Hoa Dược vội vàng nói sang chuyện khác: "Hôm nay Trâu ma ma nói buổi trưa nấu canh gà ác, chúng ta nhanh về uống canh đi."
"Ăn ăn ăn, ngươi chỉ có biết ăn thôi."
Sài Ánh Ngọc vô cùng ghét bỏ, hắn thật không hiểu, người như Hoa Dược sao có thể sống đến bây giờ, bị người khác chọc tức cũng đủ tức chết rồi.
Nỗi hận này Hoa Dược nhịn được, hắn không nhịn được.
Đêm đó, Sài Ánh Ngọc gọi thuộc hạ trung thực ngay thẳng Tử Điện tới.
"Cho đám người Tào bang biết tay một chút đi, thật sự coi Gia là quả hồng mềm rồi à?"
Tử Điện hỏi ý: "Giết Kim Bảo Bảo?"
"Giết giết giết, suốt ngày chỉ biết giết, ngươi không biết động não à?"
Giết Kim Bảo Bảo thì dễ, cái khó chính là nàng ta có một người cha lợi hại.
Sài Ánh Ngọc nói: "Nếu Kim Bảo Bảo chết ở Dược Vương Cốc, họa này không phải nữ nhân xấu xí sẽ phải gánh sao? Đập vài cái là được rồi."
Tử Điện cảm thấy công tử nhà hắn thật là quá mức lương thiện, lại còn biết suy nghĩ vì Hoa thân y.
Dựa vào tính thiếu kiên nhẫn của công tử trước đây, chắc đã sớm hạ lệnh giải quyết Kim Bảo Bảo rồi, dẫu sao hắn cũng đã từng làm như vậy.
Truyện được dịch và đăng bởi tài khoản @Yên Hoa (béo), vui lòng không reup dưới mọi hình thức.
Đêm hôm đó, căn phòng Kim Bảo Bảo ở liền sụp, nàng ta bị đè ở dưới thiếu chút nữa bị chết ngộp, chuyện này để nói sau.
Sài Ánh Ngọc trong lòng rõ như gương.
Chuyện của Kim Bảo Bảo, hắn không động thủ không chỉ là sợ bại lộ thân phận, quan trọng hơn là tôn trọng Hoa Dược.
Tào bang cùng Dược Vương Cốc có đại thù, Hoa Dược rõ ràng nín nhịn muốn tự tay báo thù, lúc này hắn tùy tiện thay người ta ra mặt, thì được gì chứ? Ngoại trừ thể hiện được chút khí khái nam nhân của hắn ra, tựa hồ không tạo được bất kỳ tác dụng gì.
Vì vậy, cho tới giờ hắn cũng không động thủ, nếu không thì vài ba lời khuyên của Hoa Dược cũng không ngăn cản được tính khí của hắn bạo phát.
Bên này, Hoa Dược phối thuốc xong liền để người hầu đưa tới Hứa thị y quán.
Sài Ánh Ngọc có thể nghĩ đến Hoa Dược sẽ xuống tay trong thuốc, lão giang hồ như Kim Trấn Hải đương nhiên cũng nghĩ đến.
Bên người Kim Trấn Hải mang theo một thái y từ trong cung, tất cả thuốc thang Hoa Dược đưa qua đều được thái y kiểm tra trong ngoài kỹ càng một lần, hoàn toàn không phát hiện ra vấn đề mới yên tâm cho Kim Bảo Bảo uống.
Mặc dù như vậy, Kim Trấn Hải trong lòng vẫn không yên, dẫu sao cũng từng làm chuyện trái lương tâm, luôn sợ bị trả thù.
Nhưng tình hình trước mắt chính là trừ Hoa Dược ra, cũng không tìm được người thứ hai cái có thể giải độc, hắn cho dù không yên tâm, cũng phải dùng Hoa Dược.
Lại nói đến bên trong Dược Vương Cốc.
Có lẽ là cảm thấy bản thân bị ủy khuất cần phải bồi thường, Sài Ánh Ngọc gần đây càng ngày càng không chút kiêng kỵ, trình độ phách lối có thể so với địa chủ ở nông thôn, thật đúng là làm mình làm mẩy.
Trên tay bị con muỗi đốt một cái, hắn cũng phải kêu ca cả một ngày, nháo đến tận khi được Hoa Dược bôi cho thuốc trị thương tốt nhất mới thôi.
Buổi sáng thức dậy ho khan một tiếng, hắn liền kêu gào như mắc phải bệnh nan y.
Hoa Dược cho hắn uống một chút nước quả tỳ bà thấm giọng, không ho nữa, lúc này mới xong.
Càng quá đáng hơn nữa là, có vẻ như được Hoa Dược dung túng, hắn ngày càng can đảm, buổi tối dám xông cả vào khuê phòng của nàng.
Tất cả phòng ốc ở Dược Vương Cốc đều là phòng trệt, chia làm hai dãy, cách nhau 3 gian ở giữa.
Dãy phía tây là cho bệnh nhân dùng, dãy phía đông là phòng của Hoa Dược, Hoa Dược ở tại gian phòng bên cuối cùng của dãy phía đông, trước cửa có một cây đào, vừa vặn ngăn tầm nhìn từ phía đối diện.
Mang mặt nạ da người cả một ngày, mặt căng đến khó chịu, Hoa Dược trở lại trong phòng liền cởi mặt nạ xuống.
Dưới ánh đèn lờ mờ, trong gương xuất hiện là một gương mặt thanh tú, không đến mức nghiêng nước nghiêng thành, nhưng cũng vô cùng xinh đẹp.
Mang mặt nạ lâu ngày, da mặt nàng trắng đến kinh người, mạch máu dưới da có thể nhìn thấy rõ ràng.
Có thể do quá trắng, sự thanh tú còn mang vài phần lạnh lùng xa cách.
Truyện được dịch và đăng bởi tài khoản @Yên Hoa (béo), vui lòng không reup dưới mọi hình thức.
Theo thói quen, nàng đốt ba nén đàn hương, trên cổ tay trắng nõn tháo xuống chuỗi phật châu.
Phật châu còn mang nhiệt độ cơ thể, nàng nắm phật châu trong tay, suy nghĩ dần trôi xa.
"Thùng, thùng thùng, thùng thùng thùng."
Mấy tiếng gõ cửa thật mạnh cắt đứt suy nghĩ của Hoa Dược.
“Ai?"
Thật ra thì không cần phải hỏi, tối rồi còn đại giá quang lâm, trừ vị công tử kia ra còn có thể là ai.
Đúng như dự đoán, ngoài cửa truyền đến giọng Sài Ánh Ngọc.
"Là Gia, mặt Gia hôm nay còn khó chịu hơn hôm qua, có phải ngươi dùng sai thuốc không hả?"
Hoa Dược thở dài: "Không có sai, chỉ là gia tăng lượng thuốc, ngươi trở về ngủ một giấc, ngày mai sẽ tốt thôi."
Ngoài cửa Sài Ánh Ngọc im lặng một hồi, nói: "Ngươi đây là định chặn Gia ngoài cửa?"
Nàng nào dám chặn hắn ngoài cửa.
"Ngươi chờ một chút." Hoa Dược cảm thấy nhất định đời trước bản thân thiếu nợ vị tổ tông này, nàng vội vàng đeo lên mặt nạ, mặc áo ngoài, ra mở cửa.