Linh lan trắng tươi cho công dụng tốt nhất, nhân lúc mới hái về, Hoa Dược nhanh chóng đem hoa giã lấy nước cốt, bắt tay giải độc máu rết trên mặt cho Sài Ánh Ngọc.
Là một thần y, tay nghề của Hoa Dược hết sức vững vàng, không tới một nén nhang đã xử lý xong vết thương của Sài Ánh Ngọc, động tác thành thạo, hành động quy phạm, quả thật là hình mẫu điển hình của một thầy thuốc.
Cả đầu Sài Ánh Ngọc bị bọc lại bằng vải thưa, chỉ lộ ra tới đôi mắt, hai cái lỗ mũi cùng cái miệng, nhìn hết sức buồn cười.
Cũng may hôm nay hắn không soi gương, không thấy được dáng vẻ xấu xí của chính hắn.
Hoa Dược không muốn nghe Sài Ánh Ngọc lải nhải, liền vác cuốc đi vườn thuốc thu hoạch dược liệu.
Sài Ánh Ngọc chán nản vì giây phút thất thần vừa rồi của bản thân nên làm mình làm mẩy không thèm để ý tới Hoa Dược nữa.
Lúc này cuối mùa thu, rất nhiều thảo dược đều đến mùa thu hoạch mùa, năm nay số lượng dược liệu không nhiều, Hoa Dược cũng không mượn nhờ người khác, tự tay thu hoạch.
Cuối mùa thu trời cao mây vắng, càng làm nổi bật sự buồn tẻ trong cốc, chẳng có lấy mấy bóng người.
Trước đây, trong cốc đã từng rất vui vẻ, ồn ào.
Khi đó, có sư phụ, có sư huynh, còn có đại sư tỷ, hôm nay, người thì mất, người thì rời đi, người thì điên dại, cuối cùng chỉ còn lại một mình nàng.
Hoa Dược thở dài một hơi, âm thầm nhắc nhở chính mình không được thương cảm, hôm nay nàng có việc quan trọng hơn để làm, không phải lúc để xuân thương thu sầu.
Hoa Dược vừa mới nhổ một luống hoàng liên, Trâu ma ma đã vội vã chạy tới.
"Hoa thần y, người mau qua xem một chút đi, công tử nhà ta nói mặt công tử vừa đau vừa ngứa, khó chịu đến không chịu nổi rồi.”
Mới rời đi chưa tới một khắc, hắn đã cho người tới gọi, đúng là tổ tông khó hầu hạ.
“Đây chỉ là phản ứng thông thường thôi, bảo hắn đừng chạm vào, cũng đừng gãi, qua hôm nay là hết.”
“Hoa thần y đích thân đi một chuyến đi ạ.” Có thể thấy Trâu ma ma cũng rất khó xử.
Hoa Dược thầm niệm trong đầu chục lần: vì Vạn hoa kiếm phổ.
Lúc hai người về tới phòng, Sài Ánh Ngọc đang nằm trên giường “ai ôi ai ôi”, đau đến mức lăn lộn.
“Ngươi đắp cái gì cho Gia thế? Đau chết Gia rồi.”
“Ngươi lại đây, ta xem thử.”
Hoa Dược kiểm tra một lượt, không phát hiện ra sự bất thường nào, hoàn toàn là phản ứng thông thường sau khi đắp thuốc, còn nhẫn nại giải thích cho hắn một lượt.
Sài Ánh Ngọc vì vết thương bị đau, luôn cảm thấy tủi thân, không tự giác đem hết sự tủi thân đó đổ hết lên người Hoa Dược.
Cũng may, hắn cũng không làm gì quá đáng, chỉ lải nhải bên miệng, trái một câu “nữ nhân xấu xí”, phải một câu “bụng dạ độc ác” mà thôi.
Hoa Dược cũng không thèm phản ứng lại hắn, tiếp tục vác cuốc đi thu dược liệu.
Không tới một lúc, Trâu ma ma lại chạy đến tìm nàng.
“Công tử nhà ta bảo là đau không chịu nổi, muốn xin Hoa thần y một chút thuốc giảm đau."
Hoa Dược chưa từng gặp tên công tử nào yếu ớt như thế: "Nói với hắn không được uống thuốc giảm đau nữa, không tốt đối với vết thương.”
"Công...!công tử nhà ta từ trước đến nay luôn được nuông chiều, chưa bao giờ phải chịu khổ như thế, mong Hoa thần y nghĩ cách giảm đau cho công tử."
Trâu ma ma cũng không dễ dàng gì, tuổi tác đã lớn rồi, nãy giờ chạy đi chạy lại mồ hôi cũng rịn đầy trán.
Nói cho cùng thì Ánh Ngọc công tử cũng không phải cố ý dày vò người khác.
Sài Ánh Ngọc xuất thân từ Sài gia vinh hoa phú quý, từ nhỏ sống trong nhung lụa ngọc ngà, luôn được nâng niu cưng chiều, nào có phải trải qua tình cảnh như bây giờ.
Không chỉ bị hủy dung, vết thương trên mặt đau đớn, bên cạnh hắn lại chẳng có một ai càng khiến hắn khó chịu hơn, hắn nằm lẻ loi trên cái giường rách nát, nệm trải giường còn thô ráp đâm vào tay, trong bụng tràn đầy tủi thân.
Hoa Dược bước vào thì thấy Sài Ánh Ngọc đang vòng chân ngồi trên giường, tức giận giống như phải chịu nỗi uất ức ngập trời, chỉ còn đôi mắt lộ ra bên ngoài lớp vải cuốn cũng đỏ lên.
"Ngươi thấy sao rồi?"
"Vết thương của Gia đau lắm, nữ nhân xấu xí nhà ngươi, đã nói là đau - đau - đau rồi, ngươi cũng không để ý Gia."
Thật là tức giận ngút trời.
Có một kiểu người, trên người hắn có một loại khí chất đặc biệt, rất dễ lấy được sự yêu thích của người khác, không tốn sức chút nào cũng có thể khiến người khác quan tâm hắn, cho dù lúc này đầu hắn bị cuốn thành cái bánh chưng, không có chút mĩ cảm nào.
Hoa Dược thở dài, từ trong ngực lấy ra một bình thuốc nhỏ, đổ ra một viên thuốc, viên thuốc chỉ to bằng hạt đậu nành, màu xanh như ngọc phỉ thúy, mùi hương thơm mát xông thẳng vào mũi.
"Há miệng."
Sài Ánh Ngọc không hề nghĩ ngợi lập tức há miệng, Hoa Dược đút viên thuốc vào miệng hắn.
Viên thuốc vừa vào miệng, một mùi hương thoang thoảng ngập tràn lục phủ ngũ tạng, đến tận sau khi nuốt xuống, Sài Ánh Ngọc mới bất tri bất giác nghĩ đến: Ngươi bảo Gia há miệng thì Gia liền há miệng sao? Thế còn ra cái thể thống gì?
Hắn hừ một tiếng: "Ngươi cho Gia ăn cái gì?"
Hoa Dược liếc mắt: "Thuốc độc."
Sài Ánh Ngọc dĩ nhiên biết đó không phải là thuốc độc.
Làm gì có thuốc độc nào lại thơm như thế, sau khi hắn uống vào, có thể cảm thấy đau đớn đã giảm đi rõ rệt, toàn thân thoải mái hơn nhiều.
Dựa vào kinh nghiệm trên giang hồ của hắn, có thể đoán được viên thuốc kia có lẽ thánh dược trị thương chỉ Dược Vương Cốc mới có - đông tuyết ngọc linh hoàn.
Đông tuyết ngọc linh hoàn có tác dụng giúp tỉnh táo tinh thần, khai thông khí huyết, vô cùng hữu ích với cơ thể con người, chẳng qua là hết sức trân quý, phải dùng nhụy hoa của trăm loại dược liệu trân quý, nước tuyết ngày đông chí mới chế ra dược, rất là quý hiếm, nghe nói trong Dược Vương Cốc cũng không có nhiều thuốc này tích trữ đâu.
Sài Ánh Ngọc chép chép miệng, tâm trạng thoải mái hơn không ít.
Thật ra Hoa Dược cũng không muốn cho hắn thuốc tốt như vậy, nhưng thật sự không chịu nổi hắn làm loạn, còn giỏi náo loạn hơn những tiểu cô nương bình thường.