Giả Làm Bạn Trai

Bữa sáng này Hà Hòa ăn vô cùng hài lòng thích ý bởi vì đồ ăn ngon quá, cháo ngon, đồ ăn kèm cũng ngon. Cậu ăn xong một bữa no nê liền bắt đầu cân nhắc tính khả thi của việc mướn Chu Dục nấu cơm cho mình.

Thật lòng mà nói thì cậu không muốn mối quan hệ với Chu Dục đi xa hơn nữa, nhưng bây giờ hai người đã là hàng xóm, chắc chắn không tránh khỏi gặp mặt xã giao, nếu đã vậy cậu cứ giữ thái độ xa cách thì cũng không hay, giống như làm kiêu.

Sau khi dùng bữa xong, Hà Hòa rửa chén sạch sẽ rồi mang sang trả. Cậu hết sức kinh ngạc khi thấy nhà Chu Dục trống trơn, chỉ có vài món đồ nội thất cơ bản phải có, bàn, ghế, tủ lạnh, giường ngủ. Phòng khách bự chảng như vậy mà chỉ đặt hai cái ghế dựa lẽ ra phải để trong bếp, giả làm chỗ tiếp khách. Quá thê thảm.

Chu Dục cười khổ: “Tạm thời chưa xoay được tiền mua đồ dùng, chỉ có thể ở tạm thế này.”

“Sao tôi nhớ ngày hôm qua nhìn thấy nhân viên chuyển đồ đạc vào kia mà?” Hà Hòa nghi hoặc, tuy rằng cậu chỉ liếc sơ một cái nhưng vẫn nhớ rõ đã nhìn thấy nhiều đồ đạc, thậm chí có vài thứ được đóng gói trong thùng to.

Chu Dục bình tĩnh giải thích: “Là do cái bàn này quá lớn, em xem, toàn bộ đều đúc bằng cẩm thạch, lại to như vậy rất tốn diện tích. Nếu không phải nhìn nó sang trọng nền nã, hợp với phối cảnh của nhà thì tôi đã không bấm bụng mua làm gì.”

Hà Hòa nhìn kĩ thấy cũng đúng, cậu bắt đầu tin anh nói thật về tình trạng kinh tế eo hẹp của mình.

“Anh có thử đi tìm việc khác chưa?”

“Sao lại không chứ, tôi nộp đơn rất nhiều chỗ rồi. Nhưng những chỗ làm khá thì đều yêu cầu có bằng cấp, chỗ không cần bằng cấp thì họ chỉ vừa ý khuôn mặt này của tôi mà thôi, muốn tôi đứng đón khách này kia.” Chu Dục thở dài nói. “Tối hôm qua có người tìm gặp muốn mời tôi chụp ảnh cho tạp chí của họ. Nhưng tôi nhớ em đã nói trong hai tháng này đừng xuất hiện lộ liễu quá nên tôi từ chối mất rồi.”

Hà Hòa nghe vậy nghĩ bụng thì ra là có một phần do mình nên anh ta mới chật vật như vậy, cảm thấy vô cùng áy náy: “Vì tôi mà công việc của anh bị ảnh hưởng, tôi bồi thường cho anh vậy.”

“Không không, chỉ là tôi hơi rối nên tâm sự với em thôi chứ không phải muốn đòi hỏi gì đâu, làm sao lại nhận tiền của em được. Làm bao nhiêu hưởng bấy nhiêu, đây là nguyên tắc cơ bản mà.” Chu Dục nói: “Vừa đúng lúc tôi cũng muốn nghỉ ngơi hai tháng. Em xem xét đề nghị của tôi đi, thời gian này tôi nấu cơm cho em, em bao ăn là được, có cung có cầu không phải hợp lý sao?”

Lần này Hà Hòa chỉ do dự một lúc rồi đồng ý luôn, về tình về lý gì cũng khó lòng mà từ chối.

Chu Dục lén lút làm động tác “yeah!”, sau đó nghiêm trang nói: “Thế trưa nay em muốn ăn gì? Tôi đi mua đồ về nấu.” Sẵn tiện đi gặp đầu bếp học chút tay nghề, học chưa được thì xách đồ ăn đầu bếp làm mang về.

Hà Hòa chần chờ một chút rồi lại nói: “Thật ra tôi vẫn còn một công việc khác cho anh, không biết anh có muốn làm không.”

Chu Dục mắt sáng rực lên: “Việc gì vậy?”

Hà Hòa nghiêm túc đứng đắn trả lời: “Làm người mẫu.”

Người mẫu để vẽ tranh minh họa.

Minh họa cho tiểu thuyết nam nam sinh em bé.

(Đây là phần không nghiêm túc =))

Sau khi Chu Dục biết được loại tiểu thuyết này, anh cảm thấy thế giới quan của mình đang ầm ầm sụp đổ trước mặt. Anh câm nín một lúc lâu mới lên tiếng: “Trí tưởng tượng thật phong phú quá.”

“Thật ra loại văn này phổ biến trong giới đam mỹ, nhưng người không quan tâm thì không biết, tôi cũng mới biết đến gần đây thôi.” Hà Hòa lấy thái độ bàn bạc công việc ra để nói chuyện, ra vẻ phóng khoáng thoải mái mà nói: “Công trong này, à, là nam chính số một đó, được xây dựng là một người tuổi trẻ tài cao, gia tài đồ sộ lại khôi ngô tuấn tú, phẩm chất hiếm thấy. Lần trước tôi có cảm giác những mô tả này rất giống anh, nên tôi cứ vô thức vẽ ra hình ảnh giống anh…Nhưng mà anh yên tâm, đến lúc vẽ hoàn chỉnh tôi sẽ sửa đường nét lại.”

Vậy ra đây mới là nguyên nhân cậu ấy vẽ mình? Chu Dục không biết mình có nên vui hay không nữa.

“Xin lỗi anh, chưa được anh đồng ý mà tôi đã tự tiện…thành thật xin lỗi anh. Nếu như anh không muốn thì tôi sẽ…”

“Nếu như tôi làm mẫu cho em thì em có thể vẽ nhanh hơn sao?”

Hà Hòa hơi sửng sốt, gật đầu: “Vâng.” Không chỉ vẽ nhanh hơn, mà chất lượng tranh còn tốt hơn.

“Vậy được rồi.” Chu Dục tỏ vẻ mình sẵn sàng hi sinh vì nghệ thuật. “Không sao cả, tôi sẽ làm người mẫu cho em. Nhưng mà tôi có một yêu cầu, tôi muốn giữ lại một bản chưa sửa mặt.

Nghĩ tươi sáng một chút, đây chẳng phải là Hà Hòa sẽ suốt ngày nhìn mình, còn vẽ tranh cho mình hay sao?

Ý cha, không tệ không tệ.

Hà Hòa cười gật đầu: “Không thành vấn đề.”

Đã bàn xong chuyện hợp tác, vậy kế tiếp là bắt tay vào thực hiện. Nhưng Chu Dục hoàn toàn không ngờ tới cảnh đầu tiên trong sự nghiệp người mẫu của mình lại là cảnh giường chiếu.

“Chính là cái cảnh hot này nè. Tôi vẽ mãi mà không được. Anh, ừm, anh bò lên cho tôi xem tí, xem có linh cảm không.”

“Bò?”

Hà Hòa lại lần nữa bày ra vẻ mặt nghiêm trang đoan chính: “Đúng vậy, anh tưởng tượng còn có một người nằm dưới thân anh nữa.”

Chu Dục: “…”

“Thế này hả?…Thế này được chưa?” Chu Dục ghé vào giường Hà Hòa, phát hiện trên chăn có mùi chanh thơm ngát, vô cùng thanh mát dễ chịu.

Thế là những tưởng tượng trong đầu anh lập tức phi một đoạn mười vạn tám ngàn dặm, tưởng tượng ra cảnh Hà Hòa đang nằm ngủ trên đó…Khụ khụ, stop, quá “trong sáng” rồi. Anh bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện: “Hà Hòa, vậy người mẫu cho nhân vật thụ là ai?” (Anh tiếp thu nhanh gớm)

Hà Hòa vừa ở một bên chỉnh động tác cho anh vừa trả lời: “Không có á, không có người mẫu cho thụ.”

Mướn một người mẫu đã xa xỉ lắm rồi, còn muốn hai hở?

Hà Hòa lùi người lại, nhìn nhìn, chợt trong đầu xuất hiện một ý tưởng mới: “Anh chống tay lên đây, đúng rồi, tưởng tượng anh đang nhìn chăm chú vào người nằm dưới.”

“Hay là em thị phạm chút đi.” Chu Dục bất ngờ duỗi tay túm Hà Hòa lên giường rồi để cậu nằm xuống, hai tay chống bên mặt cậu, cười khẽ hỏi: “Là như thế này đúng chứ?”

Hà Hòa: “!!!”

Gương mặt Chu Dục kề sát phía trên, khuôn mặt đẹp trai được show cận cảnh, muốn né cũng không được. Đôi mắt đen thẳm chứa đầy ý cười, hơi thở đàn ông dập dờn xung quanh có thể cảm nhận rõ rệt.

Nụ cười của Chu Dục dần dần cũng cứng lại. Anh yên lặng nhìn chăm chú vào đôi mắt của Hà Hòa. Trong nhất thời, căn phòng an tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Sau khi phục hồi tinh thần, Chu Dục hơi bối rối mà quay mặt đi, nhìn thấy tấm gương đặt đối diện, tìm cách lảng đi: “Em xem, như vậy đã được chưa?”

Hà Hòa nghe vậy cũng quay sang nhìn, trong gương phản chiếu hình ảnh của hai người họ, thật sự là…quá mờ ám rồi! Cậu chớp chớp mắt, chậm rãi nói: “Được rồi, tôi biết vẽ thế nào rồi.”

Cậu dứt lời liền đưa tay đẩy Chu Dục ra.

Chu Dục theo đà ngồi dậy, cười nói: “Cách của tôi dùng được nhỉ?”

Hà Hòa không thèm trả lời anh, bình thản đi đến giá vẽ cầm bút mà xoẹt xoẹt xoẹt liên tục. Nếu mặt cậu không đỏ ửng thì nhìn cũng có vẻ bình tĩnh lắm đó.

Chu Dục thấy Hà Hòa thẹn thùng đáng yêu quá xá, cơ mà…thẹn thùng…Anh lặng lẽ đặt tay lên ngực trái, chẳng lẽ mình cũng thẹn thùng sao? Hồi còn nhỏ còn cởi sạch tắm chung mà, cũng đâu có thấy ngại gì đâu.

Anh ngồi một chỗ xoắn xuýt một lát rồi không thèm nghĩ nữa, đứng dậy đi đến chỗ Hà Hòa. Hà Hòa đã vẽ phác gần xong, nhìn ra được hình ảnh một người đàn ông rắn rỏi chiếm phần lớn trang vẽ, người đàn ông đó đang đè lên một dáng người, chính thế, chỉ có mỗi dáng người. Không những đè, anh ta lại còn vô cùng bá đạo mà chống tay giam người ta lại.

Hà Hòa có chấm thêm vài nét phác thảo mặt mũi, vẽ khuôn mặt đẹp đẽ của người nọ đang lộ ra vẻ say đắm, đôi mắt lưu luyến kia bị mái tóc hơi dài che đi tạo cảm giác vô cùng gợi cảm.

Chu Dục không thể không phục tài vẽ của Hà Hòa, dù chỉ là vẽ chì trắng đen, thậm chí chỉ có vỏn vẹn mấy đường nét đơn giản như vậy mà hình tượng, thần thái của nhân vật đã toát lên rõ mồn một. Chu Dục ngắm một hồi còn muốn yêu chính mình luôn.

Nhưng mà nhìn xuống người nằm dưới…được rồi, vẫn là một cái đầu tròn xoe không có mặt mũi.

“Em không thể bất công như vậy được, sao vẽ người này mà không vẽ người kia?” Chu Dục chất vấn.

Hà Hòa buông bút xuống, lí nhí nói: “Ừm tôi còn phải cân nhắc xem tính cách người này thế nào đã, để vẽ cho hợp lý.”

“Chẳng phải rõ như ban ngày rồi sao?” Là một chàng hơi yếu đuối gái tánh, anh chỉ xem sơ qua mà còn nhìn ra nữa là.

“À, tôi phải suy xét thần thái gương mặt vẽ thế nào nữa.”

“Em có thể đứng trước gương điều chỉnh biểu cảm cho phù hợp rồi đối chiếu mà vẽ theo, sau đó sửa lại mặt mũi chút là được mà.” Chu Dục làm người tốt thì làm cho trót, nhiệt tình đề nghị.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui