Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

2.

Chu gia.

“Choang!” Tầng ba truyền đến tiếng đồ vật bị ném vỡ tan tành.

Đang ngồi dưới phòng khách tầng một rối rắm nghĩ xem ngày mai nên mặc đồ gì để đi gặp Mộc Như Lam, Chu Tô Luân lần thứ mười tám bị cắt đứt mạch suy nghĩ, cuối cùng cũng không nhịn được phải đứng lên, gương mặt âm trầm như phủ một tầng bóng ma.

“Mày làm loạn đủ chưa?!” Chu Tô Luân xô cửa bước vào, tức giận quát lớn. Phòng của Chu Nhã Nhã lúc này lộn xộn hệt như một bãi chiến trường, mảnh vỡ bình hoa vương vãi khắp nơi, bữa tối bị hất văng tung tóe, đồ đạc chăn gối bày la liệt, bừa bộn không chịu nổi. Thấy bộ dạng nộ khí xung thiên của Chu Nhã Nhã, bất mãn trong lòng Chu Tô Luân ngày càng tăng, “Mày gây chuyện ở trường còn chưa đủ hay sao về nhà còn làm loạn, mày có thấy phiền không hả?!”

Chu Nhã Nhã ngồi trên giường, tóc tai lôi thôi lếch thếch, khắp da thịt trắng nõn chi chít những vết bầm xanh xanh tím tím, thậm chí trên mặt cô ta vẫn còn lưu lại một dấu tay mờ mờ. Có thể thấy trong thời gian này, Chu Nhã Nhã đã phải trải qua bao nhiêu chuyện.

Chu Nhã Nhã đã bắt đầu hận Chu Tô Luân ngay từ vụ việc lần trước, bây giờ lại nghe Chu Tô Luân nói ra những lời như vậy, cô ta căm hận trừng hắn cháy mặt, “Ai cần anh lo?!”

“Mày cho là anh muốn quản mày lắm hả? Mày muốn sống muốn chết thế nào thì tùy mày, nhưng mà xin mày nhớ cho kĩ, cái nhà này không chỉ có một mình mày, mày không muốn ngủ thì cũng phải để cho người khác ngủ!” Sau sự kiện của Bạch Tố Tình, Chu Tô Luân cũng cực kỳ phiền chán Chu Nhã Nhã, hơn nữa chuyện lần này còn liên quan đến Mộc Như Lam nên hắn càng thêm phiền chán, sao Chu Tô Luân hắn lại có một đứa em gái điêu ngoa bốc đồng như vậy chứ, thật quá mất mặt!

“Anh nói cái gì?!” Chu Nhã Nhã nổi đóa, ở trường đã bị một đám rác rưởi chọc tức đến mức váng đầu, về nhà lại còn bị anh ruột của mình trách cứ. Hắn vẫn còn là anh trai của cô ta sao?!

Bỗng nhiên nhớ tới cảnh tượng Mộc Như Lam tay trong tay cùng cặp em trai song sinh, nhớ tới sự bảo hộ mà Mộc Như Lâm và Mộc Như Sâm dành cho Mộc Như Lam, Chu Nhã Nhã nhìn sang bộ dáng Chu Tô Luân bênh vực người ngoài, không khỏi cảm thấy thật chua xót.

Trong đầu lại hiện lên hình ảnh Mộc Như Sâm thờ ơ nhìn cô ta bị người khác bắt nạt, thái độ lạnh đến thấu xương, cậu không chỉ không giúp đỡ mà còn ném cho cô ta một ánh mắt khinh thường tràn ngập ý tứ bỏ đá xuống giếng. Chu Nhã Nhã cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹt, kèm theo đó là một nỗi hận ngất trời, cô ta hận Bạch Tố Tình, vô cùng hận, cô ta ghen tị với Mộc Như Lam, vô cùng ghen tị!

Dựa vào cái gì… Dựa vào cái gì, cô ta chẳng qua là bị Bạch Tố Tình hãm hại nên mới ra tay đánh Mộc Như Lam, tại sao tất cả mọi người đều chỉ trích cô ta? Cô ta chỉ có một người bạn là An Tả Tả, thế nhưng cả nhà An Tả Tả đã biến mất không thấy tung tích; ở học viện Lưu Tư Lan, cô ta chẳng khác gì một người ngoài, tất cả đều đối xử với cô ta như kẻ xa lạ, tất cả đều đối xử với cô ta như kẻ thù!

