Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Ở cục cảnh sát thành phố K nổ ra một cuộc tranh cãi ầm ĩ.

Sắc mặt Kim phu nhân cực kỳ hung ác, vụ mất tích của đứa con gái cưng đã làm cho bà ta hoảng hốt rồi dồn hết tình thương vào đứa con trai lớn
Kim Bưu Hổ. Hôm nọ hắn đánh nhau với Lục Tử Mạnh, nhân chứng đều nói là
Kim Bưu Hổ gây sự trước, thành ra Kim phu nhân chỉ có thể bất lực nuốt
giận. Còn bây giờ là hai người đánh nhau trong thang máy, y tá chỉ nhìn
thấy Mộc Như Lâm cưỡi lên Kim Bưu Hổ đánh bôm bốp, cho nên lần này bà ta nhất định phải đòi lại công bằng cho đứa con bị đánh trọng thương của
mình!

Phụ trách cục cảnh sát đau đầu vô cùng, Kim gia và Mộc gia đều là những
người quan trọng, nhất là vị Mộc công tử này. Vừa rồi con gái của cục
trưởng gọi điện đến bảo bọn họ phải chiêu đãi cậu ta thật tốt, thế nhưng là Kim phu nhân lúc này cơ hồ phát điên như muốn giết chết Mộc Như Lâm, thật khó đối phó a.

Trong một căn phòng không rộng lắm, Mộc Như Lâm ngồi dựa vào ghế, khóe
miệng hơi rớm máu, chiếc kính nơi sống mũi xuất hiện một đường nứt, quần áo cậu lộn xộn khó coi. Cách đó không xa, Kim phu nhân chanh chua như
đàn bà chợ búa, thân thể mập mạp khoác áo gió màu nâu, hoa chân múa tay
hùng hổ chửi Mộc Như Lâm, từ ngữ càng lúc càng quá quắt, đến cả những
viên cảnh sát cũng bắt đầu chịu không nổi.

Nghe nói trước khi Kim gia phát tài, vợ chồng bọn họ đều là nông dân,
bây giờ Kim phu nhân mới thực sự bộc lộ cái bản tính cay độc của bà ta.


Cục cảnh sát báo cho gia đình hai bên, Kim tiên sinh không nhận điện
thoại, Kha Uyển Tình và Mộc Chấn Dương thì đang trên đường tới đây. Có
điều nhanh chân nhất hẳn phải là Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân.

"... Tôi nói các người biết, các người mà dám bao che cái thằng xấc xược này thì tôi sẽ cho các người biết tay! Đồ vô dụng, đến cả con gái tôi
cũng tìm không được, bà đây mỗi năm trả thuế cho các người để làm
gì?!... Còn thằng rác rưởi này nữa, dám đánh con tao! Loại như mày nên
cút vào trại giáo dưỡng! Mới tí tuổi mà đã độc ác như vậy, lớn lên sẽ ra cái thể thống gì..."

Mộc Như Lâm bẻ gãy một tay của Kim Bưu Hổ, tay còn lại thì trật khớp,
hơn nữa còn chấn thương não và gãy ba cái răng, quả thật rất nghiêm
trọng.

Thế nhưng Mộc Như Lâm vẫn chưa hả dạ, cậu muốn đánh chết hắn luôn! Cứ nghĩ tới Kim Bưu Hổ là cậu lại cảm thấy ghê tởm!

Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân vừa đến nơi liền thấy Kim phu nhân nổi
giận đùng đùng chỉ tay vào Mộc Như Lâm mà mắng cậu là đồ rác rưởi nên
cút vào trại giáo dưỡng. Mộc Như Lam nhíu mày, nụ cười trên môi vụt tắt, khí chất ôn hòa tiêu tán sạch, thoạt nhìn như một con nhím đang xù lớp
gai nhọn để bảo vệ thứ gì đó.

"Như Lâm," Cô hô một tiếng.

Thiếu niên nãy giờ bình thản đối diện với tràng chửi đổng của Kim phu
nhân nay tràn ngập bối rối, cậu ngập ngừng đứng dậy, thân mình cứng ngắc luống cuống, tựa như một đứa nhỏ phạm lỗi chỉ dám đứng ngơ ngác tại
chỗ.

Mộc Như Lam chạy đến chỗ em trai, còn Mặc Khiêm Nhân thì dừng lại ở cửa
không muốn tham gia vào chuyện này, cho dù Kim Bưu Hổ chính là tên điên
đã đánh trọng thương người anh em của hắn.

Những người khác cũng bị tiếng hô của Mộc Như Lam hấp dẫn, họ không khỏi giật mình, đây chẳng phải là Mộc Như Lam tiểu thư – thần tượng của cô
công chúa cục cảnh sát Thái Sử Nương Tử sao?

Kim phu nhân bị Mộc Như Lam ngắt lời, nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh của cô, trước mắt bà như hiện ra hình ảnh đứa con gái Kim Mạt Lỵ. Bà ta lắc lắc đầu, bắt gặp cảnh hai chị em Mộc gia tỷ đệ tình thâm mà trong lòng
nổi lửa, con gái bảo bối bị mất tích, con trai trọng thương nằm trong
bệnh viện, dựa vào cái gì mà bọn họ được sống tốt trong khi gia đình bà
ta gặp vận rủi?


Bà ta trừng mắt nhìn người phụ trách cục cảnh sát, "Các người còn chờ
cái gì? Mau tống thằng nhãi rác rưởi này vào tù ngay cho tôi!"

Người bị khiển trách nhăn mặt đứng bất động, hai bên đều là người không
thể chọc vào, một viên cảnh sát quèn như anh ta làm sao dám hành động?
Anh ta chưa muốn chết!

"Kim phu nhân!" Mộc Như Lam chắn trước mặt Mộc Như Lâm, thần sắc nghiêm
túc, đôi môi hồng mím lại thành một đường thẳng, "Mong bà chú ý lời nói, không phải ai cũng có khả năng giống bà mà sinh ra rác rưởi này nọ."

Trong nháy mắt, cả căn phòng im lặng như tờ, mọi người trợn to mắt không tin nổi tai mình, kể cả Mặc Khiêm Nhân cũng thoáng kinh ngạc. Không ngờ rằng một cô gái luôn gắn với danh hiệu thiên sứ lại nói năng thẳng
thừng đến thế.

"Chị..." Mộc Như Lâm lo lắng nắm chặt lấy tay Mộc Như Lam, cậu đã quen
với hình tượng Mộc Như Lam như thế này rồi. Lúc cô tức giận, lúc cô bị
chạm đến điểm giới hạn, toàn bộ dịu dàng của Mộc Như Lam sẽ rút đi hết,
thay vào đó là sự nghiêm khắc khiến người ta hoảng hốt, cậu và Mộc Như
Sâm rất sợ cô dùng ánh mắt tức giận nhìn bọn họ, bởi vì mỗi lần như thế, cả hai đều có cảm giác sẽ bị Mộc Như Lam vứt bỏ.

Mộc Như Lam trấn an vỗ vỗ tay cậu, Mộc Như Lâm lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, hoàn hảo, chị không giận mình.

"Mày nói cái gì?!" Kim phu nhân một hồi lâu mới phản ứng lại, đôi mắt
trợn to bị lớp mỡ núng nính trên mặt ép thành hình tam giác, ngón trỏ
run run chỉ vào Mộc Như Lam, tức đến mức mặt mũi đỏ gay, "Đồ ti tiện,
mày vừa nói cái gì?! Có giỏi thì lặp lại tao nghe!"


"Tôi mắng mấy mẹ con bà đấy," Ánh mắt Mộc Như Lam lạnh thấu xương, cô
nghiêm mặt gằn từng tiếng như ngọc trai rơi trên đất, leng keng mạnh mẽ, "Chính vì những bậc cha mẹ nuông chiều bao che như bà mà hắn ta mới
biến chất ra nông nỗi đó! Hắn cưỡng hiếp con gái nhà lành – các người
dùng tiền giúp hắn trốn tội, hắn giết người phóng hỏa – các người lợi
dụng quan hệ cứu hắn ra tù, sau này hắn gây ra họa lớn ngập trời vạn
kiếp bất phục thì toàn bộ đều do các người gieo gió gặt bão!"

Chuyện Kim Bưu Hổ làm, người trong ngành ai mà không biết? Chẳng qua vì
một số lý do bọn họ mới giữ im lặng thôi, bây giờ Mộc Như Lam nói thẳng
như vậy làm cả cục cảnh sát không khỏi đỏ mặt, xấu hổ vô cùng.

"Mày nói bậy!" Kim phu nhân biểu tình vặn vẹo, căm hận chạy bình bịch về phía Mộc Như Lam, bà ta nhất định phải giáo huấn con nhãi chết tiệt
kia, túm tóc rồi đập mạnh đầu nó vào bàn, đập đến khi nào nó khóc lóc
cầu xin tha thứ mới thôi!

Cảnh sát vội vàng xông tới ngăn bà ta lại, Kim phu nhân mà đánh Mộc tiểu thư thì lớn chuyện mất!

Mộc Như Lam nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Kim phu nhân, không chút sợ hãi
nói, "Tôi hiểu rõ em trai tôi là người thế nào, tôi nghĩ bà cũng hiểu rõ nhân phẩm của con bà. Thang máy bệnh viện có lắp máy quay theo dõi, tốt hơn hết bà nên cầu cho con bà không làm chuyện gì quá quắt với em trai
tôi, bằng không, chúng ta gặp nhau trên tòa!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận