Giả Làm Bạn Trai

Hai người lục tục quay trở vào nhà, không khí bỗng trở nên lúng túng ngượng ngùng vì trong nhà Chu Dục chỉ có một cái giường duy nhất.

Đến một cái sô pha cũng không có.

Lúc này Chu Dục lại thay đổi suy nghĩ ngày hôm qua, quyết định không giữ lại sô pha thật sáng suốt, nhưng quyết định không sáng suốt là giường quá lớn, nếu nhỏ một chút thì tốt rồi, hai người có thể nằm sát nhau ngủ như hồi còn bé.

Mà khoan, lớn tồng ngồng thế này rồi mà còn mong chờ được ngủ chung với nhau. Mình nghĩ linh tinh cái gì thế này?

Chu Dục bối rối, Hà Hòa cũng bối rối.

Cậu vừa chạy nhảy bên ngoài cả ngày, bây giờ leo lên nằm trên giường người ta như vậy có kì cục quá không? Nhưng mà chẳng còn cách nào khác, cậu không mang theo quần áo để thay.

“Ừm…anh có áo ngủ không, cho tôi mượn mặc một đêm với.” Rốt cuộc cậu đành lúng túng mở miệng.

“Có, có có!” Cái này thì chắc chắn là có rồi. Chu Dục vội vàng mở va li lấy ra một cái áo ngủ…nhăn nhúm bèo nhèo như ô mai khô. Anh ngượng chín mặt: “À…cái này giũ giũ chút là được.”

Sô pha thì không nên giữ lại, nhưng lẽ ra tủ quần áo thì phải giữ lại mới đúng. Chu Dục run run, cảm thấy mình giống y hệt một tên nghèo kiết xác, cho dù da mặt anh dày thì đến nước này cũng xấu hổ không muốn ngẩng mặt lên.

Nhưng không đợi cơn xấu hổ của anh qua đi, Hà Hòa đã đưa tay ra nhận lấy quần áo: “Không sao mà, dù sao ban đêm ngủ cũng sẽ bị nhăn thôi.” Hà Hòa sờ sờ bộ đồ, cười nói: “Vải tốt thật, có vẻ rất thoải mái.”

Đương nhiên, đắt muốn chết mà. Nghe vậy Chu Dục cảm thấy mặt mũi vớt vát lại được chút xíu.

Hà Hòa cầm bộ đồ ngủ băn khoăn không biết nên thay luôn ở đây hay vào nhà tắm, cuối cùng vẫn quay người lại cởi áo ra.

Là mình muốn ngủ nhờ nhà người ta, làm ra vẻ quá thì không tốt. Cậu nhanh chóng cởi đồ, đưa tấm lưng thon gầy trắng nõn về phía Chu Dục.

Chu Dục bị màn thoát y làm sửng sốt, lặng lẽ quay mặt đi, rồi lại quay trở lại, ngắm nghía phần eo của Hà Hòa trong vô thức, sau đó lại cố gắng quân tử mà quay mặt đi lần nữa: “Tôi đi lấy bàn chải đánh răng cho em.”

Anh vừa bỏ đi Hà Hòa liền thở phào nhẹ nhõm, lẹ làng thay quần, vừa thay xong liền thấy Chu Dục mặt mày ủ rũ vòng vào: “Xin lỗi, tôi không có bàn chải dự phòng.”

Không chỉ không có bàn chải, khăn lông cũng không có nốt, muốn gì không có nấy. Cuối cùng Hà Hòa đành phải rót một ly nước để rửa mặt, súc miệng qua loa rồi nằm xuống. Cậu nằm sát mép giường, đột nhiên đổi chỗ ngủ cậu không quen lắm. Nhưng cậu ở ngoài cả ngày, vừa về nhà lại lao vào vẽ ngay đến khuya lắc khuya lơ nên cả tinh thần lẫn thân thể đều mệt mỏi, nằm xuống vài phút đã ngủ ngay.

Ngược lại với Hà Hòa, Chu Dục lại không tài nào ngủ được, cứ chốc chốc lại lăn qua lộn lại. Lăn lộn miết mà thấy Hà Hòa không có phản ứng gì, chỉ có tiếng hít thở đều đều vang lên, thế là anh đánh bạo mở đèn ngủ đầu giường.

Trong ánh đèn tỏa bóng nhá nhem, Chu Dục quay người sang ngắm Hà Hòa, cậu đang nhắm mắt say giấc nồng, khuôn mặt điềm tĩnh, nhìn vô cùng dịu dàng.

Cậu thanh niên trẻ tuổi mềm mại, tóc mái rơi rơi trên trán, trông giống như một đứa trẻ non nớt vô hại, đến gần bên còn có thể cảm nhận được độ ấm trên người cậu.

Trái tim Chu Dục lại đập thình thịch, muốn đến thật gần cậu, thậm chí muốn ôm nhóc con vào lòng.

Chắc sẽ ấm lắm.

Mà mình đâu có lạnh nhỉ.

Chu Dục nhăn mày suy tư, anh đã nghĩ tới nghĩ lui nhiều ngày qua, hay là mình thích người ta mất rồi?

Chu Dục biết mình thích đàn ông từ rất sớm, tuy rằng cũng chưa từng say nắng cậu trai nào nhưng anh biết rõ mình không hề có phản ứng hóa học với nữ giới.

Thế nhưng Hà Hòa là em trai hàng xóm kia mà.

Nhưng nếu cậu ấy trở thành bạn đời, hình như cũng…tốt. Ít nhất là bây giờ cậu ấy đang nằm trên giường mình nhưng mình không hề mất tự nhiên tí nào, còn cảm thấy rất thích thú nữa là khác.

Chu Dục nằm gối lên cánh tay nhìn Hà Hòa, trong đầu nghĩ đông nghĩ tây đủ thứ chuyện, đến gần sáng mới ngủ.

Sau đó, dĩ nhiên hai người đều dậy trễ.

Hà Hòa cảm thấy như mình đang bị một con rắn chà bá bự cuốn lấy, không tài nào thoát ra được. Trong lúc cố gắng giãy giụa, cậu bừng tỉnh khỏi cơn mê, vừa mở mắt ra đã thấy mình bị Chu Dục ôm cứng trong lòng.

Hà Hòa: “!”

Cậu lại vùng vẫy một chút, tay chân Chu Dục rất cứng cáp khỏe mạnh làm cậu bất lực luôn. Cậu im lặng một hồi, sau đó quay đầu ra chỗ khác tránh đi hơi thở trầm trầm của người nằm cạnh, rồi duỗi tay ra vỗ vỗ mặt anh: “Chu Dục!”

Chu Dục từ từ mở mắt ra, sửng sốt một lúc. Sau khi ý thức ập đến, phát hiện ra “chuyện tốt” mình đang làm anh bèn chớp chớp mắt: “Gần sáng trời lạnh quá, cậu có thấy vậy không?”

“…” Không hề, tôi nóng chảy mỡ luôn.

Hà Hòa nói: “Anh buông ra cái đã được không?”

“À, được.” (À, được =))))

Hà Hòa xốc chăn lên ngồi dậy, mồ hôi mẹ mồ hôi con tuôn như mưa làm ướt nhẹp cả cổ áo, tóc tai cũng bết dính cả.

Chu Dục xem đến trợn trắng mắt, anh cao hơn Hà Hòa, ngồi ở góc này có thể thấy rõ ràng cảnh đẹp trong cổ áo rộng thùng thình. Tối hôm qua mình thật quá quân tử, quá khờ, lại còn giữ lễ tránh đi chỗ khác làm chi.

Tối hôm qua trằn trọc suy tư cả đêm, Chu Dục đành phải thành thật với lòng mình, anh thực sự thích Hà Hòa, là loại tình cảm giữa người yêu với nhau. Nhưng hai người chỉ mới gặp lại nhau được mấy ngày, anh còn chưa tìm hiểu rõ Hà Hòa của bây giờ, cũng không biết tình cảm bất chợt xuất hiện này có bao nhiêu đậm sâu, cho nên anh chưa muốn thổ lộ ngay bây giờ. Đây là một loại giữ trách nhiệm đối với cả hai.

Nhưng mà, phúc lợi ấy mà, hưởng thụ chút cũng được chứ nhỉ? (Tra nam =)))

Anh mang ý đồ đen tối trong đầu chờ đợi Hà Hòa thay quần áo như tối hôm qua.

Nhưng cậu không thay.

Chu Dục: “…”

Hà Hòa xách luôn quần áo của mình đi, cậu nói với anh: “Tôi về trước đây.”

Chu Dục thấy sắc mặt cậu hơi u ám, vội đuổi theo: “Tôi…tôi không cố ý ôm em đâu. Tôi ngủ mê, hoàn toàn là do bản năng đến gần nguồn nhiệt thôi. Tôi không có ý xúc phạm em…Tôi xin lỗi.”

Anh vừa nói dứt lời cửa liền mở ra. Hà Kỳ Đa vốn đeo khuôn mặt nhăn nhó cáu kỉnh ra mở cửa nhưng vừa nhìn thấy hai người quần áo không chỉnh tề đứng trước mặt, lại kết hợp với câu Chu Dục vừa mới nói kia…ngu luôn.

“Anh…hai người…”

Hai người còn chưa kịp nói gì Hà Kỳ Đa đã lập tức đổi sắc mặt, đắc ý ra mặt mà la lớn lên: “A, anh về rồi hả? Hôm qua anh qua nhà anh chồng ở chắc hai người ngọt ngào lắm ha? Tui đã nói là anh tui sang nhà bạn trai của ảnh ngủ rồi mà anh còn không tin.”

Chu Dục Hà Hòa đang bị hai chữ “anh chồng” tạt cho choáng váng thì đột nhiên thấy một người khác ở trong nhà, câu sau của Hà Kỳ Đa nói dĩ nhiên là nói với người này. Cậu nhóc còn nháy mắt lia lịa với Hà Hòa.

Hà Hòa vừa nhìn rõ người đó là ai thì cả người lập tức cứng đờ.

Đó là một thanh niên khoảng hai lăm hai sáu tuổi. Hắn ta mặc đồ tây thẳng thớm, thân hình thanh mảnh, mặt mày thư sinh, đang nhẹ nhàng mỉm cười. Cả người hắn toát lên phong cách của người trí thức, thoạt nhìn như ánh nắng ban mai làm người đối diện cảm thấy dễ chịu thoải mái.

Người nọ nhìn thấy hình tượng lộn xộn của Chu Dục và Hà Hòa thì nụ cười nhạt bớt một chút, ánh mắt đảo qua một vòng thầm đánh giá Chu Dục. Hắn ta khẽ nhíu mày, nhưng khi nhìn đến đầu tóc lộn xộn, quần áo rúm ró trên người cùng đôi dép lê loẹt xoẹt của Chu Dục thì tỏ vẻ coi thường. Hắn làm lơ Chu Dục, cười nói: “A Hòa, lâu rồi không gặp.”

Mặt Hà Hòa dần dần trắng bệch. Cậu mím môi, khuôn mặt lạnh căm căm.

Chu Dục đứng bên cạnh thì cả người như biến thành radar siêu nhạy ngay tắp lự, chẳng cần ai giới thiệu gì anh đã đánh hơi được mùi vị kẻ địch trên người tên mới tới này.

Cả phòng rơi vào im lặng đáng sợ.

Hồi lâu sau, Hà Hòa lãnh đạm ngước mắt lên hỏi: “Anh tới làm gì?”

Triệu Nhuận Trạch khẽ cười: “A Hòa quên rồi sao? Chúng ta đã sớm hứa hẹn rồi mà, đợi em đủ tuổi chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn.” Hắn ta vừa nói vừa rút sổ hộ khẩu trong cặp táp ra.

Chu Dục nghe như trời sập bên tai, tóc gáy dựng đứng cả lên, cái quái gì thế này!?

________________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui