của cô ở xa xa hắn không với tới được.

Lưu Bùi Dương không lên tiếng, nhận lấy chiếc đũa ăn từng miếng, trong lúc nhất thời trong phòng ăn chỉ có tiếng thiếu niên ăn mì vang vọng trong khoảng không im lặng, hắn có vẻ rất đói, vội vàng ăn từng miếng lớn như thể đã mấy ngày không ăn gì.

Cho đến khi hắn uống nốt ngụm nước cuối cùng mới như kết thúc bữa ăn ngắn ngủn không tới năm phút này.  

"Đi theo tớ." Mộc Như Lam lại dẫn Lưu Bùi Dương lên tầng tới phòng của cô, để hắn ngủ một giấc thật tốt, Lưu Bùi Dương rất nghe lời, thậm chí sau khi Mộc Như Lam xuống lầu dọn dẹp rửa bát rồi đi lên đã thấy hắn ngủ thiếp đi, dáng vẻ ngủ rất say như thể đã lâu ngày không được một lần nghỉ ngơi tốt.

Mộc Như Lam đứng ở cạnh cửa trầm mặc nhìn thiếu niên ngủ say trong phòng tối một lát, sau đó xoay người đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Không cần hỏi, không cần làm gì khác, thiếu niên này hiện tại chỉ cần có một người hắn có thể tin tưởng ở bên cạnh hắn, chỉ như vậy mới có thể ăn được, mới có thể yên tâm ngủ.

Đoạn Nghiêu đã tổn thương hắn không nhỏ, nhưng có một nửa là do hắn tự chuốc lấy, nếu như ban đầu không phải hắn tự nguyện gia nhập thì sao có thể xảy ra chuyện như thế? Hoặc có lẽ vì hắn vẫn chưa hoàn toàn chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, cũng có lẽ là vì hắn vẫn còn quá ngây thơ, cuộc chiến của thế giới hắc đạo còn tàn nhẫn hơn gấp mấy lần so với tưởng tượng của hắn, mà những gì hắn phải trải qua tạm thời vượt ra khỏi phạm vi hắn có thể chấp nhận.

Mộc Như Lam nhìn giờ, để ý gần đến giờ ăn tối mới gọi cho Mộc Như Lâm bảo bọn họ về nhà ăn cơm, thuận đường mua ít thực phẩm về, Mộc Như Sâm ở bên kia oán trách tại sao Mộc Như Lam không gọi cho cậu mà lại gọi cho Mộc Như Lâm, đương nhiên là bởi vì Mộc Như Lâm tương đối đáng tin hơn, Mộc Như Sâm có thể dễ dàng quên mất cần phải mua thứ gì trong thời gian ngắn.

Tin tức Mộc Như Lam trở về như thể mọc cánh lan rộng khắp thành phố K, có không ít bạn học trong nước gọi điện tới, các thành viên trong club ủng hộ Mộc Như Lam ào ào gửi thiếp mời tới, nếu Lễ Thân và Thái Sử Nương Tử không thông báo trước rằng Mộc Như Lam ngồi máy bay mười mấy giờ đã mệt mỏi, tối nay sẽ không tiếp khách, ra lệnh các club không được tới thăm trong tối nay thì lúc này trong biệt thự chắc chắn sẽ chứa đầy người tới.

"Chị về lần này sẽ đón năm mới rồi mới đi đúng không?" Mộc Như Lâm ngồi bên bàn ăn hỏi. (*ý Lâm là đi về trường bên Mỹ)

"Ừ." Mộc Như Lam gật đầu một cái, nhưng mà từ giờ đến năm mới còn khá sớm, cô trở lại là vì có một số chuyện khác phải làm.

"Lễ mừng năm mới..." Mộc Như Sâm cúi đầu chọc chọc bát cơm, lễ mừng năm mới gì chứ, dù sao năm nay cô cũng sẽ không trải qua cùng bọn họ, trước kia bọn họ còn có Kha Uyển Tình và Mộc Chấn Dương, năm nay thì hay rồi, hai anh em bọn họ trong cái ngôi nhà lạnh lẽo này đón năm mới, nghĩ như nào cũng siêu cấp bi thảm đúng không? (*chú thích tình tiết cho ai không nhớ: dịp năm mới Lam Lam sẽ qua Hong Kong đón tết với Kha gia chứ không ở nhà Mộc gia)

Tất nhiên cậu cũng không muốn để Mộc Như Lam có tâm lý áy náy, việc Kha gia công nhận thân phận Mộc Như Lam đã làm giới thượng lưu trong nước kinh ngạc một trận, bọn họ tự nhiên sẽ không có suy nghĩ muốn Kha gia nhận lại thân phận, vì vậy Mộc Như Sâm lập tức thay đổi đề tài: "Người đàn ông kia đâu? Sao không trở về với chị?"

Người đàn ông kia tất nhiên có ý chỉ Mặc Khiêm Nhân, thiếu niên bày tỏ dù sao bây giờ cũng không thể gọi hai chữ "anh rể" được, hơn nữa bọn họ vẫn chưa kết hôn, cũng chưa cần thiết rối rắm danh xưng này, còn nữa, coi như cậu thừa nhận chuyện chị gái mình yêu người như vậy, nhưng thiếu niên thể hiện mình vẫn còn đang ghen tỵ, không được sao? Hừ.

"Anh ấy còn bận công việc."


"Công việc có thể quan trọng hơn chị hả? Không chấp nhận được, anh ta làm việc gì? Cao thủ IT? Tổng giám đốc? Trông như phải làm công việc liên quan đến trí óc gì đó..." Mộc Như Sâm lẩm bẩm cằn nhằn, cho đến bây giờ bọn họ vẫn không biết Mặc Khiêm Nhân làm nghề gì.

Cũng đúng, không phải người nào trong nước cũng có thể biết Mắc Khiêm Nhân làm nghề gì, ngay cả Mặc gia trong xã hội thượng lưu cũng ít người biết đến, hơn nữa vừa nhắc tới tâm lý học tội phạm này nọ, có thể rất nhiều người sẽ biết tới Amon, nhưng lại không biết tên tiếng Trung của Amon là Mặc Khiêm Nhân, hơn nữa Mặc Khiêm Nhân ít lên TV hoặc các tờ báo, rất ít người ngoài ngành biết được Amon trông ra sao.

Mộc Như Lâm nhìn qua giống như cũng đang suy đoán xem Mặc Khiêm Nhân làm nghề gì, dường như trước kia Kha Uyển Tình tra được thông tin nói Mặc Khiêm Nhân là con riêng của một gia tộc xuống dốc gì đó, có khí chất và tài mạo nhưng vô ích, gia cảnh và xuất thân không tốt, nhưng hiện tại cậu lại cảm thấy có vẻ không đơn giản.

Mộc Như Lam nháy mắt mấy cái: "Chị chưa nói cho hai đứa biết hả?"

"Hoàn toàn không có!" Mộc Như Sâm cũng muốn đập bàn, kết quả đến bây giờ cậu cũng không biết tên khốn cướp mất chị gái yêu dấu của cậu làm nghề gì.

"Anh ấy bên tâm lý học."

"Bác sĩ tâm lý ư?" Mộc Như Lâm hơi nhíu mi, cái này đúng là có chút bất ngờ.

"Bác sĩ tâm lý?" Mộc Như Sâm nuốt cây nấm lớn trong miệng: "Bác sĩ tâm lý Mặc Khiêm Nhân… Hình như chưa từng nghe nói, chắc không có danh tiếng gì, muốn nói đến tâm lý học gì đó, nhất định phải giống chuyên gia tâm lý học tội phạm tên Amon ở Mỹ mới ngầu, nhà tâm lý học tội phạm, cái danh xưng này nghe đã thấy cực kỳ ngầu! Hơn nữa, chị, em kể cho chị nghe, cái người tên Amon đó..."

Mộc Như Sâm hăng hái bừng bừng kể, ánh mắt lấp lánh tỏa sáng, như mở ra cánh cửa của thế giới mới.

Mộc Như Lam mới phát hiện, thì ra em trai cô sau khi làm học sinh trao đổi hai tháng tại Mỹ đã có thêm một thần tượng làm cậu cảm thấy rất ngầu, thần tượng đó tên Amon, thật đáng buồn chính là em trai đáng yêu của cô không biết tên tiếng Trung của Amon là Mặc Khiêm Nhân, là anh rể tương lai mà hiện tại cậu vẫn đang vừa hâm mộ vừa ghen tỵ...

Mộc Như Lam vừa ăn cơm vừa nghe Mộc Như Sâm kể về rất nhiều chuyện tích huy hoàng về Mặc Khiêm Nhân mà cậu nghe được từ rất nhiều nơi, cuối cùng vẫn không đành lòng nói cho cậu biết sự thật, sợ tâm lý nho nhỏ của cậu bị tổn thương.

Đến giờ đi ngủ, Lưu Bùi Dương vẫn còn ngủ say, Mộc Như Lam nhường gian phòng của cô cho hắn, còn mình ngủ ở phòng khách, chỉ cần trải lại chăn đệm là được.

Mộc Như Lâm giúp sửa sang lại phòng, trước khi đi ra không nhịn được nhắc nhở Mộc Như Lam: "Chị, chuyện đó… chị phải cẩn thận một chút, nghe nói người từng thân thiết với Lưu Bùi Dương luôn gặp phải chuyện ngoài ý muốn."

Có người bị đánh, nghiêm trọng còn đánh cho tàn phế, có người trực tiếp mất tích, tất nhiên những người đó đều là nam, Lưu Bùi Dương vẫn luôn rất được hoan nghênh, đặc biệt là trong đám con trai, thời điểm hắn trông không ổn, còn có nhiều người đau lòng muốn tới an ủi hoặc ôm hắn vào lòng.

Mộc Như Lâm không phải kiểu người xúc động như Mộc Như Sâm, tất nhiên sẽ không nói như kiểu để Mộc Như Lam tránh xa Lưu Bùi Dương một chút, ngay cả khi cậu không hiểu ràng buộc giữa Mộc Như Lam và ban F, nhưng cậu cũng biết không phải ai cũng có thể xen vào hoặc cắt đứt.

Mộc Như Lam mỉm cười xoa xoa đầu hắn: "Yên tâm đi, vẫn chưa có ai ở thành phố K dám động vào chị." Chưa nói tới Đoạn Nghiêu như kỵ sĩ ở bên, chỉ thân phận công chúa Kha gia cũng đủ để không có ai dám bày trò trước mặt cô, huống chi là động tới cô?  

"Dạ, chị ngủ ngon." Mộc Như Lâm cảm nhận nhiệt độ còn lại trên đầu, đôi mắt trầm tĩnh sau mắt kính lặng lẽ thoáng qua vẻ quyến luyến không thôi.

"Ngủ ngon."

Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, Mộc Như Lam ngồi ở mép giường, nghĩ tới lời Mộc Như Lâm nói, lại nghĩ tới tình hình của Lưu Bùi Dương, ở dưới tình huống bố mẹ người nhà đều không có vấn đề gì lại làm một người có thay đổi lớn như thế, trừ chuyện tình cảm ra sợ rằng không còn chuyện khác, nhưng mà chuyện như vậy người khác sợ là không giúp được quá nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận