Gia, Khẩu Vị Quá Nặng


Hôn lễ chờ mong suốt ba năm được tổ chức đến tận khi màn đêm buông xuống, đốt lửa trại trên bờ biển, mọi người điên cuồng chơi đùa đến đêm khuya mới trở lại khách sạn đã đặt trước để nghỉ ngơi.

Đương nhiên phần lớn người ở lại đều tương đối rảnh rỗi, một vài người bận rộn tham gia nghi lễ xong không thể không vội vã rời đi, ngay cả Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm cũng vậy.

Sau khi đi theo Kha Xương Hoàng đến Hồng Kông, bọn họ đừng nghĩ sống cuộc sống như trước kia, hơn nữa, đã ba năm, anh em sinh đôi cũng nên trưởng thành.
Mặc Khiêm Nhân là chú rể, đương nhiên sẽ bị rất nhiều người làm khó dễ vì đã cướp đi nữ thần, Mộc Như Lam thì luôn luôn được đối xử dịu dàng và khoan dung, cô sớm đã được đưa về khách sạn nghỉ ngơi.

Vậy nên, lúc Mặc Khiêm Nhân trở về, Mộc Như Lam đang ngồi ở trên bệ cửa sổ, cười híp mắt nhìn hắn.
Váy cưới trên người cô đã được thay, đổi thành một chiếc váy lễ phục nhỏ màu trắng, ánh trăng chiếu lên người cô, da thịt bên ngoài phát ra ánh sáng trong vắt như ngọc.

Trên người cô, sự khác biệt giữa tuổi 18 và tuổi 21 dường như không lớn, thêm một chút quyến rũ, nhưng vẫn khiến người khác cảm thấy sạch sẽ mà ấm áp.

Vẻ đẹp dịu dàng kia dường như lắng đọng lại theo thời gian, trở nên yên bình và nồng nàn hơn, như thể liếc mắt một cái liền có thể khiến hắn đặt mình vào trong đám mây, mềm mại đến khó tin.
Cô cứ để chân trần ngồi trên bệ cửa sổ, cơ thể chỉ chiếm một phần ba bệ cửa sổ, thoạt nhìn như một thiên thần đột ngột xông vào lãnh địa của hắn, làm trái tim hắn loạn nhịp, bước chân tạm dừng lại.
Hắn dường như vĩnh viễn không thể quen được với vẻ đẹp của cô, cho nên, hắn luôn có loại cảm giác đẹp đẽ và thần bí khiến nhịp tim gia tốc, tựa như mối tình đầu.
Mộc Như Lam chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn hắn, khóe môi vẽ ra nụ cười trêu chọc: "Uống không ít rượu đâu." Cô ngồi tận đây cũng ngửi được mùi rượu, xem ra những tên kia thật sự là bắt được cơ hội liền phải hung hăng bắt nạt người đàn ông của cô một trận.
Mặc Khiêm Nhân đi vào trong nhà, thuận tiện khóa cửa lại, trên tay cầm áo khoác của mình, áo sơ mi trắng bên trong cũng có không ít dấu vết -- dưới tình huống bao nhiêu sài lang hổ báo vây công, mà ngài quân vương còn phải thủ hạ lưu tình, đây cũng là chuyện không có cách nào.
Chỉ là tửu lượng của Mặc Khiêm Nhân tốt đến bất ngờ, theo lời giải thích của Ive, lúc trước thuốc giải độc tiêm cho hắn không chỉ giải ma tuý mà còn cả cồn, hay nói cách khác, đối với một số người, rượu cũng là một loại ma tuý sẽ làm người ta nghiện.

Đám người không biết chuyện kia muốn chuốc say Mặc Khiêm Nhân, kết quả Mặc Khiêm Nhân chỉ cần chạy toilet nhiều mấy chuyến, bọn họ đã tự say đến rối tinh rối mù.
-- Ive tỏ vẻ, nếu Mặc Khiêm Nhân không cảm ơn hắn ta, hắn ta sẽ...!tiếp tục quấn lấy bọn họ...
"Sao em còn chưa ngủ?" Mặc Khiêm Nhân bước qua đó, không biết là rượu say người hay người say người, hắn vùi đầu mình vào cần cổ vợ rồi hít một hơi thật sâu, rồi mới quen cửa quen nẻo ôm Mộc Như Lam từ trên bệ cửa sổ xuống.

Mộc Như Lam thuận thế ôm lấy cổ hắn, đầu ngón chân trong suốt óng ánh chạm hờ lên mặt thảm mềm mại.
"Đêm tân hôn, bỏ lại chú rể tự đi ngủ, như vậy thì chú rể không phải cũng quá đáng thương sao?" Giọng nói của Mộc Như Lam mang theo vài phần ý cười, mùi rượu trên thân người đàn ông trộn lẫn với mùi hương bạc hà sạch sẽ mát lạnh quanh năm không thay đổi.

Không biết là trong mắt người tình hóa Tây Thi, hay sự thật vốn là như vậy, cô cảm thấy mùi này không hề khó ngửi, ngược lại có phần say lòng người.
Không thể trông chờ Mặc Khiêm Nhân có thể nhẫn nhịn một Mộc Như Lam trưởng thành, hồi trước hắn nhịn đủ cực khổ, mặc dù sau đó Kha Xương Hoàng cắn chặt răng không đồng ý gả Mộc Như Lam cho hắn , nhưng không ngăn nổi hai người đều ở tại nước Mỹ, chỉ cần qua đêm cùng nhau thì tất nhiên sẽ cởi xuống từng món một.

Hơn nữa Mặc Khiêm Nhân nhịn được, Mộc-Như-Lam-biến-thái-không-biết-xấu-hổ này không hề biết cấm dục là thứ gì, ga giường kia sớm đã lăn qua không biết bao nhiêu lần, chỉ là ý nghĩa đêm tân hôn dẫu sao cũng bất đồng.
Trong phòng không bật đèn, ánh trăng sáng tỏ, tĩnh mịch mát lành.
Mặc Khiêm Nhân ôm eo cô, cúi đầu nhìn người phụ nữ hoàn toàn thuộc về mình trên bất kỳ ý nghĩa gì, đáy mắt lặng lẽ chảy xuôi ánh sáng say lòng người hơn cả ánh trăng rực rỡ.

Không ai nói chuyện, hai người lẳng lặng nhìn nhau, lúc này im lặng còn thắng qua cả ngàn lời.
Một lúc lâu sau, Mộc Như Lam mới cười híp mắt lên tiếng: "Em đi lấy nước tắm rửa cho anh nhé."
Mộc Như Lam tiến vào phòng tắm, bật đèn, trong phòng tắm nhanh chóng truyền ra tiếng nước chảy ào ào.
Mặc Khiêm Nhân đang tìm quần áo, điện thoại lại rung lên mấy lần, ai không thức thời như vậy, đêm tân hôn còn gửi tin nhắn cho người ta?
Còn không biết ngượng mà nói là người ta không thức thời, bà ấy là mẹ hắn! Mau sinh cho bà mấy đứa cháu trai mập mạp để chơi cùng! -- Xem như đền bù cho việc thằng con trai này tách khỏi nhà họ Mặc, khiến sổ hộ khẩu nhà bọn họ thiếu mất một cái tên! Đừng tưởng rằng bà không biết hai đứa chắc chắn đã từng OOXX, lúc ấy không biết tránh thai bao nhiêu lần! Giờ đã danh chính ngôn thuận, mau sinh ngay!
Đầu năm nay, làm mẹ vĩnh viễn hung hãn hơn làm cha.
Không bao lâu sau, Mặc Khiêm Nhân còn chưa cất điện thoại đi, một tin nhắn lại gửi tới.

Vừa nhìn liền biết Mặc Vô Ngân lại dùng giọng điệu lén lút hèn mọn, ý chính không khác lắm so với lời của mẹ Mặc, sớm sinh quý tử các thứ.
Trước đó Mộc Như Lam vẫn luôn muốn sinh con, tâm tâm niệm niệm nghĩ về bánh bao nhỏ mềm mại, có điều hiển nhiên Mặc Khiêm Nhân nghĩ đến nhiều hơn, rất nhiều chuyện Mộc Như Lam nhất thời hứng khởi, hắn không thể lúc nào cũng theo cô, có điều bây giờ...
"Khiêm Nhân." Mộc Như Lam gọi hắn từ trong phòng tắm, tiếng nước đã ngừng.
Mặc Khiêm Nhân tắt máy di động rồi đặt ở đầu giường, sau đó đi vào.
Trong phòng tắm hơi nước mịt mù, Mộc Như Lam đang đi chân trần đứng trước bồn tắm như một cái bể bơi cỡ nhỏ.

Nền nhà lát đá cẩm thạch màu đen làm nổi bật lên nước da trắng ngần như tuyết, chỉ sợ bị hòa tan.

Không biết có phải do thể chất của cô không, ánh nắng nhiệt tình như lửa của California cũng không thể làm cô rám nắng vài phần, làm các cô gái mới chỉ phơi nắng mấy ngày đã biến thành người da đen ghen tỵ đến chết.
"Em giúp anh nhé." Mộc Như Lam thấy Mặc Khiêm Nhân đi đến bậc thềm thì khẽ cười nói.

Ngón tay cô nhẹ nhàng rơi xuống trên một chiếc cúc áo của hắn, dễ dàng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người đàn ông xuyên thấu qua lớp vải vóc mỏng manh.
Mặc Khiêm Nhân không cử động, chỉ cúi đầu nhìn cô, nhìn bàn tay kia nhẹ nhàng chậm rãi cởi bỏ từng chiếc cúc áo sơ-mi một, lộ ra làn da hắn ẩn phía sau vải vóc.

Nhiệt độ đầu ngón tay kia truyền tới dường như còn đốt người hơn cả nhiệt độ của trái tim.
Hai người rất gần nhau, người đàn ông không nhúc nhích, nhìn cô gái mảnh khảnh xinh đẹp nhẹ nhàng cởi cúc áo giúp mình.

Rất nhanh, cúc áo sơmi đã bị cởi hết, Mộc Như Lam cởi giúp hắn xong, một tay cô lại đặt lên dây lưng của hắn, hô hấp của hai người không hẹn mà cùng trở nên nặng nề.
Mộc Như Lam rũ mắt chuyên chú cởi thắt lưng giúp hắn, cảm giác được cơ thể người đàn ông nghiêng xuống, cánh môi nhẹ nhàng rơi xuống gương mặt cô, bờ môi mềm mại mang theo một chút mát lạnh, khiến cô có cảm giác tê tê dại dại trong chớp mắt, động tác trên tay trở nên rối loạn.
Nụ hôn kia vẫn chưa ngừng, men theo gương mặt nhẹ nhàng di chuyển đến vành tai.

Chiếc hôn nhẹ nhàng như trêu chọc, lại như một lễ nghi tràn ngập thành kính, tóm lại vừa ngứa ngáy vừa tê dại đầy tra tấn.
"Đừng..." Mộc Như Lam rụt cổ lại theo bản năng, động tác của cô cũng dừng lại.

Thật là ngứa.
"Tiếp tục." Giọng nói hơi khàn khàn của Mặc Khiêm Nhân khe khẽ vang lên bên tai cô, hết sức quyến rũ, hắn nắm chặt bàn tay đang muốn chạy trốn của cô.
Nụ hôn kia cuối cùng cũng rời khỏi vành tai đầy tra tấn kia, chuyển xuống cổ.

Không còn ngứa ngáy như vậy, Mộc Như Lam miễn cưỡng có thể chịu đựng được.
Mặc Khiêm Nhân vừa hôn cần cổ trắng nõn do cúi đầu nên lộ ra của Mộc Như Lam, vừa duỗi tay nhẹ nhàng đặt lên khóa kéo sau lưng chiếc váy của cô.
Giờ đang là mùa hè, dù trong phòng đang bật điều hoà, nhưng nhiệt độ trong phòng tắm lúc này vẫn nóng đến mức khiến cơ thể đổ mồ hôi liên tục.
Mái tóc dài đen nhánh của Mộc Như Lam đã ướt một nửa, che đi cảnh đẹp trước mắt, như thể đang ôm đàn tỳ bà che nửa mặt, hình thành sự chênh lệch cực kỳ rõ ràng với làn da trắng nõn mềm mại, kích thích tầm mắt người khác, không thể dời đi.
Dáng người Mộc Như Lam rất đẹp, chỗ nên có thịt thì tuyệt đối không thiếu, đôi chân rất dài.

Lúc này, đôi mắt có phần ẩm ướt vì động tình, cô ngẩng đầu nhìn Mặc Khiêm Nhân, quyến rũ giống như một yêu tinh.
Mặc Khiêm Nhân nắm lấy cằm cô, hôn môi cô, vừa vội vàng vừa nhiệt liệt.
"...! Vào trong nước..." Mộc Như Lam choáng váng lên tiếng, cô chưa quên mục đích ban đầu của mình là vào trong nước chơi với Mặc Khiêm Nhân.
Mặc Khiêm Nhân ôm lấy cô, bước thẳng xuống nước.

Mộc Như Lam còn chưa kịp cảm nhận nhiệt độ của nước, đã cảm thấy nóng hơn...
"...!Khiêm Nhân..."
"Gọi anh là gì hả?" Dù là loại thời điểm này, biểu cảm trên gương mặt người đàn ông dường như vẫn giữ lại sự kiềm chế lạnh lùng, đương nhiên, nếu như hắn có thể quản lý được hành vi của mình, Mộc Như Lam cũng sẽ không thỉnh thoảng có cảm giác người đàn ông của mình bị cầm thú nhập.
"Chồng ơi..."
Mặc Khiêm Nhân hài lòng.
Đêm dường như còn rất dài.
Hôm sau.
Không có gì bất ngờ, lại là một ngày tốt lành đầy nắng.
Khách sạn gần bãi biển Hawaii này nhất đã bị Mặc Khiêm Nhân bao hết mấy tầng, dù sao người tới thực sự quá nhiều.
Hôm nay hầu hết mọi người phải đi, suy cho cùng đã trải qua ba năm, thời gian có thể thay đổi rất rất nhiều thứ, bọn họ đều không còn là thiếu niên có thể liều lĩnh nhiệt huyết.
"Cậu muốn về Hong Kong hay đi đâu?" Mộc Như Lam gảy tóc Đoạn Nghiêu, mỉm cười hỏi, nhìn Lê Dạng sau lưng hắn vẫn im lặng không lên tiếng đi theo suốt nhiều năm, rõ ràng Đoạn Nghiêu còn lớn hơn cô ấy một tuổi, nhưng cô lại luôn mang dáng vẻ người chị.
Đoạn Nghiêu híp híp đôi mắt càng ngày càng đẹp và câu hồn theo thời gian, đại khái là bất mãn dáng vẻ bà chị của Mộc Như Lam rất lâu, rốt cục bùng nổ vào thời khắc này.

Một cánh tay hắn ôm lấy cô, tay kia hung hăng vò rối tóc cô: "Đừng quên ai lớn hơn đấy, cậu tự quản bản thân mình cho tốt là được.

Có việc nhớ phải gọi điện thoại cho tớ, dù tớ đang ở tận chân trời góc biển hay ở tận cùng địa ngục thì cũng sẽ liều mạng chạy về."
Mộc Như Lam mặc kệ Đoạn Nghiêu ôm mình, tóc rối tung nhìn hắn, như thể phàn nàn nói: "Kỳ quái thật, A Nghiêu đáng yêu của tớ đi đâu mất rồi? Bị người ngoài hành tinh trói đi rồi hả?" Ngày trước đáng yêu bao nhiêu, bị cô bắt nạt cũng im lặng không lên tiếng, thật là, giờ đã học được bắt chẹp cô rồi.
"Cậu thật đúng là..." Đoạn Nghiêu bị chặn họng không biết nói gì, hắn vốn không giỏi đấu võ mồm với Mộc Như Lam.
Bên kia, Thái Sử Nương Tử và Lễ Thân đã chuẩn bị xong cũng đi ra, trông thấy Mộc Như Lam và Đoạn Nghiêu, bọn họ lập tức sải chân chạy vội tới.

Thái Sử Nương Tử nhấc cánh tay, ôm nốt bả vai còn lại của Mộc Như Lam chưa bị Đoạn Nghiêu ôm, nói: "Lam Lam à, bây giờ chúng tớ sẽ đi đến Caribbean, hai người có muốn đi cùng chúng tớ đến đó vào tuần trăng mật không? Nghe nói chơi rất vui đấy! Cướp biển vùng Caribbean ~ Cướp biển vùng Caribbean ~"
Lễ Thân che mặt, không biết bao nhiêu lần đã cảm thấy mất thể diện thay cho Thái Sử nương tử.

Bọn họ phải đi công tác, không phải đi chơi, được chưa? Cướp biển vùng Caribbean...!Rõ ràng là cậu muốn đi phá hang ổ của người ta, còn ra vẻ hồn nhiên như cô tiên chỉ đi ngó nghiêng, lừa gạt tình cảm của hội trưởng đại nhân, thực sự là...
Mộc Như Lam nhìn về phía Đoạn Nghiêu: "Cậu đi Caribbean à?"
Đoạn Nghiêu quét mắt qua Thái Sử Nương Tử, đánh rớt cái tay vì ôm vai Mộc Như Lam mà duỗi đến tận chỗ hắn: "Ừ, có công việc chung phải xử lý."
"Phải cẩn thận đấy." Mộc Như Lam vẫn như trước, không can thiệp vào sự nghiệp và tự do của hắn.
"Tự chú ý bản thân." Đoạn Nghiêu lại xoa xoa tóc cô, nhìn thấy Mặc Khiêm Nhân cùng người nhà họ Kha và người nhà họ Mặc đi ra.

Mặc Khiêm Nhân dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của hắn, tầm mắt hai người giao nhau, trong chớp mắt lóe lên gì đó, rồi hai người lại ăn ý dời mắt đi như không có chuyện gì xảy ra: "Đi thôi."
Mấy người lên xe, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt Mộc Như Lam.
Mộc Như Lam mỉm cười xoay người, thấy Kha Xương Hoàng, Akutsu Junko, Kha Thế Tình và mấy người nhà họ Mặc bước đến, cô tiến lên nghênh đón.
Mẹ Mặc và Akutsu Junko dặn dò Mộc Như Lam đủ thứ chuyện, đơn giản là muốn cô chú ý thân thể mình.

Bên phía trường học, dù sao cô và Bạch Mạc Ly cũng là anh em, có cửa sau mà không đi là đồ ngốc, việc học không cần lo lắng.

Bọn họ thỉnh thoảng liếc nhìn bụng Mộc Như Lam, không biết còn tưởng rằng Mộc Như Lam đã có đâu.
Vất vả mãi hai người họ mới lần lượt lên xe theo ông Mặc và Kha Xương Hoàng.

Vẻ bất đắc dĩ trên mặt Mộc Như Lam còn chưa tan đi, trên vai lại có độ ấm.

Mộc Như Lam nghiêng đầu, nhìn thấy người đàn ông dịu dàng như ngọc đang mỉm cười nhìn mình.
Hôm qua còn rất cho mặt mũi mà mặc âu phục, hôm nay đã vội vã đổi về quần áo Tôn Trung Sơn, vẫn là một màu trắng thuần mềm mại đan xen sắc bạc trương dương mà nội liễm, hoa văn rồng bay như ẩn như hiện.

Không biết được một vị đại sư trang phục nào đó xem trọng từ lúc nào, rồi thiết kế một hệ liệt trang phục tương tự, làm người đàn ông luôn khiêm tốn sống ở Hong Kong chỉ điểm giang sơn nổi tiếng lên suốt một khoảng thời gian ngắn, có thêm không ít phụ nữ hận không thể bám víu lên người y.
"Cậu út."
"Tân hôn hạnh phúc, đã suy nghĩ muốn đi đâu hưởng tuần trăng mật chưa? Cậu bao toàn bộ chi phí." Kha Thế Tình không nghĩ ra còn có thể làm cho Mộc Như Lam chút gì.
"Nhưng chuyện này đã bị Bạch Đế Quốc bao hết rồi." Mộc Như Lam mang mấy phần trêu chọc nhìn y: "Lại nói tiếp, cậu út, ông ngoại giục cậu đã lâu rồi, cậu thật sự không coi trọng cô gái nào sao? Cậu cũng lớn tuổi rồi."
Đã ba mươi mấy rồi, với bề ngoài và gia thế của y, điều kiện cứng hoàn toàn có thể được xếp vài hạng đầu trên quốc tế, tất nhiên không thiếu những cô gái thầm thương trộm nhớ y, chỉ là không biết có phải vì thực sự quá mức không dính khói lửa trần gian không, mà khiến Akutsu Junko cũng không thể không lo lắng nói cô rằng, "Chẳng biết Kha Thế Tình có phải thực sự muốn làm hòa thượng hay thành tiên không".
Đương nhiên, bà thậm chí còn hoài nghi là Kha Thế Tình bị gay, nhưng cũng không nghe được bất kỳ chuyện gì về việc y khá thân thiết với người cùng giới nào đó, hơn nữa, với cá tính nhìn dịu dàng như ngọc nhưng thực ra lại cứng rắn quyết tuyệt của Kha Thế Tình, nếu thật sự thích đàn ông thì y cũng sẽ không che giấu.
Kha Thế Tình hơi bất đắc dĩ đỡ cằm: "Cháu đừng có nhắc đến chuyện này như ông ngoại bà ngoại cháu, nếu không thì sau này cậu không dám gọi điện thoại cho cháu đâu." Trong nhà đã có hai người không ngừng nhắc nhở rồi, nếu gọi điện thoại cho Mộc Như Lam còn bị nhắc mãi thì y có cần phải sống nữa không?
Mộc Như Lam cười không nói, nếu bản thân người trong cuộc hoàn toàn không có suy nghĩ kia, cô và ông ngoại bà ngoại ra sức thúc giục cũng đều vô dụng: "Không thì cậu nói thử xem cậu thích loại con gái như thế nào, cháu để ý giúp cậu?"
Kha Thế Tình nhìn cô một hồi lâu, cười khẽ một tiếng, rồi nhìn về phương xa: "Được, nếu như trên thế giới này vẫn còn người thứ hai..."
"Người thứ hai?" Mộc Như Lam chớp chớp mắt, cảm thấy hình như Kha Thế Tình từng thầm mến một mối tình đầu mà bọn họ cũng không biết.
Kha Thế Tình không có ý định giải đáp nghi hoặc cho cô, từ tốn nói: "Cậu thích người sạch sẽ như nước, ấm áp như nắng, đủ chân thật và thấu đáo để có thể nhìn thấy hết thảy thối nát và đẹp đẽ thực tế của thế giới này."
Mộc Như Lam âm thầm nhẩm theo, sau đó cảm thấy có phần không thể tưởng tượng nổi: "Trên thế giới có loại người này sao?" Hiện thực là bóng tối, người nhận rõ hiện thực mà còn có thể sạch sẽ như nước và ấm áp như nắng? Còn cái gì mà thối nát đẹp đẽ...!Thật là phức tạp, quá mâu thuẫn.
Kha Thế Tình nhìn cô: "Có."
"Thật ạ? Vậy thì thật đáng tiếc, cháu chưa từng gặp một người như vậy, có điều yêu cầu của cậu út không khỏi cũng quá cao, phải đến bao giờ cháu mới có thể gặp được cháu trai cháu gái đáng yêu của cháu chứ?"
"Quản tốt bản thân cháu là được." Kha Thế Tình xoa xoa tóc rồi buông cô ra, nhìn theo chiếc xe đang được lái tới: "Cậu đi đây." Vì y còn có chuyện phải đến New York một chuyến, nên không về Hong Kong cùng mấy người Kha Xương Hoàng và Akutsu Junko.
Mộc Như Lam vẫy vẫy tay, dõi mắt nhìn y rời đi.
Ánh mắt Kha Thế Tình rơi vào kính chiếu hậu, nhìn bóng dáng trên đó, một hồi lâu sau mới chậm rãi khép mắt lại, khóe môi cong lên một đường cong nhạt nhòa.
Rất nhanh, mọi người thật vất vả mới có một lần tụ họp lại chạy tây đông.
Mộc Như Lam nhìn ánh nắng rực rỡ đến bỏng người, đôi mắt hơi nheo lại.
Đại khái còn người đều phải gặp nhau xong mới có thể cảm nhận được sự chua xót khôn nguôi lúc chia xa, mỗi người đều đang trưởng thành, mỗi người đều đang kéo dài cuộc sống và thế giới riêng của mình.

Điều duy nhất không thay đổi có lẽ chính là phần ấm áp giấu ở trong lòng, không phải mối tình đầu mà hơn hẳn mối tình đầu.

Cho dù bọn họ già đi, mỗi lần nhớ đến phần ấm áp ấy vẫn sẽ mỉm cười và cảm thấy hạnh phúc.
Tay được cầm lấy, Mộc Như Lam nghiêng đầu nhìn sang người đàn ông bên cạnh mình, khóe môi cô chậm rãi cong lên một nụ cười: "Kế tiếp, muốn đi đâu đây?"
"Ông ngoại em và ông nội anh đang giục rất gấp." Mặc Khiêm Nhân thản nhiên nói, kéo Mộc Như Lam quay người đi trở về khách sạn.

Bọn họ đều muốn lúc còn sống có thể ôm được cháu trai.
"Thật hả? Cho nên chúng ta phải vừa hưởng tuần trăng mật vừa cố gắng tạo ra con người sao?"
"..." Cô cho rằng hắn sẽ trả lời cô ư? Thật sự là cô vợ...!không biết xấu hổ.
--- --- Đôi lời muốn nói --- ---
Đã bảo nghỉ ngơi, kết quả Hắc Quản lại bị cảm, hoàn toàn không được nghỉ ngơi chút nào á, khóc mù...!Cũng may, tôi vẫn lột thô được rồi! Sau đó, chút xíu canh thịt này Hắc Quả phải lột suốt hai giờ đó! Hắc Quả thuần khiết quả nhiên không biết viết những thứ này nhất! Sau đó, cầu phiếu phiếu nha nha moa! Cầu phiếu phiếu phiếu phiếu ~ chương sau, bánh bao Tiểu Khiêm Khiêm sinh ra nha ~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui