Trong đám người, cũng không biết ai hô lên một câu như vậy, cả đám người rối rít phụ họa, nhất thời thanh âm như tiếng sóng dậy, khiến cho cốc nhỏ trở nên vô cùng huyên náo, ầm ĩ.
Hoa Dược còn ổn, đã quen với việc nhìn thấy cảnh tượng huyên náo này, đối diện với trăm kẻ gươm giáo chỉnh tề vẫn có thể trấn định, nhưng Sài Ánh Ngọc bên cạnh lại không nhịn được.
Ánh Ngọc công tử tự luyến, độc mồm độc miệng lại còn kén chọn nhưng tâm tính lương thiện, không thể chịu nổi cảnh lấy thịt đè người, ỷ đông hiếp yếu.
Chỉ thấy Sài Ánh Ngọc không nhịn được vung tay một cái, Tử Điện không biết từ chỗ nào vèo một cái xuất hiện, cả người mặc y phục đen, vác một cây đại đao, quét mắt nhìn đám người phía trước.
Vô cùng tiêu sái.
Sau lưng Tử Điện là mười mấy tùy tùng, động tác hết sức lưu loát chỉnh tề.
Hành động ra sân hoa lệ như vậy, so sánh ra, đám người Tào bang thoáng chốc chẳng khác gì đám nhà quê.
Hiển nhiên bọn họ không ngờ được, một Dược Vương Cốc nhỏ bé lại có cao thủ như vậy.
"Sợ cóc gì, xông lên cho ta." Tiền Đại Lực ra lệnh một tiếng, đám người Tào bang mới phục hồi tinh thần lại, xuất thủ nghênh địch.
Tử Điện đại hiệp dẫn người vung đao xông lên, lập tức cùng đám người Tào bang đánh giết, thủ hạ của Sài Ánh Ngọc đều là cao thủ, mặc dù số lượng không nhiều, nhưng có thể chống đỡ với trăm người của Tào bang.
Sài Ánh Ngọc đứng một bên quan sát một lát, hơi cau mày.
"Dược Vương Cốc của các người có còn cạm bẫy nào khác hay không?"
"Chỉ có bát quái trận thôi."
Thấy Sài Ánh Ngọc trừng hai mắt, Hoa Dược vội vàng bổ sung: "Cùng lắm thì ta hạ độc, nhưng phải chờ hướng gió, đợi gió thổi ngược lại, nếu không độc dược sẽ hất ngược vào trong cốc."
"Phế vật."
"Ngươi.
.
."
Hai người đang nói chuyện, tầm mắt Tiền Đại Lực bên kia đã lướt tới hai người.
Thừa dịp Tử Điện bị một đám người bao vây không cách nào thoát thân, hắn xách đôi song đao, phi thân về phía Sài Ánh Ngọc và Hoa Dược.
Võ công của Tiền Đại Lực cũng không thấp, khinh công vô cùng lợi hại, đến khi Hoa Dược phát hiện, Tiền Đại Lực đã gần ngay trước mắt.
"Cứu mạng."
Hoa Dược hét lên một tiếng khinh hãi, từ trên trời xuất hiện một dải lụa trắng, trực tiếp tấn công Tiền Đại Lực.
Tiền Đại Lực dựa vào lực đạo và tốc độ của dải lụa trắng, đoán rằng người tới không có ý tốt, hắn không dám chậm trễ, trong khoảnh khắc chủ nhân của dải lụa trắng còn chưa xuất hiện, muốn ra tay bắt lấy Hoa Dược trước.
Hoa Dược dĩ nhiên cũng có chiêu thức phòng vệ, nàng khép các ngón tay lại, kẽ tay xuất hiện ba cây kim châm, sẵn sàng phóng ra.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Sài Áng Ngọc từ nãy vẫn đứng yên như trời trồng đột nhiên phi thân tới, tung người giáng một cước vừa nhanh vừa mạnh xuống ngực Tiền Đại Lực, với tốc độ mắt thường không thể nhìn rõ, ngay lập tức đá Tiền Đại Lực bay xa mười trượng.
"Ầm" một tiếng vang lên, Tiền Đại Lực rơi xuống đất.
Hoa Dược vô cùng khinh ngạc: "Ngươi có võ công sao, sao có thể? Mạch tượng của người rõ ràng vô cùng yếu ớt, không thể là người biết võ công được."
Sài Ánh Ngọc khịt mũi coi thường, không chịu nổi dáng vẻ tấm chiếu chưa trải của Hoa Dược.
"Tiểu dân nơi hoang dã, kiến thức nông cạn.
Đã từng nghe thấy trích thủy tâm pháp chưa?"
Hoa Dược trố mắt nghẹn lời, trích thủy tâm pháp, nội công tâm pháp thất truyền trong lời đồn?
Chẳng trách mạch tượng của hắn yếu ớt vô lực như vậy.
Trích thủy tâm pháp hoàn toàn ngược lại với các tâm pháp luyện nội lực thông thường, nó sẽ khiến mạch tượng của người luyện ngày càng nhẹ đi, cảnh giới tối cao sẽ khiến mạch tượng mềm yếu như giọt nước, nhưng mềm mại như nước lại có thể xuyên qua vách đá, mềm mại nhất lại có thể chế ngự cứng rắn nhất.
Hình tượng quý công tử trong lòng lập tức trở nên vĩ đại hơn, ánh mắt Hoa Dược nhìn về phía hắn lấp lánh như chứa những vì sao.
Sài Ánh Ngọc sợ hãi lui về phía sau một bước.
"Đừng dùng ánh mắt sùng bái như vậy nhìn Gia, Gia thiên hạ vô song tự Gia biết là được rồi.
Ngươi cũng chớ bởi vì Gia ra tay cứu giúp mà nảy sinh ý đồ xấu xa với Gia, đó chính là lấy oán báo ân đấy."
".
.
."
Tiêu sái không quá ba giây, bản chất tự luyến lại lộ ra.
Đúng lúc này, một mùi hương hoa bay tới, Lộ Âm thong dong tới muộn.
Hắn theo gió tới, y phục màu trắng bay phấp phới, nhẹ nhàng như lá rụng hoa rơi đáp xuống bên cạnh Hoa Dược và Sài Ánh Ngọc.
Sài Ánh Ngọc chỉ liếc mặt một cái, trong lòng đã sinh ra cảnh giác, từ lúc nào trong chốn giang hồ lại xuất hiện một nhân vật như vậy?
Lộ Âm cười nói: "Tiểu A Dược."
Hoa Dược không nhịn được liếc Lộ Âm một cái, oán giận nói: "Nếu như ta không kêu cứu, có phải ngươi sẽ trơ mắt nhìn ta bị bắt đi không?”
Lộ Âm cười khẽ: "Ta sao nỡ chứ."
Trong mắt tràn ngập ý cười, ánh mắt nhìn về phía Hoa Dược cũng dịu dàng hơn mấy phần.
Sài Ánh Ngọc chưa từng gặp Lộ Âm, vô cùng kinh ngạc.
Theo lý mà nói, với tượng mạo và võ công như vậy, Lộ Âm không thể nào không nổi danh trên giang hồ, chẳng lẽ là một cao nhân ẩn sĩ?
Lộ Âm cũng chú ý tới Sài Ánh Ngọc, nhìn thấy ánh mắt mang ý thăm dò của Sài Ánh Ngọc thì hào phóng lên tiếng chào hỏi.
"Vị này chắc là Ánh Ngọc công tử, đại danh đã nghe từ lâu."
"Các hạ là?"
Lộ Âm không nói thẳng, mà cười nói: "Mấy ngày trước, Tiểu A Dược vì trị thương cho ngươi mà lấy đi một khóm linh lan trắng từ chỗ ta.”
"Hóa ra là chủ nhân của Lãng Uyển, thất lễ rồi."
Hai người đối mặt nhìn nhau, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, tạo thành một cảnh tượng kì lạ.
Hoa Dược âm thầm vui mừng, thật may vì có hai người này, nếu không Dược Vương Cốc hôm nay nhất định phải trải qua kiếp nạn lớn.
Sài Ánh Ngọc nhìn Hoa Dược và Lộ Âm đứng cùng một bên, tự nhiên có hơi chướng mắt, liền giả bộ lơ đãng cất bước tiến lên, chen vào giữa hai người, tạo thành cục diện một hàng ngang ba người.
Hoa Dược cũng cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng cũng không nói gì, lui về sau một bước, tạo ra khoảng cách.
Sài Ánh Ngọc lúc này mới vui vẻ.
Lộ Âm nhìn thấy hành động nhỏ của Sài Ánh Ngọc, trong lòng cảm thấy buồn cười, chưa từng nghe tới, hóa ra Ánh Ngọc công tử lại là người ngây thơ như vậy.