Gia, Khẩu Vị Quá Nặng


Editor: Chan

Beta_er: Noãn

Đoạn Nghiêu nhíu chặt mày, hắn không rõ trước kia An Hữu Minh xảy ra chuyện gì, bây giờ hắn nghe được những lời này, mơ hồ đoán được một chút. Lúc trước An Hữu Minh thật thực tức giận muốn đâm Mộc Như Lam, có điều hắn ta chưa kịp ra tay, An gia đã biến mất không thấy bóng dáng, trở thành kẻ chết thay cho Kim gia, hiện tại An Hữu Minh nói ra những lời này, là vì hắn ta bị hắn hại cửa nát nhà tan?

“Mày…” Đoạn Nghiêu cố gắng nói, nhưng An Hữu Minh ở đằng kia không muốn nghe thấy giọng nói đứt quãng và yếu ớt của hắn, hắn ta cười mỉa mai rồi xoay người bước ra ngoài.

Bên ngoài camera gần như đã được lắp đặt xong. An Hữu Minh bước xuống cầu thang và nhìn xung quanh. Đây là camera mini, chúng được lắp ở nhiều kẽ hở khác nhau, chẳng ai nghĩ rằng ở đây có một chiếc camera mini. Hắn ta lấy ra từ trong túi một điếu thuốc, khẽ nheo mắt lại, không hiểu tại sao ngay cả camera cũng phải được cài đặt bí mật như vậy, chẳng lẽ mọi chuyện sẽ thay đổi sau khi Mộc Như Lam nhìn thấy nó? Hắn ta biết người phụ nữ Mộc Như Lam kia chẳng phải Thánh Mẫu hay người dễ bắt nạt. Lúc đầu, cô nói rằng hắn ta phải trả cho cô một cái chân và một cánh tay. Nhưng mọi chuyện cũng không quá dễ dàng, đúng không?

“Thiếu gia.” Người phía dưới thấy An Hữu Minh xuống dưới, lập tức cung kính hô.

An Hữu Minh phớt lờ họ và bước ra khỏi xưởng gỗ, khi người đứng sau nhìn thấy cánh cửa đóng lại, gã đứng thẳng dậy và nói: "Tao khinh! Hắn ta không phải chỉ là con nuôi sao? Nếu không phải lão gia có lòng tốt nhận nuôi, bây giờ không biết chết dí ở đâu đó rồi, hắn ta thật sự cho rằng mình là đại thiếu gia à? Nếu là đại thiếu gia thì cần gì phải đích thân đến đây vì việc cỏn con này? Mẹ nó! "

“Ấy, tôi nghe nói chính hắn ta muốn đến đây xử lý việc này…”

“Tại sao?”

“Nghe nói hắn ta có thù oán với Đoạn Nghiêu và Mộc Như Lam…”

“…”

Giữa trưa, ngoài xưởng gỗ, ánh mắt trời chiếu khắp nơi, thiếu niên không đi xa mà ngồi trên chiếc cọc gỗ ở cửa, hai chân duỗi thẳng về phía trước, đầu ngả về phía sau, tiếng người bên trong vọng ra từ khe hở, hắn ta nghe được rõ ràng, nhả khói, không buồn để ý. Hắn ta sẽ vĩnh viễn không quên biến cố bi thảm gặp phải đêm hôm đó, lúc hắn ta từ bệnh viện về nhà với bố mẹ và em gái, vẫn còn ủ rũ trong phòng, cảm thấy người phụ nữ Mộc Như Lam kia vừa đáng ghét vừa keo kiệt. Chớp mắt, tiếng la hét của bố mẹ và em gái liên tục vang lên, hắn ta chật vật chạy trốn, khốn khổ vào hận ý sống sót qua ngày. Hắn ta sẽ không bao giờ, quên khi đó Đoạn Nghiêu và Lê Mặc mang người trông trừng quanh nhà hắn ta.

Hắn ta muốn báo thù, tuyệt đối muốn!

Khói trắng lượn lờ, hắn ta thở thật mạnh, nhìn khói trắng bay lượn trong không trung chói mắt, hơi híp mắt, cơ thể thiếu niên không cường tráng có vẻ thê lương lại yếu đuối.



Chiếc nhẫn bạc được rửa sạch sẽ.


Mộc Như Lam nhìn địa chỉ viết trên bì thư đang nằm trong tay mình, con ngươi lưu li thuần khiết hoàn toàn bình tĩnh không chút dao động.

Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, Mặc Khiêm Nhân đứng ở cửa, đầu tóc hơi rối, nhưng vẫn giống một nam tử quý tộc phong nhã tài hoa yên lặng đứng đó.

Mộc Như Lam ngước mắt lên, nhìn thấy Mặc Khiêm Nhân, khóe môi cong lên một đường cong ấm áp dịu dàng, “Anh về rồi hả, tình hình thế nào rồi?”

“Trong dự kiệu.” Mặc Khiêm Nhân đi tới, ánh mắt dừng lại ở chiếc nhẫn và phong thư nằm trên tay Mộc Như Lam, đầu óc của thiên tài vận động, nói: “Đoạn Nghiêu đã xảy ra chuyện à?” Hắn nhớ rõ, đã từng thấy Đoạn Nghiêu đeo chiếc nhẫn kia trên tay.

Mộc Như Lam gật đầu, nhìn chiếc nhẫn, “Có lẽ là bị em liên lụy.”

“Sẽ không có chuyện gì đâu.” Mặc Khiêm Nhân nhìn Mộc Như Lam, nắm bàn tay còn lại của cô, lòng bàn tay mềm mại không có một vết chai. Không ai tin được rằng cô đã dùng hai bàn tay này chống đỡ tương lai của một người. Đối với cô mà nói, thiếu niên kia, đến cuối cùng hắn vẫn quá đặc biệt.

Mộc Như Lam dễ dàng đoán được kẻ bắt đoạn Đoạn Nghiêu có lẽ chính là người giết Lưu Bùi Lực người, nói cách khác, có thể biết cô không phải người bình thường, hiện tại muốn cô tới đó, vì sao chứ? Muốn giết cô sao? Hoặc là làm gì khác? Làm sao bây giờ? Cô thật sự tức giận, nhưng lại có chút tò mò, ôi, rốt cuộc là ai chứ?

Mặc Khiêm Nhân nhìn phong thư trên tay Mộc Như Lam, kéo cô lại đối diện với mình, trong mắt hiện lên một tia lạnh nhạt, “Lam Lam…”

“Dạ?” Mộc Như Lam nghiêng đầu, còn chưa tới kịp thấy rõ mặt Mặc Khiêm Nhân cô đã bị ôm vào lòng, trong nháy mắt hương bạc hà mát mẻ sạch sẽ của người đàn ông bao trùm lấy cô, khiến Mộc Như Lam ngơ ngác, vươn tay ôm hắn, “Làm sao vậy?”

Mặc Khiêm Nhân không nói gì, mà chỉ áp má vào cổ cô, mùi thơm thoang thoảng và dễ chịu của cô gái lưu lại trong phổi, lại giống như xông vào đáy lòng.

So với người khác hắn hiểu rất rõ tâm lý của những người mắc bệnh thái nhân cách. Bọn họ đều hành động đơn độc, không cần bạn cũng khinh thường thứ gọi là đồng phạm, bởi vì bọn họ không hiểu cái gì là tín nhiệm và tình hữu nghị, dây thần kinh tình cảm của họ đã đứt từ lâu không cứu chữa được nữa.

Mộc Như Lam dường như rất tín nhiệm hắn, nhưng có thời điểm cô sẽ lựa chọn hành động theo ý mình, bởi vì trong tiềm thức của cô không muốn hắn chạm vào thế giới đó, có lẽ vì một chút không tín nhiệm; cô chưa bao giờ nói với hắn mấy từ như “Em yêu anh”, bởi vì chính cô cũng không biết đó có phải là yêu không, hoặc là nói cô chưa bao giờ nghĩ về vấn đề này.

