Mộc Như Lam là khách quen của nhà hàng Lâu Lan, nhân viên ở đây ai cũng
biết cô. Lúc thấy Mộc Như Lam bước vào cùng một chàng trai sang trọng
thì họ không khỏi kinh ngạc, bởi vì người đi chung với cô thường rất cố
định, không phải tài xế thì cũng là em trai. Đến đây cùng một anh chàng
điển trai xa lạ, hôm nay chính là lần đầu tiên.
Quản lý đích thân ra đón Mộc Như Lam, ông không hỏi gì nhiều, chỉ cười
dẫn hai người lên tầng hai, ở đó có một vị trí dành riêng cho Mộc Như
Lam. Nhà hàng Lâu Lan là sản nghiệp của Kha gia, năm ngoái vào sinh nhật mười lăm tuổi của Mộc Như Lam, Kha lão gia đã tặng nó cho cô.
Thân ảnh Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân vừa biến mất, người phục vụ với chiếc khay trên tay liền xì xào.
“Chẳng lẽ đó là bạn trai của Mộc tiểu thư?” Cô ta háo sắc nói, chàng
trai kia vẻ ngoài thật anh tuấn, khí chất cũng rất sang trọng, hệt như
một quý công tử.
“Suỵt, chuyện như thế chớ nói lung tung!” Một người phục vụ lớn tuổi
trừng mắt cảnh cáo, đừng có làm bẩn thanh danh của tiểu thư!
“Nhưng cả hai nhìn rất xứng đôi...” Có người không cam lòng nói thầm, ý
bảo Mộc Như Lam là cô gái đang tuổi thanh xuân, làm sao có thể không yêu đương một chút? Cho dù cô ấy là con cưng của giới giáo dục thì vẫn có
quyền được yêu mà! Vả lại, hai người trông thật đẹp đôi, từ vẻ ngoài đến khí chất đều vô cùng hài hòa.
“Còn nói nữa! Mau đi đưa cơm!”
“...”
Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân không biết rằng hai đối thủ đang ngấm ngầm so chiêu như họ lại bị đồn thành một đôi trời sinh. Bất quá, nếu đổi
góc nhìn, một kẻ biến thái với một kẻ thích khống chế biến thái, quả là
thiên hạ nhất tuyệt.
Bàn ghế màu vàng nhạt nhìn rất sạch sẽ, rèm cửa mỏng manh khẽ đung đưa,
để lộ phong cảnh bên ngoài, những hàng cây xanh tắm dưới ánh nắng vàng,
hương trời thoang thoảng dịu ngọt.
Mặc Khiêm Nhân vẫn mặc quần tây áo sơ mi như mọi khi, bên dưới mái tóc
đen mềm là một khuôn mặt thanh tú đạm mạc, cả người hắn trầm tĩnh, u
nhã, và kiên định – rất giống sen, nhưng cũng từa tựa đá.
Hai tay Mặc Khiêm Nhân đút trong túi quần, hắn hờ hững nhìn cô gái đang
ngồi xem thực đơn, biểu tình của cô rất hiền hòa, không hề mất tự nhiên
khi xuất hiện người xa lạ.
“Mộc tiểu thư không có lòng đề phòng sao?” Mặc Khiêm Nhân thản nhiên lên tiếng, ngồi xuống ghế đối diện Mộc Như Lam.
Lúc này cô mới rời mắt khỏi thực đơn, mỉm cười nhìn Mặc Khiêm Nhân, “Ý Mặc tiên sinh là tôi hẳn phải kính nhi viễn chi*?”
*Kính nhi viễn chi: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào
đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với họ.
“Mộc tiểu thư có biết Kim Mạt Lỵ không?” Mặc Khiêm Nhân đột ngột đổi chủ đề. Ánh mắt sắc bén găm chặt trên người Mộc Như Lam, khiến người ta có
cảm giác hắn sẽ phá nát lớp mặt nạ dối trá để nhìn thấu nội tâm cô.
“Biết,” Mộc Như Lam thong thả trả lời, làm sao mà không biết cho được, cô thậm chí còn ướp xác cô ta nữa kìa.
“Không ngại kể tôi nghe quá trình hai người quen biết chứ?”
“Mặc tiên sinh là cảnh sát à?” Mộc Như Lam cười, “Anh nghi ngờ tôi dính
líu đến vụ mất tích của Kim Mạt Lỵ nên mới tìm cách tiếp cận sao? Khu
nghỉ dưỡng Thanh Hòa làm gì có nhà nào họ Mặc.”
“Tôi không phải cảnh sát, có điều thỉnh thoảng cũng làm vài chuyện của
cảnh sát,” Mặc Khiêm Nhân lạnh nhạt đáp, “Mộc tiểu thư có rất nhiều điểm đáng nghi.”
“Vậy sao?” Mộc Như Lam khúc khích, đôi mắt nheo lại vui vẻ như thể đang nghe một câu chuyện cười.
“Chỉ mong là chứng cứ sẽ không bị tôi phát hiện.”
“Mặc tiên sinh nói chuyện thật thú vị,” Mộc Như Lam lắc đầu cười khẽ,
tựa như cô chỉ coi lời nói của Mặc Khiêm Nhân là trò đùa. Thế nhưng làm
một chuyên gia tâm lý, hắn dễ dàng nhìn ra điều thâm sâu hơn.
Mộc Như Lam ấy vậy mà không hề phủ nhận!
Một tia sáng kỳ dị lóe lên trong mắt Mặc Khiêm Nhân, phản chiếu nụ cười thản nhiên từ đối diện.
Hai người không trò chuyện nữa, ít lâu sau đó thức ăn được bưng lên, làn hơi nước ấm nóng quẩn quanh bàn ăn.
“Món cá ở đây làm rất ngon, Mặc tiên sinh nên ăn nhiều một chút,” Mộc
Như Lam mở nắp vung, một mùi hương thơm phức xông vào cánh mũi, thịt cá
vàng óng hấp dẫn. Cô nói xong thì nghiêng đầu, sau đó liền giật mình:
Mặc Khiêm Nhân đã cầm đũa gắp thức ăn mà không hề khách sáo.
Khớp xương cứng cáp, trắng nõn thon dài, mi mắt hơi rũ xuống, cằm khẽ
đóng lại. Động tác của hắn thản nhiên mà tao nhã tựa như một công tử quý tộc. Thế nhưng vị công tử này lại ghét ăn hành, nhanh như chớp loại bỏ
mọi cọng hành mà mình phát hiện, trên bàn ăn liền xuất hiện một ngọn núi nhỏ màu xanh lá.
Mộc Như Lam hơi sửng sốt chớp mắt mấy cái, sau đó lại nhìn sang đồi gừng vàng mới mọc bên cạnh núi hành xanh. Không phải cô chưa bao giờ thấy
người ta kén ăn, nhưng mà kén đến mức càn quét cả bàn thế này thì quá bá đạo rồi.
“Mặc tiên sinh,” Mộc Như Lam hô một tiếng rồi dùng tay đẩy cái mâm
xoay*, cố gắng cứu vớt món cá cùng những lát gừng ưa thích của mình. Xui cho cô, Mặc Khiêm Nhân thấy thức ăn bị xoay đi thì đứng hẳn dậy bưng cả đĩa cá lên, hại Mộc Như Lam phí công vô ích.
“...”
*Không biết diễn tả thế nào mới phải, đây là loại bàn có thể xoay tròn
mặt trên để thực khách dễ dàng lấy thức ăn, nhà hàng rất hay dùng loại
bàn này, trong Conan cuối tập 34 cũng có một vụ án nhắc đến nó.
...
Mộc Như Lâm cắt đuôi người anh trai song sinh, một mình đi đến bệnh viện trung tâm.
Vách thang máy màu bạc phản chiếu hình ảnh một thiếu niên anh tuấn,
khung kính đen không hề khiến cậu trở nên quê mùa mà còn làm tăng thêm
vẻ điềm tĩnh.
Đinh một tiếng, cửa thang máy từ từ mở ra, một thân hình nồng nặc mùi
rượu lao vào trong. Mộc Như Lâm kinh ngạc nhưng vẫn nhanh nhẹn đẩy hắn
ra khỏi phạm vi nguy hiểm.
Đây là một thanh niên cực kỳ cường tráng, cao đến một mét chín, dáng
người bưu hãn vạm vỡ như đồ tể. Trên đầu quấn băng vải trắng, hắn say
bét nhè nằm trên sàn cả buổi vẫn chưa đứng dậy được.
Mộc Như Lâm nhíu mi, tên này là ai mà lại uống rượu trong bệnh viện thế
không biết. Cậu đến đây là vì muốn tìm Lam Nhất Dương nên cũng chẳng mấy để tâm đến những kẻ xa lạ. Vừa định bước ngang qua, cổ chân Mộc Như Lâm bỗng nhiên nặng trĩu, cậu cúi đầu thì thấy một bàn tay thô đen đang nắm chặt lấy cổ chân mình.
“Làm cái gì vậy hả?” Đá mấy cái mà vẫn không dứt ra được, Mộc Như Lâm tức giận cau mày.
Tên kia chậm chạp phản ứng, một tay nắm cổ chân Mộc Như Lâm, một tay
chống vào vách tường mà đứng dậy. Khuôn mặt tục tằng của hắn lộ ra, ánh
mắt say khướt dán lên người Mộc Như Lâm, hắn cười hắc hắc hô hai tiếng
“mỹ nữ” rồi xông đến.
...
Khi Mộc Như Lam nhận được điện thoại của Thái Sử Nwng Tử, cô đang cùng
Mặc Khiêm Nhân rời khỏi nhà hàng Lâu Lan. Tình huống quá khẩn cấp, cô
bắt buộc phải nhờ Mặc Khiêm Nhân đưa mình đến cục cảnh sát.
Mộc Như Lâm ở trong bệnh viện đả thương một bệnh nhân tên Kim Bưu Hổ, y
tá đã gọi điện báo nguy. Lúc này cậu đang giằng co với Kim phu nhân tại
cục cảnh sát.
——
Đoạn kịch nhỏ:
Khi yêu ——
Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân cùng nhau ăn cơm, cô mỉm cười bỏ lại toàn
bộ hành tỏi gừng đậu xanh mà hắn chừa ra, “Sao mà kén chọn vậy? Phải ăn
hết toàn bộ mới được.”
Hắn trầm mặc nhìn đống nhỏ trong chén, thương lượng, “Chỉ ăn một chút thôi có được không?”
Cô cười tủm tỉm, “Tối nay chuyển mấy con rối vào tủ quần áo trong phòng tụi mình đi ~”
Mặc Khiêm Nhân cúi đầu lặng lẽ ăn...
Sau khi kết hôn ——
Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân cùng nhau ăn cơm, cô mỉm cười gắp toàn bộ
mấy thứ mình ghét sang chén Mặc Khiêm Nhân, còn những món ưa thích thì
gắp hết về, đổi trắng thay đen, “Ăn nhiều vào mới có sức kiếm tiền nuôi
gia đình.”
Hắn trầm mặc nhìn đống nhỏ trong chén, lặng lẽ bỏ lại vào chén Mộc Như Lam, “Anh không muốn thừa quá nhiều sức, đừng kén chọn.”
Thói xấu dời đi rồi sao? Đến khi hắn đã hết kiêng ăn rồi thì lại đến phiên cô.