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cô ta đã phải chịu đựng những khuất nhục chưa từng có!

Toàn bộ đều là lỗi của Bạch Tố Tình và Mộc Như Lam! Không, trọng điểm phải là Mộc Như Lam mới đúng! Nếu không phải vì thân phận Mộc Như Lam quá đặc biệt thì cô ta cũng sẽ không bị đối xử tệ hại đến thế! Đều là lỗi của Mộc Như Lam!

Chu Tô Luân vốn đang định răn dạy Chu Nhã Nhã một chút, thế nhưng khi nhìn thấy cả người đầy vết thương và vẻ mặt như sắp khóc của Chu Nhã Nhã, trái tim hắn bỗng nhiên mềm nhũn, dù gì cũng là em gái hắn, hắn còn lớn hơn Chu Nhã Nhã những chín tuổi, có thể xem như đã nhìn Chu Nhã Nhã lớn lên. Tuy rằng việc học ở trường khiến hai anh em xa cách nhiều năm nhưng tình cảm máu mủ không thể cứ nói không có là không có được, vì thế Chu Tô Luân đành thở dài một hơi, thái độ dịu lại đôi chút.

“Em nghe anh, đừng bướng bỉnh nữa. Chuyện này em cũng biết là do em sai, ngày mai anh cùng em đến Mộc gia, em hãy cẩn thận xin lỗi Lam Lam, chỉ cần Lam Lam nói với người ủng hộ một tiếng thì mọi chuyện sẽ xong xuôi hết. Nghe lời anh.”

“Đi xin lỗi Mộc Như Lam?” Chu Nhã Nhã giống như nghe được chuyện cười, cô ta trào phúng nhìn về phía Chu Tô Luân, cảm xúc bắt đầu kích động, “Vì sao tôi phải đi xin lỗi cô ta? Dựa vào cái gì mà phải xin lỗi? Khuất nhục tôi chịu mấy hôm nay còn chưa đủ để đền bù cú đánh kia hay sao?!” Và cả Mộc Như Sâm nữa, cô ta đã mất luôn Mộc Như Sâm rồi, như thế còn chưa đủ sao?!

Lửa giận vừa mới kìm nén nay lại bị dáng vẻ không biết hối cải của Chu Nhã Nhã thổi bùng lên, Chu Tô Luân tức đến đỏ mắt, “Mày… Mày thật sự không thể nói lý! Mình sai mười mươi mà cứ ra vẻ như người bị hại! Mày bị như vậy là xứng đáng!”


“Xứng đáng?” Giọng Chu Nhã Nhã đột nhiên cất cao, ánh mắt lập tức trở nên hung ác, cô ta tiến lên nắm lấy cổ áo của Chu Tô Luân, nghiến răng nghiến lợi nói, “Tôi xứng đáng?! Chu Tô Luân! Anh đúng là anh trai tốt của tôi! Nếu lúc trước anh không giúp đỡ con tiện nhân Bạch Tố Tình kia thì ba cũng sẽ không nghi ngờ lời nói của tôi, tôi cũng sẽ không gặp những chuyện như vậy! Tất cả đều có phần của anh! Tất cả là tại anh! Anh thật đáng chết! Anh thật đáng chết—— A!” Chu Nhã Nhã kích động muốn bóp cổ Chu Tô Luân, thế nhưng cô ta còn chưa kịp đụng vào thì đã bị Chu Tô Luân nóng nảy đẩy ngã ra sàn. Trên mặt sàn vẫn còn vương vãi vô số mảnh vỡ bình hoa, cô ta ngã nhào xuống, hai tay chống lên mặt sàn, da thịt chảy đầy máu.

“Shit! Chu Nhã Nhã, mày nghe rõ cho tao, mày muốn quậy gì thì quậy nhưng đừng có kéo người khác xuống nước! Tốt nhất mày nên nhìn xem, bố đã phải bôn ba mệt nhọc thế nào để giúp mày thu dọn cục diện!” Chu Tô Luân quả thật đã nhịn đủ rồi, hắn thấy Chu Nhã Nhã bị chảy máu nhưng cũng không muốn đến đỡ cô ta dậy, chỉ vứt lại một câu nói lạnh lùng rồi bỏ ra ngoài gọi bác sĩ.

Chu Nhã Nhã nhìn hai tay mình đầy máu, lại nhìn cửa phòng trống không, hai hàng nước mắt tuôn ra ào ào, cô ta phẫn uất hét to, “Các người đều yêu cô ta! Tại sao các người đều yêu cô ta?! Cô ta đâu liên quan gì đến các người, vì sao một đám đều yêu cô ta như vậy! Tôi thì có kém gì cô ta chứ hả! Vì sao một đám các người đều vì cô ta mà đối xử với tôi như vậy… Hu hu…”

Mộc Như Sâm yêu Mộc Như Lam, anh trai cô ta yêu Mộc Như Lam, ngay cả ba của cô ta cũng thiên vị Mộc Như Lam. Tất cả đều nói là cô ta sai, tất cả đều bắt cô ta xin lỗi, nhưng tại sao không ai để tâm đến vết thương của cô ta? Tại sao không ai đau lòng khi cô ta bị bắt nạt? Tại sao lại như vậy…

Rõ ràng cô ta đâu thua kém gì Mộc Như Lam, chẳng lẽ chỉ vì tính tình Mộc Như Lam ôn hòa hơn nên mọi sai lầm mới đổ hết lên đầu cô ta hay sao? Phe ủng hộ Mộc Như Lam hành hạ cô ta ra nỗng nỗi này, cô ta không tin là không có sự cho phép của Mộc Như Lam! Nếu Mộc Như Lam thật sự dịu dàng lương thiện đến thế thì ngay từ đầu đã sớm ngăn cản bọn họ rồi! Đúng là đồ khốn nạn! Dối trá!

...

Ngày hôm sau, Chu Tô Luân thức dậy từ sáng sớm, sau đó lại dùng hai tiếng đồng hồ nghiên cứu xem mình nên mặc cái gì. Nghe nói Mộc Như Lam thích đồ ăn ở nhà hàng Lâu Lan, hắn quyết định tự mình đi mua vài món, sau đó đến thăm Mộc gia cùng với một bó hoa. Đang cầm chìa khóa xe chuẩn bị ra khỏi cửa, Chu Tô Luân đột nhiên nhận được điện thoại của Bạch Tố Tình.

“Chu tiên sinh…” Thanh âm của Bạch Tố Tình vẫn e lệ ngượng ngùng như trong ấn tượng.

Lúc trước, giọng nói này nếu kết hợp với sự nhu nhược đặc trưng của Bạch Tố Tình thì nhất định sẽ khiến Chu Tô Luân động tâm thương tiếc, thế nhưng hiện tại trong đầu Chu Tô Luân chỉ nghĩ đến Mộc Như Lam, cô gái kia cũng có một giọng nói mềm mại như vậy, tuy nhiên sự mềm mại của cô lại tràn đầy tự tin, toàn thân như tản ra một loại hào quang làm cho trái tim người ta loạn nhịp, khác hẳn vẻ rung động nhất thời của Bạch Tố Tình.

Có lẽ… đây chính là sự khác biệt giữa thiên sơn tuyết liên và bạch liên bình thường? Đương nhiên, giữa phượng hoàng và chim trĩ, Chu Tô Luân sẽ không thừa nhận mình từng động lòng với chim trĩ, hắn cứ tưởng đó chính là nhất kiến chung tình trong truyền thuyết, hóa ra... chỉ là một câu chuyện rẻ tiền.

Lúc trước hắn là tên ngốc nên mới đi tin tưởng cái câu “trở về rửa bát” của Bạch Tố Tình, đã vậy còn tưởng tượng Mộc Như Lam thành bà chị độc ác trong câu chuyện cô bé lọ lem.

Chu Tô Luân nhìn gương chỉnh lại nơ, “Bạch tiểu thư? Có chuyện gì không?”

Bạch tiểu thư?

Bàn tay bôi thuốc của Bạch Tố Tình hơi khựng lại, ánh mắt tràn ngập vẻ lo lắng, cô ta siết chặt nắm đấm, trước đây Chu Tô Luân luôn tìm mọi cách lấy lòng mình, vậy mà sau khi gặp Mộc Như Lam thì hắn lại bắt đầu chuyển sang lấy lòng chị ta. Bạch Tố Tình cắn cắn môi, giọng nói vẫn thật yếu ớt, “Chu tiên sinh, em… Anh… Anh có thể cho em mượn chút tiền được không?”

Bạch Tố Tình vì muốn thu phục Chu Nhã Nhã nên đã đổ không ít tiền vào bọn lưu manh và thuốc phiện C7, hầu như sắp khánh kiệt. Dạo này cô ta còn phải chi thêm tiền khám bệnh, tiền mua thuốc mỡ, tiền phòng khách sạn, hôm nay gọi cơm lại phát hiện mình không còn đồng nào, đối mặt với ánh mắt khinh khi của bé gái giao cơm, ánh mắt như đang nói, “Không có tiền mà cứ làm như mình giàu lắm, còn bày đặt gọi những món ngon nhất, xùy!” Cả người cô ta tức đến phát run.

Động tác của Chu Tô Luân hơi dừng lại, “Cái gì?” Hắn cảm thấy thật khó tin, thân là Mộc gia dưỡng nữ mà lại thiếu tiền đến mức phải đi mượn hắn?

Bạch Tố Tình nức nở, “Thật… thật xin lỗi, em hôm nay có gọi điện cho chị gái nhưng quản gia tiên sinh lại nói chị ấy đang bị bệnh, không tiện nghe điện thoại, nhưng mà lúc này em… thật sự… thật sự xin lỗi, nếu anh không tiện thì em…”


“Được rồi, cô cần bao nhiêu?” Thấy Bạch Tố Tình nhắc tới Mộc Như Lam, Chu Tô Luân liền vội vàng hỏi lại. Tiền thôi mà, chỉ là chuyện nhỏ. Bạch Tố Tình là em gái của Mộc Như Lam, hắn vốn còn đang đau đầu tìm cách tiếp cận Mộc Như Lam, bây giờ cho Bạch Tố Tình mượn tiền, phần nhân tình này nếu tính lên người Mộc Như Lam thì cũng tốt.

Đầu dây bên kia nghe thế thì cười lạnh, trong khoảng thời gian này, Bạch Tố Tình sẽ không trở lại học viện Lưu Tư Lan, thay vào đó, cô ta quyết định tích lũy vốn liếng đối phó với Mộc Như Lam. Vì vậy chờ đến khi thương thế trên mặt lành hẳn, cô ta sẽ tới thành phố G để nói chuyện cùng người phụ trách của công ty giải trí hoàn cầu TMT, nếu thấy hài lòng, cô ta sẽ ký hợp đồng với bọn họ.

Thế nên Bạch Tố Tình rất cần Chu Tô Luân đầu tư phí ăn mặc đi lại trong khoảng thời gian này, cô ta ấp úng nói, “Một… Một triệu, có được không?”

Một triệu?! Đây không phải con số nhỏ, nếu hắn chỉ là con thị trưởng mà lại sở hữu số tiền này thì mọi người hoàn toàn có căn cứ để nghi ngờ độ liêm khiết của Chu thị trưởng, tuy nhiên, Chu Tô Luân còn có mẹ là tổng giám đốc của một xí nghiệp nổi tiếng ở thành phố G, hắn cũng coi như là phú nhị đại, một triệu, vẫn có thể móc ra.

“Cô gửi số tài khoản cho tôi, tôi lập tức chuyển tiền qua.” Chu Tô Luân cũng không hỏi Bạch Tố Tình cần nhiều tiền như vậy làm gì, trong lòng chỉ nghĩ có thể dùng việc này để ghi một phần nhân tình lên Mộc Như Lam.

Bạch Tố Tình nhanh chóng gửi số tài khoản qua, vài phút sau liền nhận được thông báo của ngân hàng, Chu Tô Luân quả thực đã gửi cho cô ta một triệu nhân dân tệ.

Cô ta nhìn chính mình trong gương, nhìn một loạt vết thương như bị mèo cào ở hai má, đôi mắt nhu nhược lập tức dâng trào một ngọn lửa nham hiểm, Mộc Như Lam, Chu Nhã Nhã, bọn họ nợ cô ta bao nhiêu, sau này cô ta sẽ đòi lại gấp bội!

Chu Tô Luân vui mừng muốn đến nhà hàng Lâu Lan mua đồ ăn cho Mộc Như Lam, nào ngờ lại bị quầy tiếp tân từ chối vì chưa đặt chỗ. Chỗ ngồi ở nhà hàng Lâu Lan đều phải được đặt trước, đồ ăn cũng sẽ được chuẩn bị trước, dựa vào thời gian của Chu Tô Luân thì phải đến sáu giờ tối mới tới lượt hắn. Chu Tô Luân tất nhiên không muốn chờ, hơn nữa càng không muốn về tay không, thế nhưng quản lí cứ một mực lạnh nhạt tiễn khách, hậu quả là chọc cho Chu Tô Luân nổi trận lôi đình.

“Đồ ăn tôi mua hết bao nhiêu tiền, tôi trả gấp đôi là được chứ gì?” Chu Tô Luân muốn lấy lòng Mộc Như Lam, làm sao có thể chấp nhận bị đuổi đi.

Quản lí đứng đối diện Chu Tô Luân, miệng nở một nụ cười công thức, “Vị tiên sinh này, tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng, nhà hàng Lâu Lan có quy định của nhà hàng Lâu Lan...”

“Gấp ba!” Chu Tô Luân nóng nảy ngắt lời của quản lí.

“Rất tiếc thưa tiên sinh, nhà hàng Lâu Lan không chứa nổi tôn đại phật như ngài.” Nét cười trên mặt quản lý dần nhạt đi, ông ta chính người do Kha gia huấn luyện ra.

“Chỉ là một cái quán ăn bé xíu mà tưởng mình to lắm sao?! Thời buổi này có tiền là có quyền! Các người làm ăn như thế đấy hả?!” Chu Tô Luân tức giận đến mức đỉnh đầu bốc khói, bọn họ rốt cuộc có biết hắn là ai không? Dám vô lễ với hắn như vậy!

“Ngại quá, nhà hàng Lâu Lan chúng tôi chỉ là một quán ăn nho nhỏ trên một khu đất nho nhỏ, mời ngài rời khỏi đây.”

“Ông...”

“Như mọi khi.” Một chất giọng câu hồn ngang nhiên cắt đứt lời nói của Chu Tô Luân. Chu Tô Luân ngoái đầu, bắt gặp một thiếu niên với diện mạo xinh đẹp như yêu tinh đang đút hai tay vào túi quần, lười biếng đứng đối diện người bán hàng.


Người phụ nữ bán hàng vừa mới phớt lờ Chu Tô Luân nay lập tức cười đến là vui vẻ, “Vâng, phòng bếp sẽ lập tức chuẩn bị cho ngài.”

Đoạn Nghiêu tựa vào tường, miễn cưỡng ném cho Chu Tô Luân một cái nhìn tràn đầy khinh miệt và khiêu khích. Chu Tô Luân thấy thế thì lập tức nóng máu, hắn quay sang chất vấn tay quản lí, “Thế là thế nào? Quy định của nhà hàng Lâu Lan đi đâu rồi? Rõ ràng tên này đến sau tôi, nhất định hắn cũng chưa đặt chỗ có phải không?!”

“Đoạn thiếu gia là khách quý nên được hưởng ưu đãi đặc biệt.” Quản lí đã bắt đầu mất kiên nhẫn nhưng vẫn phải chừa mặt mũi cho Chu Tô Luân để tránh bị ghi thù, tuy rằng đối phương sẽ không dám càn quấy khi biết đây là sản nghiệp của Kha gia, nhưng nếu hắn ta cứ tìm đến gây khó dễ thì cũng rất phiền toái.

“Khách quý? Có quy tắc cụ thể nào không?” Chu Tô Luân nghĩ, trở thành hội viên chăng? Nếu vậy thì hắn cũng có thể bỏ tiền ra, ai bảo Mộc Như Lam thích nơi này chứ?

“Đoạn tiên sinh là khách quý của lão bản của nhà hàng Lâu Lan.”

“Lão bản của nhà hàng Lâu Lan là ai? Gọi lão bản của các người ra gặp tôi.” Chu Tô Luân không tin mình đường đường là con trai thị trưởng mà một tên lão bản nho nhỏ cũng dám không nể mặt.

“Phì...” Dường như là bị dáng vẻ ngạo mạn của Chu Tô Luân chọc cho tức cười, Đoạn Nghiêu nheo nheo đôi mắt hoa đào xinh đẹp, giọng nói lười biếng chậm rãi vang lên, “Lão bản của nhà hàng Lâu Lan, chính là Mộc hội trưởng Mộc Như Lam.”

Đoạn Nghiêu mua cho Mộc Như Lam vài món ăn cô ưa thích, sau đó kể lại vẻ mặt của Chu Tô Luân tức cười đến mức nào. Điệu bộ của hắn tựa như một đóa hoa kịch độc, xinh đẹp và tà mị, nhưng tuyệt đối không thể chạm vào.

Mộc Như Lam ngồi trên giường, lẳng lặng nhìn Đoạn Nghiêu đứng ngắm cái tủ kính chứa đầy con rối, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, cô vẫn thường xuyên nghi ngờ, đây chính là Đoạn Nghiêu mà mình đã cứu sao?

Lúc trước Mộc Như Lam cứu Đoạn Nghiêu là vì cô tìm thấy trên người hắn bóng dáng quật cường ngu xuẩn nhưng cũng rất ngây ngô của chính mình. Sau mấy tháng nằm viện, Mộc Như Lam gặp lại Đoạn Nghiêu, nhưng lúc này hắn đã hoàn toàn khác xa hình ảnh trong ấn tượng của cô.

Đoạn Nghiêu cô từng cứu, quật cường, cứng cỏi, rất dễ đoán.

Đoạn Nghiêu đứng trước mặt, lười nhác, bí ẩn, nhìn không thấu.

Nếu không phải trên đời chỉ có một Đoạn Nghiêu thì có khi cô đã tưởng rằng Đoạn Nghiêu cũng nằm trong trường hợp của Mộc Như Sâm và Mộc Như Lam – có một người anh em song sinh giống mình như tạc.

“Đây là quà tặng ai ?” Đoạn Nghiêu cầm lên món quà đã được bao bọc cẩn thận, nó nằm chung một chỗ với mấy con rối này, bên trong không phải cũng là con rối đấy chứ?

Mộc Như Lam đang chậm rãi nhấm nháp miếng thịt viên trong hộp giấy, nghe vậy thì nuốt xuống đồ ăn trong miệng, “Có một người dì rất thích con rối của tớ, sắp đến thời điểm tặng cho bà ấy rồi.”

“Dì?” Đoạn Nghiêu cất món quà trở lại, không để tâm nhiều lắm.

“Mà này, hôm nay đâu phải là chủ nhật, Đoạn đồng học quang minh chính đại cúp cua ngay trước mặt hội trưởng hội học sinh, có ổn không đây?”

“Còn vị hội trưởng hội học sinh thì đang ăn đồ ăn do học sinh cúp cua mang đến.” Đoạn Nghiêu vừa cười vừa tự do đi quanh phòng, đây là lần đầu tiên hắn đến nhà Mộc Như Lam, cũng là lần đầu tiên bước vào phòng Mộc Như Lam, ngoại trừ chiếc tủ kính chứa đầy con rối thì những thứ còn lại đều giống hệt như trong tưởng tượng của hắn.

Đi đến bên cạnh mặt bàn hơi lộn xộn, Đoạn Nghiêu nhìn thấy hơn mười bài thi đã được hoàn thành, ngoài ra còn có vài quyển vở thật dày, hắn không khỏi chán ngán; đối với một thiếu niên bất lương ghét học mà nói, bài thi chẳng khác gì sản phẩm của quá trình tiêu hóa. Đoạn Nghiêu vươn tay lật hết tờ này sang tờ khác, đột nhiên hắn dừng động tác, rút ra một bản thiết kế nằm lọt thỏm dưới đống bài thi, đây là... một bản thiết kế con rối.


Trên tờ giấy A4 màu trắng là bức vẽ một cơ thể nam, nếu phóng to theo tỉ lệ người thật thì ít nhất cũng đến 1m9, thể trạng cường tráng như đồ tể, tứ chi của hắn bị quấn quanh bởi vô số sợi tơ, tạo nên một tư thế vặn vẹo đến cực độ. Nét bút vô cùng chân thật, tựa như dựa theo mẫu sống mà vẽ ra, đem lại một cảm giác thập phần kinh dị và ma quái.

Đoạn Nghiêu chăm chú quan sát tờ giấy này, sau đó lại nhìn về phía Mộc Như Lam đang tao nhã thưởng thức đồ ăn, thản nhiên lên tiếng, “Cậu học mỹ thuật tạo hình từ bao giờ thế?”

“Mỹ thuật tạo hình của tớ lúc nào chẳng tốt.” Mộc Như Lam đưa mắt nhìn bản thiết kế trong tay Đoạn Nghiêu, thần sắc không thay đổi.

“Cậu muốn làm nhà thiết kế trang phục?”

Mộc Như Lam nhẹ nhàng lắc đầu.

“Vậy cậu làm họa sĩ à? Cơ thể gì mà xấu quá, nếu cậu muốn tìm người mẫu thì cứ nói tớ một tiếng là được.” Đoạn Nghiêu cực kỳ ghét bỏ cơ thể đàn ông trong bản vẽ, xấu ơi là xấu.

“Ha ha...” Mộc Như Lam lắc đầu cười khẽ, thật hết nói nổi với Đoạn Nghiêu.

“Cậu vẫn chưa trả lời, bản vẽ này để làm gì?” Đoạn Nghiêu lại hỏi. Hắn nhìn thấy ở góc tờ giấy có đề một chữ “Kim”, một chữ ký rất đẹp, nét bút uốn lượn, thoạt nhìn có cảm giác vô cùng mị hoặc, có vẻ như bản thiết kế này không phải là của Mộc Như Lam?

“Cậu không thấy à? Đây chính là một bản thiết kế con rối.” Mộc Như Lam cười sâu thật sâu, “Làm một nghệ nhân chế tác rối, tỉ mỉ chăm sóc từng con một, bỏ hết công sức và tinh lực để thiết kế nên con rối hoàn mỹ nhất, đây chẳng phải là điều hiển nhiên sao?”

“Chậc.” Đoạn Nghiêu đem bản thiết kế quăng trở lại mặt bàn, “Gã nghệ nhân này cũng thật biến thái.” Đoạn Nghiêu kết luận bản thiết kế là do gã họ Kim kia vẽ ra, hắn vẫn luôn biết rõ nét chữ của Mộc Như Lam.

“Vậy à?” Mộc Như Lam nghiêng đầu, cô cảm thấy bản thiết kế này vẫn chưa đẹp lắm đâu, chân hắn phải xoắn thêm chút nữa, cánh tay cũng phải vặn ra sau thêm chút nữa.

Đoạn Nghiêu không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này, “Nghe nói có một ngôi sao muốn quay MV tại trường chúng ta, nếu cậu không muốn Lưu Tư Lan loạn lên thì mau dưỡng thương cho tốt đi.”

“Hả? Ai?” Mộc Như Lam thoáng kinh ngạc, ngôi sao nào mà có lực hấp dẫn lớn đến vậy, ngay cả đám thiếu gia tiểu thư ở Lưu Tư Lan cũng kiềm không được mà xôn xao?

“Đổng Tứ Hiên.”

Đổng Tứ Hiên à... Mộc Như Lam có hơi kinh ngạc, nhưng chỉ là một chút thôi, trong trí nhớ ở kiếp trước, Đổng Tứ Hiên quả thật đã đến học viện Lưu Tư Lan quay MV, lúc ấy cô cũng chen chân hòa vào đám fan kích động, thế nhưng chỉ có thể thấy một mái đầu vàng rực và dáng người cao lớn ở xa xa mà thôi.

Mà điều đáng để tâm chính là, ngay tại thời điểm Đổng Tứ Hiên bước chân vào học viện Lưu Tư Lan, các nữ sinh bởi vì quá mức kích động nên đã gây ra hỗn loạn, trong đó có hai nữ sinh bất hạnh bị giẫm đạp đến chết.

Sức hấp dẫn của Đổng Tứ Hiên thật sự quá lớn, quả là một nhân vật nguy hiểm.

“Khi nào?” Mộc Như Lam hỏi.

“Nghe nói là thứ sáu tuần sau.”

“Được, tớ biết rồi.” Học viện Lưu Tư Lan do cô lãnh đạo sao có thể để một người ngoài đến nhiễu loạn trật tự cơ chứ? Vậy là không được nha, cho dù là Đổng Tứ Hiên tai to mặt lớn vang danh quốc tế, cũng không được nha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận