So sánh mới thấy khác biệt, lần đầu tiên Hoa Dược cảm thấy Sài Ánh Ngọc đáng yêu như vậy.
Đều là hậu nhân của những nhân vật số một số hai trên giang hồ, Sài Ánh Ngọc ngoại trừ tự luyến, độc mồng độc miệng, hình như cũng không có tật xấu gì quá đáng.
Vị Kim tiểu thư này lại khác, nàng ta không chỉ háo sắc, nàng ta còn đánh người.
Kim Bảo Bảo nhìn lướt qua Hoa Dược và Sài Ánh Ngọc, cất giọng mắng nhiếc.
"Các ngươi là ai? Ai cho phép các ngươi đi vào? Cút, cút hết cho ta.
Tiền Đại Lực, ngươi chết ở đâu rồi? Mau lăn ra đây cho ta."
Hoa Dược thấy Sài Ánh Ngọc như bị kích động, tựa như lập tức muốn động thủ, vội vàng lặng lẽ kéo ống tay áo của hắn.
"Bình tĩnh, bình tĩnh."
Đúng lúc này, Kim Trấn Hải đi vào.
Kim Chấn Hải quét mắt một lượt trên người Sài Ánh Ngọc rồi mới quay lại hỏi Hoa Dược.
"Hoa thần y đã tìm ra phương pháp giải độc cho tiểu nữ rồi sao?"
Hoa Dược cười nói: "Tìm được rồi, phương pháp này lấy châm cứu làm cách trị.
Châm cứu vào các huyệt vị, đẩy máu qua các bộ phận, hỗ trợ tác dụng của thuốc, bảy bảy bốn mươi chín ngày sau, là có thể hoàn toàn giải độc."
Sài Ánh Ngọc nghe xong cũng có chút mơ hồ, hắn kinh ngạc nhìn Hoa Dược.
Không đúng nha, hắn rõ ràng đã cho nàng giải dược rồi mà? Nghĩ lại, Hoa Dược và Kim gia có thù oán, sao có thể thành thật giải độc cho Kim Bảo Bảo được, hắn liền thành thật im lặng không lên tiếng.
Kim Trấn Hải nghe mạng của nữ nhi có thể cứu, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, nhưng Kim Bảo Bảo bên này lại không chịu.
"Ta không châm cứu đâu, châm cứu đau chết mất.
Ngươi không phải thần y sao? Sao có thể chỉ có một phương pháp giải độc được? Không phải nói là thần y khai một phương thuốc là có thể giải độc sao?"
Nét mặt Kim Trấn Hải trầm xuống: "Bảo Bảo, đừng càn quấy."
"Cha, con không châm kim đâu, chúng ta suy nghĩ biện pháp khác có được hay không? Đều do tên quỷ tự luyến họ Sài kia, nếu không phải hắn, ta sẽ không thành ra như này.
Cha, cha phái người đi tiêu diệt Sài gia có được hay không? Diệt bọn họ là có thể lấy được thuốc giải, con gái cũng sẽ không phải chịu một phen vất vả."
Sài Ánh Ngọc nghe vậy, giận đến xì khói, trong lòng nảy sinh ý định giết chết Kim Bảo Bảo.
Trong lòng nghĩ xong, chân hắn khẽ động.
Hoa Dược thấy vậy, liền vội vàng kéo cổ tay Sài Ánh Ngọc, điên cuồng nháy mắt với hắn.
"Ngày sau còn dài, chớ xúc động."
Không phải Hoa Dược không muốn trực tiếp giết chết hai cha con Kim Trấn Hải, nhưng bây giờ mặt Sài Ánh Ngọc đang bị thương, không phải là lúc nên động võ, hơn nữa Kim Trấn Hải ở trên giang hồ là cũng nhân vật số một số hai, võ công quá lợi hại.
Sài Ánh Ngọc hung hăng trợn mắt trừng Hoa Dược, ánh mắt đủ để giết người.
Truyện được dịch và đăng bởi tài khoản @Yên Hoa (béo), vui lòng không reup dưới mọi hình thức.
Kim Trấn Hải bị Kim Bảo Bảo mè nheo không chịu nổi, chỉ có thể đê tiện hỏi Hoa Dược.
"Hoa thần y, ngươi xem...!có còn phương pháp khác hay không?”
Hoa Dược rốt cuộc cũng biết vì sao tình cách của Kim Bảo Bảo lại hung hăng vô lễ như thế, có một người cha nuông chiều không giới hạn như thế, tính cách sao mà tốt được.
"Vãn bối phải chẩn mạch cho Kim tiểu thư trước đã."
“Được, Hoa thần y, mời ngồi."
Hồi lâu, Kim Trấn Hải sốt ruột hỏi: "Không biết tình trạng thân thể của tiểu nữ như thế nào?"
"Tiểu thư chắc hẳn đã dùng đại hoàn hồn đan."
Kim Trấn Hải gật đầu liên tục: "Quả thật là như vậy."
"Tạm thời không có gì đáng ngại, nếu không muốn dùng phương pháp châm cứu, vậy chỉ có thể dùng thuốc từ từ điều dưỡng.
Trở về ta sẽ bảo nô bộc đem thuốc tới, chẳng qua phương pháp cần thời gian dài, phải tốn thêm vài ngày."
"Tốt lắm, như vậy xin làm phiền Hoa thần y."
Kim Trấn Hải không phải chưa từng nghĩ tới để Kim Bảo Bảo dọn vào Dược Vương Cốc hoặc giữ Hoa Dược ở lại Hứa thị y quán ngày đêm trông nom Kim Bảo Bảo, nhưng năm xưa lão ta từng làm chuyện tương tự, hôm nay nếu là chuyện xưa tái diễn, lão ta sợ sẽ kích thích sư phản kháng từ Hoa Dược.
Dù gì lúc này nữ nhi nhà mình còn phải trông cậy vào Hoa Dược, lão cũng không thể nhiều lời.
Hoa Dược vội vội vàng vàng sắp xếp ổn thỏa chuyện bên này của Kim Bảo Bảo rồi cùng Sài Ánh Ngọc và Tử Điện rời khỏi Hứa thị y quán.
Lúc này sự tức giận của Sài Ánh Ngọc đã tỏa ra toàn thân, hắn rảo bước đi ở phía trước, hoàn toàn không thèm để ý đến Hoa Dược.
Hoa Dược vội vội vàng vàng đuổi sau lưng hắn, vừa đuổi theo vừa dỗ dành.
Truyện được dịch và đăng bởi tài khoản @Yên Hoa (béo), vui lòng không reup dưới mọi hình thức.
"Ngươi đừng nóng giận nha, bọn chúng chỉ phách lối nhất thời được thôi sau này nhất định sẽ gặp xui xẻo."
"Nếu như không phải ngươi ngăn cản, bọn chúng đã gặp xui xẻo ngay lập tức rồi.
Uổng công ngươi là cốc chủ đứng đầu một cốc, chỉ biết nhịn nhịn nhịn, nhịn đến mức sắp thành con rùa rụt đầu rồi."
Hoa Dược vội vàng nhận sai.
"Đúng đúng đúng, đều là ta không tốt.
Vừa rồi nếu không phải tại ta, Ánh Ngọc công tử đã sớm đại sát tứ phương rồi.
Ta đây không phải là sợ ngươi bại lộ thân phận sao? Chúng ta cứng đối cứng dĩ nhiên không sợ bọn chúng, nhưng để cho bọn họ thấy dáng vẻ bị hủy dung của Ánh Ngọc công tử thiên hạ vô song sẽ không tốt lắm, có phải hay không?"
Sài Ánh Ngọc không lên tiếng, chỉ hừ một tiếng.