Có lẽ đối với cô, khi từ hai người thành đôi, cũng không phải là không tiếp thu được, cô có thể đồng ý cố gắng không để bản thân bị thường, nhưng tuyệt đối không sợ hãi khi đối mặt với cái chết. Bởi vì cô không nghĩ tới khi cô chết mọi người sẽ ra sao, thậm chí cô cho rằng những chuyện mình làm bị phơi bày ra ánh sáng thì ngồi tù cũng chẳng sao cả. Cô thản nhiên cho rằng đó là vì cô bị trừng phạt đúng tội, có lẽ còn sẽ mỉm cười an ủi nói với hắn rằng hai người không có quan hệ. Mỗi người đều phải chịu sự trừng phạt do chính mình gây ra.

Những đặc tính không thể tránh khỏi của kẻ thái nhân cách: chủ nghĩa vị kỷ*, không sợ hãi, ích kỷ, tùy hứng...

*Chủ nghĩa vị kỷ: nguyên tắc hành vi chỉ xuất phát từ lợi ích cá nhân của riêng mình, không đếm xỉa đến lợi ích của những người xung quanh và của xã hội; là hình thức biểu hiện trực tiếp của chủ nghĩa cá nhân.


Giống như làm thế nào cũng không có biện pháp thay đổi bản tính.

Mộc Như Lam khác với những kẻ thái nhân cách khác, nhưng ít nhiều cũng mang những đặc tính đó.

Câu hỏi của Hạ Miểu khiến hắn đột nhiên phản ứng, hắn chưa bao giờ thấy cảnh Mộc Như Lam giết người hoặc những gì đã xảy ra với người khác, không biết Mộc Như Lam giấu những con rối của cô ở đâu, cũng không biết thế giới cô giấu người khác sau vẻ bề ngoài thiên sứ như thế nào…

Ebert nói rất đúng, yêu một người tinh thần không bình thường, hắn xứng đáng chịu vất vả mệt nhọc.

Mà lúc này, người làm hắn chịu vất vả mệt nhọc lại ngoan ngoãn dựa vào trong lòng hắn. Một bàn tay nhẹ nhàng vuốt lưng hắn giống như đang an ủi, hệt như một con mèo nhỏ vừa ngoan ngoãn nghe lời lại vừa mềm mại khiến hắn không thể nào tức giận chất vấn cô

Mộc Như Lam không biết Mặc Khiêm Nhân làm sao, nhìn rất là vô tội.

Két một tiếng, cửa mở.

“Chị ——” Mộc Như Sâm chạy vào trong phòng, thấy một màn như vậy, bước chân lập tức dừng lại, lảo đảo suýt nữa ngã xuống đất. Cậu trừng mắt nhìn người đàn ông đang ôm chị mình, sắc mặt lập đức đỏ ửng rồi trắng lại xanh, không biết là tức giận hay xấu hổ.

Mộc Như Lâm cũng xuất hiện ở cửa, nhìn tình huống trong phòng lập tức lùi lại, chỉ có điều tất nhiên đã không kịp nữa rồi.

“Làm sao vậy? Vội vội vàng vàng.” Mộc Như Lam ngồi thẳng dậy, nhìn hai đứa em.

Mộc Như Sâm trừng mắt nhìn Mặc Khiêm Nhân, nhìn về phía Mộc Như Lam, ánh mắt lập lánh có chút nói lắp nói: “Cái, cái này… Có khách …”

Khách gì mà khiến Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm vừa kích động lại vừa lúng túng thế chứ?

Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân đi xuống lầu, thấy Kha Xương Hoàng đội mũ caro trắng đen đang trống gậy bên cạnh ông là Akutsu Junko, lập tức vui mừng.

“Ông ngoại! Bà ngoại!” Mộc Như Lam bước nhanh tới.

Kha Xương Hoàng nhìn thấy cháu gái ngoại bảo bối, vẻ mặt luôn luôn nghiêm túc đứng đắn dịu dàng một chút, không giống Akutsu Junko đang bước tới ôm Mộc Như Lam, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Mặc Khiêm Nhân, nghiêm túc lại kiêu ngạo, hừ, thấy ông cũng không chào một câu! Có còn muốn cưới công chúa bảo bối nhà ông hay không?!


Mặc Khiêm Nhân dường như nhìn thấu tâm tư Kha Xương Hoàng, bước chân vẫn đều đặn như cũ đi xuống lâu, giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên, “Ông ngoại, bà ngoại.”

Kha Xương Hoàng vừa lòng, tiến tới chỗ Akutsu Junko và Mộc Như Lam.

“Ông ngoại, bà ngoại tại sao lại đến đây ạ? Cũng không báo trước cho cháu một câu nha~.”

“Cho cháu niềm vui bất ngờ chứ sao.” Làn da Akutsu Junko đen đi một ít, nụ cười rực rỡ, sắc mặt hồng hào, nhìn từ trong ra ngoài vừa vui vẻ vừa tràn đầy sức sống, xem ra đi chuyến du lịch này là đúng rồi đó.

Nhà vợ mình bị chiếm, Mặc Khiêm Nhân ngoan ngoãn đi pha trà cho bọn họ, vì thế Kha Xương Hoàng lại càng vừa lòng lại đắc ý, cháu gái ngoại của ông đúng là lợi hại, khiến cho cháu trai cao cao tại thượng của lão đầu Mặc gian giống như thế nô, ha ha ha ha…

“Lão gia, quà tôi mua cho Lam Lam đâu? Mau lấy lại đây.”

Kha Xương Hoàng vừa nãy còn vô cùng đắc ý bây giờ lập tức đứng lên đi lấy đồ…

Kha Xương Hoàng và Akutsu Junko cố ý không bay về Hong Kong mà bay thẳng tới thành phố K, lười đi tới đi lui.

“… Tối nay, chúng ta sẽ cùng nhau tới Thủ Đô, sau đó bàn bạc hôn sự của hai đứa, một tháng trước phía Mặc gia vẫn luôn gọi điện thoại thúc giục chúng ta tới…” Akutsu Junko nắm tay Mộc Như Lam nói không ngừng, giống như mẹ của Mộc Như Lam bận tâm cái này bận tâm cái kia, hai thiếu niên ở trên lầu nghe lén bọn họ muốn đem Mộc Như Lam sớm gả ra ngoài, nhất thời muốn lao xuống, nhưng lại nhớ tới người ở dưới là nhân vật nào cơ chứ, sau đó lại đứng im ở góc cầu thang không dám đi ra ngoài. Bọn họ có thể không sợ hãi sao? Đó là lão vương gia không muốn nhận bọn họ, nhân vật cao cao tại thượng, một thời huy hoàng đang ngồi ở đó, bình thường họ hung hăng phách lối bây giờ cũng không giám làm càn.

Mặc gia và Kha gia, cho rằng kết hôn sớm như vậy cũng chẳng sao, những người có mắt đều nhìn ra được tình cảm của hai người tốt như vậy sẽ không xảy ra vấn đề gì, kẻ thứ ba không có khả năng xen vào, cho dù Mộc Như Lam chưa đến tuổi trưởng thành, họ không biết người đặc biệt thì sẽ có cửa sau đặc biệt để đi sao?

Mặc Khiêm Nhân ngồi ở một bên, ngồi đối diện Kha Xương Hoàng. Dáng vẻ Kha Xương Hoàng giống hệt như bố vợ đang ra oai phủ đầu con rể tương lai.

“Đừng tưởng ta đồng ý cho hai đứa kết hôn sớm là hài lòng với cậu!” Không thể để tiểu tử này kiêu ngạo, người một kiêu ngạo không ai bì nổi, giống như một con người trở nên tồi tệ khi anh ta trở nên giàu có.

“Lam Lam hài lòng là đủ rồi.” Mặc Khiêm Nhân chậm rãi uống một ngụm trà nói.

Mặt Kha Xương Hoàng lập tức tối sầm, làm sao ông lại quên mất, tiểu tử này lúc nào cũng kiêu ngạo!

“Cậu…”

“Cháu?”

“Không tôn trọng bề trên!”

“Cậy già lên mặt.”


“Hỗn láo!”

“Cái này cho ông.” Mặc Khiêm Nhân lấy ra từ trong túi một vật.

“… Hừ.” Sắc mặt Kha Xương Hoàng nghiêm túc, trong lòng yêu thích đồ vật trên tay, tính ra thì tiểu tử này có tâm.

Quản gia và vợ đi cùng đứng một bên mỉm cười nhìn cảnh tượng này, căn phòng dường như trở nên rất sinh động hơn.

Lưu Bùi Dương nghe được động tĩnh đi xuống lâu, nhìn thấy hai anh em sinh đôi uể oải ngồi ở góc cầu thang, hỏi mới biết, hóa ra là đế vương tiền nhiệm của để quốc Kha gia tới, nghĩ cũng không nổi nữa, lại xoay người lên lầu.

Thời gian từ từ trôi qua.

Màn đêm lặng lẽ buông xuống.

Những gì xảy ra với Mộc Như Lam trong thời gian Kha Xương Hoàng và Akutsu Junko đi du lịch vòng quanh trái đất vẫn luôn được giấu kín, tất nhiên chuyện sắp tới cũng vậy.

Mộc Như Lam vốn định lén lút đi cửa sau, không muốn cho Mặc Khiêm Nhân đi cùng. Có lẽ cô biết rõ tội của mình, biết rằng tội của mình sẽ không được pháp luật khoan hồng, cho nên trong tiềm thức của cô luôn cực tuyệt việc hắn tham gia vào thế giới kia của mình. Lừa dối bản thân cho rằng chỉ cần Mặc Khiêm Nhân không thấy được cảnh cô giết người, một ngày nào đó khi thẩm phán hỏi hắn, hắn có thể lập tức trả lời cái gì hắn cũng không biết, cũng không có chứng cứ chứng minh hắn và cô là đồng bọn. Chỉ cần như vậy sẽ giữ cho Mặc Khiêm Nhân trong sạch và hoàn mỹ, hắn vĩnh viễn là Amon cao cao tại thượng mà ngay cả Tống Thống cũng phải cho ba phần mặt mũi, chính phủ các nước liên tục lôi kéo, chứ không phải đồng bọn của một kẻ biến thái giết người không chớp mắt.

Nhưng Mộc Như Lam còn chưa nghĩ ra lý do, Kha Xương Hoàng và Akutsu Junko đã gọi Mặc Khiêm Nhân ra ngoài, đại khái là muốn tiến hành tư tưởng giáo dục gì đó, ngược lại để Mộc Như Lam ở nhà một mình.

Mặc Khiêm Nhân không nói gì thêm, chỉ yên lặng nhìn Mộc Như Lam, sau đó xoay người rời đi, trong ánh mắt đó có chút phức tạp, khiến Mộc Như Lam ngơ ngác khó hiểu, giống như đồ vật bị vứt bỏ bị coi thường, có điều cô không có thời gian suy nghĩ nhiều, còn nhớ tới an nguy của một người khác trong gia đình.



Bóng đêm dày đặc.

Bóng cây rung chuyển, hệt như ma quỷ.

Hai luồng ánh sáng từ xa chiếu tới, người bảo vệ bên ngoài xưởng gỗ lập tức hét vào trong: “Người tới!"

Những người bên trong lập tức đứng dậy chuẩn bị, Đoạn Nghiêu đang dựa vào hai bên góc tường, cử động đầu, chậm rãi mở mắt ra, miệng vết thương và da thịt đã bị viêm và thối rữa do không có thuốc chữa trị kịp thời lau rửa, hai gò má nhiễm máu đỏ thẫm, xương yếu đến mức không cử động được ngón tay, dùng hết sức lực còn lại của cơ thể để di chuyển, sau khi di chuyển đến một bức tường khác, hắn không thể nhìn rõ xung quanh nên chỉ có thể cố gắng nhìn xuyên qua các khe hở giữa các tấm gỗ nhìn cảnh tượng bên ngoài.

Xe dừng lại trước cổng xưởng gỗ, có hai người ở phía trước, một người nhìn chằm chằm vào bên trong xe, người kia cảnh giác quan sát phía sau xe để kiểm tra xem có ai tới không, một tay cầm cây gậy, một tay cầm súng.

Xe tắt máy, đèn xe cũng tắt, đẩy cửa ra, Mộc Như Lam bước xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận