Thời gian như nước chảy, đến nhanh, đi cũng vội vàng.
Thấm thoát đã mấy ngày trôi qua.
Sớm tinh mơ, Mặc Khiêm Nhân vừa ra công viên tản bộ thì đột nhiên bị vài
viên cảnh sát lạ mặt chặn đường, thô lỗ mời thẳng đến “cục cảnh sát”, sở dĩ phải đặt trong dấu ngoặc kép là vì cục cảnh sát này chỉ là một gian
phòng cho thuê, diện tích nhỏ hẹp, cả phòng có đúng một ô cửa sổ nhỏ nằm sát trên cao, thoạt nhìn chẳng khác gì một nhà giam.
Mặc Khiêm
Nhân ngồi vắt chân trước mặt bàn, lạnh lùng nhìn bốn tên đàn ông mặc áo
cảnh sát đang đứng đối diện, giống như người bị thẩm vấn là bọn họ chứ
không phải hắn.
“Chúng tôi nhận được báo án, Kim thiếu gia Kim
Bưu Hổ ở bệnh viện bị kẻ nặc danh giả thần giả quỷ đe dọa ác ý, trong
quá trình điều tra, các nhân chứng có mặt tại hiện trường cho biết,
những vật chứng phạm tội đều đã bị cậu mang đi!” Người nói là một cảnh
sát trung niên hơi gầy yếu, vẻ mặt nghiêm túc, vừa dứt lời liền đập tay
thật mạnh xuống mặt bàn, lớn tiếng nói, “Hiện tại chúng tôi nghi ngờ cậu và kẻ tội phạm kia là đồng lõa với nhau, tôi khuyên cậu nên thành thật
khai báo người đứng đằng sau mọi chuyện là ai, bằng không chúng tôi buộc phải dùng biện pháp mạnh!”
Xã hội này tồn tại rất nhiều mặt tối
mà mọi người không nhìn thấy, và màn kịch đang xảy ra trước mặt chính là một trong số đó – những tên cảnh sát bắt người và dụng hình phi pháp.
Mặc Khiêm Nhân nhìn bọn họ một lượt, thản nhiên lên tiếng, “Nếu Kim gia
không muốn đối đầu với Lục gia nhưng đồng thời cũng không cam lòng bỏ
qua cho kẻ đã đe dọa Kim Bưu Hổ, vậy thì phải theo đúng trình tự pháp
luật mà giải quyết. Còn với phương thức này của các người... cẩn thận
kẻo hối hận.”
Tên cảnh sát đầu lĩnh nghe thế thì không khỏi chột
dạ, gã trợn mắt nhìn Mặc Khiêm Nhân, không ngờ người này lại hiểu biết
rõ như vậy! Thế nhưng sang giây tiếp theo, gã lại khôi phục vẻ hung ác,
gã có Kim gia làm hậu thuẫn thì việc gì phải sợ tên thường dân ăn nhờ ở
đậu này cơ chứ? Mà cho dù không phải thường dân thì thế nào? Gã chính là kẻ góp tay làm giả vật chứng để qua mặt mọi người việc Kim Bưu Hổ hại
chết hai cô gái trẻ năm xưa, nhiêu đó thôi là đã đủ để Kim gia liều mạng bảo hộ gã rồi.
Tầm mắt khó coi quét qua Mặc Khiêm Nhân ngồi phía đối diện, yết hầu hơi động, gã nuốt một ngụm nước miếng. Đúng vậy, mặc
dù đã có vợ con nhưng thật ra gã là gay, chỉ có nam nhân mới có thể
khiến gã nổi lên thú tính. Mà nam nhân trước mắt này đúng là hàng cực
phẩm hiếm có khó tìm, ngay từ lúc theo dõi cậu ta ở bệnh viện là gã đã
quyết định nhận nhiệm vụ của Kim Bưu Hổ rồi. Kệ mẹ nó có phải nghi phạm
đồng lõa hay không, cứ hưởng thụ cậu ta trước rồi tính sau!
Mặc
Khiêm Nhân là ai chứ? Ánh mắt và động tác của đối phương đã phản bội lại chủ nhân chúng, Mặc Khiêm Nhân đọc được những suy nghĩ biến thái xấu xa tồn tại dưới đáy lòng gã cảnh sát, ánh mắt đạm mạc bỗng chốc chuyển
lạnh buốt.
Có lẽ hắn nên cho bọn họ biết, nguyên nhân tại sao những tên biến thái trong tù luôn gọi hắn là “Bạo quân”.
Vài phút sau, nam nhân mặc áo sơ mi trắng quần tây đen tao nhã rời khỏi căn phòng trọ, chậm rãi đi tới trung tâm thành phố, hắn đang đắn đo, bây
giờ nên đến học viện Lưu Tư Lan hay là đến Mộc gia?
Hắn tới Lưu
Tư Lan làm giáo viên hoàn toàn là vì Mộc Như Lam, hiện tại Mộc Như Lam
phải nằm viện nên hắn cũng lười lên lớp. May mà khóa sinh học không đông lắm, bài học của năm ba cũng chẳng có gì quan trọng, chủ yếu chỉ là ôn
tập và nâng cao kiến thức của năm hai, đối với học sinh lớp A thì mấy
thứ này lại càng không đáng ngại.
Vụ mất tích của Kim Mạt Lỵ cuối cùng cũng phải chịu chung số phận chết yểu hệt như vụ mất tích ba người vào hai năm trước, nguyên nhân là vì cơ quan điều tra không thể tìm
thấy một chút manh mối nào, danh sách nghi phạm cũng hoàn toàn trống
trơn – cứ như thể Kim Mạt Lỵ thật sự bốc hơi khỏi nhân gian. Có điều,
Mặc Khiêm Nhân đã tìm thấy một sợi tóc của Kim Mạt Lỵ trong hắc ốc của
Mộc Như Lam, sau đó lại phát hiện ra một tầng hầm chưa tan hết mùi máu
tươi, với những kết quả trên, hắn đã phần nào chắc chắn rằng vụ mất tích của Kim Mạt Lỵ không thoát khỏi quan hệ với Mộc Như Lam.
Nhưng...
Trái với vẻ ngoài nhỏ bé, sợi tóc trong tay hắn mang theo một tác dụng rất
to lớn, nó có thể khiến Mộc Như Lam bị liệt vào danh sách nghi phạm, từ
đó cảnh sát hoàn toàn có cơ sở để lật tung hắc ốc lên. Như vậy, chỉ cần
cô ấy giết người ở đó thì nhất định phải để lại dấu vết. Lưới trời tuy
thưa nhưng khó lọt, kẻ phạm tội thể nào cũng sẽ bị còng tay, nhẹ thì bỏ
tù, nặng thì đền mạng.
Có điều, vì cớ gì hắn lại không sử dụng sợi tóc ấy?
Cước bộ của Mặc Khiêm Nhân hơi chậm lại, trước mắt là một vầng sáng thánh khiết đang nở rộ, không khỏi khiến hắn phải nhíu mi.
Cô gái hơi cúi người, trong miệng ngậm cây kẹo mút, một tay cô chống nạng, tay còn lại cầm kẹo đưa đến trước mặt một đứa nhỏ, chờ tới lúc nó vươn
người nhận lấy thì lập tức thu tay trở về, cứ thế lặp lại, cô gái vui vẻ đùa giỡn với đứa nhỏ, trên môi thấm đẫm nét cười ôn nhu bướng bỉnh, tựa như thiên sứ dừng chân ở nhân gian, thượng đế không cẩn thận, quên mang cô về thiên đường.
Một lúc lâu sau, đứa nhỏ được mẹ dắt tay rời
đi, Mộc Như Lam ngậm kẹo xoay người qua, nhìn thấy Mặc Khiêm Nhân cách
đó không xa, cô hơi kinh ngạc một chút rồi cong môi cười rạng rỡ, “Mặc
tiên sinh.”
Phải rồi, lý do hắn không thể xuống tay với Mộc Như
Lam – thiên sứ tỏa ánh hào quang khắp bốn phương – chính là vì mỗi khi
hắn chuẩn bị tống cô gái này vào tù, cô sẽ luôn làm ra một số chuyện nằm ngoài dự kiến của hắn, khiến hắn nhìn không thấu, khiến hắn muốn giải
phẫu, nếu cứ tống cô ấy vào tù thì làm sao có thể tìm ra đáp án hắn mong muốn?
“Cô tới đây làm gì?” Mặc Khiêm Nhân nhìn cô gái đang đến
gần, tầm mắt quét qua đường xá thưa thớt, khu phố này là chỗ ở của phần
đông những người bình dân, buổi tối rất sầm uất nhưng vào ban ngày thì
lại khá ít người. Quan trọng là, nơi đây cách Lưu Tư Lan và Mộc gia một
khoảng tương đối xa.
“Mặc tiên sinh cũng tới đây à?” Mộc Như Lam nói xong, liền lấy ra một cây kẹo mút từ ba lô phía sau, “Cho anh này.”
“Không cần, cảm ơn.” Mặc Khiêm Nhân nhìn cây kẹo trên tay Mộc Như Lam, thờ ơ đáp.
“Ngon lắm đấy.” Loại kẹo mình thích nhất lại bị cự tuyệt như thế khiến Mộc
Như Lam có chút không cam lòng, trong giọng nói toàn là hương vị dụ dỗ
trẻ con.
“Không cần.” Mặc Khiêm Nhân đã không ăn kẹo từ rất lâu rất lâu rồi.
“Anh chắc chắn?”
“Rất chắc chắn.”
“Được rồi.” Mộc Như Lam bất đắc dĩ cất viên kẹo vào trong ba lô, “Hiện tại Mặc tiên sinh muốn đi đâu?”
Mặc Khiêm Nhân nhìn cô, thần sắc ẩn chứa vẻ tìm tòi khó thấy, “Còn cô muốn đi đâu?”
“Vốn là muốn tìm một người, nhưng bây giờ lại gặp được Mặc tiên sinh, tôi
chợt nghĩ tới vài vấn đề muốn hỏi, hay là chúng ta tìm chỗ nói chuyện
đi? Tới khu phố trung tâm được không?” Mộc Như Lam nháy mắt mấy cái,
cười tủm tỉm.
Đôi mắt sắc bén của Mặc Khiêm Nhân đảo qua khuôn
mặt cười của cô, cuối cùng hắn vẫn chậm rãi nhấc chân, tiếp tục tiến về
trước...
Mộc Như Lam đi bên cạnh, cước bộ thật thư thái, “Vẫn là
mấy vấn đề co cứng tử thi thôi. Theo như lời Mặc tiên sinh nói thì thi
thể từ trên cao rơi xuống sẽ trực tiếp biến thành thịt nát, hoặc là phản lực* quá mạnh cũng sẽ khiến thi thể mất cân bằng không thể đứng thẳng.
Vậy thì phải làm cách nào mới có thể khiến thi thể đứng vững vàng khi
rơi xuống?”
*Phản lực: Lực của một vật tác dụng vào một vật
đang/vừa mới tác dụng vào nó, ý ở đây là khi xác người rơi xuống từ độ
cao nhất định thì gây nên một lực tác dụng lên mặt đất và mặt đất cũng
sẽ tác dụng một lực mạnh tương đương ngược lên xác người.
“Cô có
vẻ rất thích thú với vấn đề này?” Mặc Khiêm Nhân nhìn về phía Mộc Như
Lam, cô vẫn luôn mỉm cười mỗi khi nói về đề tài này, nụ cười của cô
không cứng nhắc mà cũng chẳng giả dối, đó là nụ cười thật sự phát ra từ
nội tâm. Nhưng chính vì thế mới càng khiến hắn cảm thấy quái dị, người
bình thường nhắc tới vấn đề này thì làm gì có ai cười nổi?
“Hm?
Tôi nghĩ tôi từng nói qua rồi chứ? Tôi muốn trở thành pháp y, bởi vì tôi rất có hứng thú với cơ thể người.” Mộc Như Lam đáp, cô muốn trở thành
pháp y là vì thực sự rất hứng thú với cơ thể người chứ không phải vì
muốn giúp cảnh sát làm chuyện chính nghĩa đâu, “Lúc trước đọc sách, đột
nhiên nghĩ tới trường hợp này, nếu trên trời tự nhiên giáng xuống một
thi thể không đầu, điều đặc biệt là thi thể này không ngã mà đứng, thì
người chứng kiến cảnh đó hẳn sẽ bị dọa phát rồ, đến nỗi phải gặp ác mộng suốt một thời gian dài nhỉ?”
“Mộc Như Lam, bỏ ngay cái ý tưởng
bất bình thường này đi.” Đôi mắt Mặc Khiêm Nhân càng lúc càng lạnh, “Làm một người bình thường thì loại ý tưởng như thế không nên tồn tại.”
“Vậy sao?” Mộc Như Lam cười nhìn Mặc Khiêm Nhân, “Mà nói tới, tôi rất tò mò
với chức nghiệp của Mặc tiên sinh đấy. Không phải cảnh sát nhưng thỉnh
thoảng lại làm vài việc của cảnh sát, biểu hiện có điểm giống như một
thám tử, hơn nữa còn rất am hiểu về y học... Là thám tử chăng? Hay là
luật sư chuyên ngành? ... Nếu không thì pháp y?”
“Năng lực trinh
thám của cô thật khiến người khác phải mở rộng tầm mắt.” Mặc Khiêm Nhân
thản nhiên nói, lỗ tai Mộc Như Lam nghe ra vài phần cười nhạo ác độc.
Mộc Như Lam gật gật đầu, cô biết mình không phải thiên tài gì nhưng cũng
không sợ lộ ra mặt ngu ngốc cho người ta xem, vì thế liền tiếp tục,
“Ừm... có khả năng suy luận của thám tử nhưng lại không phải là thám tử, không phải cảnh sát nhưng vẫn có thể làm chuyện của cảnh sát, cũng
không phải luật sư hay pháp y, vậy thì chỉ có thể là... Nhà tâm lý học?
Nhà tâm lý học tội phạm?”
Mộc Như Lam sửng sốt trợn to mắt, hắn
quá trẻ để làm một nhà tâm lý học tội phạm. Hơn nữa, đây chính là loại
người mà cô đề phòng nhất cũng tránh xa nhất, nào ngờ... lại gần đến như vậy.
Cánh tay hai người, cách nhau còn chưa tới mười phân….
“Có nên khen ngợi vì chỉ số thông minh của cô không quá thấp không?” Mặc
Khiêm Nhân vẫn duy trì vẻ mặt đạm mạc và giọng điệu thản nhiên, lời nói
phun ra như nọc độc.
“Đừng khách sáo.” Mộc Như Lam nhoẻn miệng, cười đến vô liêm sỉ.
“...”