Editor: LunaYang97
Khi nhiệt độ được đo cao tới 39 độ 2.
Cổ Hoài sắc mặt vốn đã rất xấu, xoay người tiến vào trong tủ thuốc, nhân tiện thực hiện biện pháp hạ nhiệt cho Tề Thành.
Chu Phàm cũng sửng sốt vì nhiệt độ, cậu ta nhanh chóng nói cho cả nhóm biết tin tức, sau đó Hạ Lập đến phòng y tế với một tờ giấy xin nghỉ, Hàn An theo ở phía sau.
Đã đến giờ ăn tối, hai người họ chạy tới, trên đầu mũi mồ hôi nhễ nhại.
"Bây giờ cậu thế nào?"
Tề Thành, "Thực ra, tớ thấy rất ổn."
Mặt anh đỏ bừng, nhưng biểu cảm rất tỉnh táo đẹp trai chết người.
Cổ Hoài cầm lấy cái chai đang treo, lạnh lùng nói với những người khác: "Nhường ánh sáng một chút."
Ba người họ nhanh chóng đứng dậy, nhìn Cổ Hoài nắm lấy tay Tề Thành.
Bác sĩ vô cảm, tay không hề run mím môi, tìm mạch máu.
Tề Thành nhìn chằm chằm.
"Đừng nhìn," bác sĩ thì thầm giống như tuyết tùng " Không đau đâu."
"Bác sĩ," Tề Thành bật cười, "Tôi đã lớn thế này, anh có phải hiểu lầm cái gì không?"
Đánh nhau đầu rơi máu chảy đều không sợ thì làm sao mà sợ kim tiêm.
Nói xong, bác sĩ đã đưa kim vào mạch máu.
Tề Thành, "Giống như bị kiến cắn."
Ba người ở đây một hồi, thời gian không còn nhiều, Tề Thành thúc giục bọn họ ăn cơm.
Hạ Lập đưa giấy xin nghỉ phép cho Cổ Hoài, bác sĩ gật đầu nhìn họ rời đi.
Đôi chân dài của Tề Thành duỗi ra hai bên, chiếm nhiều không gian.
Cổ Hoài đứng ở bên cạnh, quan sát tốc độ nhỏ giọt, trầm giọng nói: "Nên chú ý thân thể của cậu nhiều hơn."
"Bác sĩ Cổ Hoài," Tề Thành nhìn anh ta, "Tôi đói."
Cổ Hoài, "...!Tôi sẽ đi mua cơm cho cậu."
Bác sĩ rửa sạch tay, chịu đựng cơn khó chịu, rời khỏi phòng y tế đi vào nhà ăn.
May mắn thay, bây giờ không có nhiều người, sau khi bác sĩ trở lại đem cơm về, Tề Thành đã uống xong một cốc nước, đang xem thuốc nhỏ giọt trong chai.
Anh không thể ăn bằng một tay, bác sĩ mua bánh và đồ ăn, trái tim run rẩy đút Tề Thành, nửa lo lắng về việc dầu thực vật nhỏ vào người nửa lo lắng về việc nước biển đang nhỏ giọt.
Về phần đau nhói mơ hồ kia, bác sĩ không cảm thấy gì.
Ăn xong, Cổ Hoài thở phào nhẹ nhõm, đem chăn đặt ở phòng y tế đắp lên người Tề Thành, "Ngủ một giấc đi."
Dưới mi mắt có màu xanh nặng nề, Tề Thành vỗ vỗ nơi bên cạnh, "Cùng nằm đi.
Hãy nghỉ ngơi một lúc.
"
Cổ Hoài ậm ừ, sau đó đi rửa tay và lấy khăn giấy ướt lau ghế nhiều lần rồi ngồi xuống.
Bằng mắt thường có thể nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt, giọng nói của anh nhẹ nhàng, "Ngủ một lát?"
"Không," bác sĩ từ chối, "Cậu vẫn cần thay nước biển."
Tổng cộng có ba chai, nhưng khi chai đầu tiên đã cạn một nửa.
Cổ Hoài đã dựa lưng vào ghế nhắm mắt.
Thở đều đều, chắc là đã ngủ.
Đến lúc rút kim, Tề Thành không muốn đánh thức anh ta nên đã tự mình rút kim ra.
Một lúc lâu sau, Cổ Hoài đột nhiên tỉnh dậy, vô thức nhìn sang bên cạnh, Tề Thành đang lật xem tạp chí y học và đọc với vẻ thích thú.
Cổ Hoài nắm lấy tay anh, máu đã ngừng chảy, xé băng y tế ra, màu xanh quanh lỗ kim cực kỳ chói mắt, "Sao cậu không đánh thức tôi?"
Tề Thành lắc đầu cười hỏi: "Bác sĩ, bao nhiêu tiền? "
Bác sĩ trừng mắt nói không.
Tề Thành không nhấn mạnh, mà chỉ hỏi anh ta, "Ăn cơm tối chưa?"
Khi nãy bác sĩ đi tới đi lui nhanh chóng mua đồ ăn cho anh, Tề Thành đoán rằng anh ta chưa ăn.
Bác sĩ im lặng.
"Anh về nhà trước đi," Tề Thành nói, "Tôi đã gọi cho anh một ít đồ ăn tối, ăn xong rồi ngủ.
Sau khi về nhà sẽ giao đến.
Nếu muộn hơn, người giao hàng sẽ gọi điện."
Chân mày Cổ Hoài khẽ nhúc nhích, "Cậu..."
Tề Thành nâng cằm cười, "Bác sĩ, không cần lái xe mệt mỏi, ba bữa còn phải ăn."
Thậm chí anh còn tán thưởng chiếc xe đưa bác sĩ về nhà.
Sự ân cần chu đáo khiến những người anh quan tâm cảm thấy mình như báu vật trong lòng bàn tay vậy.
Khi bác sĩ bước đến cổng trường vẫn không đáp, chiếc xe mà Tề Thành gọi đã dừng bên đường, tài xế mỉm cười, "Có phải anh Cổ không?"
Cố Hoài gật đầu rồi lên xe.
Bác sĩ đến khi xe nổ máy mới hồi phục tinh thần.
Anh ta nhìn khuôn viên trong bóng tối bên ngoài cửa sổ, ho khan.
Rõ ràng là nhỏ tuổi hơn anh ta, nhưng anh ta lại có cảm giác được đối phương chăm sóc như một đứa trẻ.
Khi bác sĩ lần đầu tiên nhìn thấy Tề Thành, liền nhận ra tay của Tề Thành.
Không ngờ, chủ nhân của đôi tay trên tạp chí lại có vẻ đẹp còn lớn hơn cả đôi tay.
Khi Tề Thành treo nước xong, buổi tối tự học cũng kết thúc, tình cờ gặp được ba người Hạ Lập tới tìm.
Cùng nhau trở về ký túc xá, Hạ Lập nhìn Tề Thành nói: "Kỳ Chung buổi tối tới tìm cậu."
Cậu ta vẻ mặt kỳ quái, liền biết việc không đơn giản.
Tề Thành suy nghĩ một chút, nhưng không đoán ra được Kỳ Chung tìm anh làm gì "Cậu ta tìm tớ làm gì?."
"Cậu ta cầm bài tập đến," Hạ Lập gãi đầu, vẫn có chút không thể tin được, "Có vẻ như cậu ta đến tìm cậu hỏi bài tập.
"
Hàn An cũng đang nghe bên cạnh, bối rối nói:" Không phải, ban 12 cũng có người giỏi sao? "
" Ngô Nguyên đâu? "
Tề Thành đột nhiên nhắc tới tên của Ngô Nguyên, ba người còn lại đều sửng sốt.
"Ngô Nguyên, tớ không nhìn thấy."
"Ồ," Tề Thành đưa tay về phía Hàn An, "Đưa tớ một điếu." Hàn An lấy ra cho anh, Tề Thành không hút mà để trong tay quay.
Xoay tròn điếu thuốc.
Không ai biết anh đang nghĩ gì.
"Ngô Nguyên, tớ không nhìn thấy," Hạ Lập "nhưng Kỳ Chung hỏi cậu ở đâu.
Tớ sợ cậu ta làm phiền cậu, vì vậy tớ nói cậu đi toilet."
Hạ Lập chế nhạo, "Dù sao cậu ta cũng sẽ không vào toilet tìm cậu.
Ổn thôi.
"
Quay lại ký túc xá để vệ sinh cá nhân, sắp tắt đèn, cửa ký túc xá đã kêu răng rắc, Hạ Lập gần cửa rời khỏi giường để mở cửa," Ai vậy, đã trễ rồi.
"
Khi kéo cửa ra, đã thấy Kỳ Chung đứng ngoài cửa với khuôn mặt đen thui.
" Những người khác đâu?"
Ngay sau đó, chỉ trong tích tắc đèn trong toàn bộ tòa nhà ký túc xá vụt tắt.
Chỉ có ngọn đèn sợi đốt ở hành lang đóng vai trò thắp sáng, biến Kỳ Chung thành một ác ma.
"Ư..." Hạ Lập vô thức lùi về phía sau hai bước, hét lên: "Tề Thành!"
Cứu!
Tề Thành từ trên giường lộ ra vẻ mặt, "Làm sao vậy?"
Sau đó bắt gặp ánh mắt Kỳ Chung.
Kỳ Chung thu tay về, nhướng mày lên nhìn anh, cau mày nói: "Cậu cả đêm ở trong nhà vệ sinh?"
Tề Thành muốn cười, Hạ Lập nháy mắt với anh, anh liền tiếp lời.
"Tôi đi, nhưng lại đi ra ngoài, cho nên bỏ lỡ cậu."
Kỳ Chung cau mày.
Tất nhiên cậu biết lời nói của Tề Thành là giả, cậu tìm kiếm tất cả các nhà vệ sinh trong tòa nhà dạy học, cuối cùng ngồi xổm bên ngoài cửa ban 3.
Cũng không thấy Tề Thành ra vào.
Nhưng cậu không nói, "Cậu không sao chứ?"
Chỉ hỏi câu này.
Ngược lại, Tề Thành dừng lại, "Không sao."
Kỳ Chung gật đầu, những người khác tưởng cậu định nói cái gì, nhưng cậu không nói lạnh nhạt quay đi.
Hạ Lập đóng cửa lại, nhưng vẫn còn sững sờ, "Kỳ Chung không phải đến đây gây sự sao?"
"Tớ sợ chết khiếp," Hàn An lại nằm xuống, "Tớ còn tưởng là nửa đêm, cậu ta còn định đánh nhau."
Nghe bọn họ đang nói về Kỳ Chung có ý gì? Tề Thành cau mày nằm trên giường, lấy điện thoại di động ra xem một hồi, lên QQ, sau đó anh mới phát hiện ra rằng Ngô Du ban 12 gửi tin nhắn cho anh trong giờ học buổi tối.
" Có ở đó không?"
Chỉ có hai chữ, đã ba tiếng rồi.
Tề Thành đáp: "Làm sao vậy?"
Chờ mấy giây bên kia không có trả lời tin nhắn, hẳn là không thấy.
Bác sĩ cũng gửi cho anh một tin nhắn trên WeChat, "Tôi đã về đến nhà, bữa ăn rất ngon."
Tề Thành cử động ngón tay nhắn anh ta hãy nghỉ ngơi.
Trả lời xong xuôi hết thảy, Tề Thành định bỏ điện thoại xuống ngủ.
Chỉ là anh vừa nhắm mắt thì chiếc điện thoại cạnh gối đã rung lên.
Mí mắt anh cử động nhưng không mở ra, điện thoại lại rung lên.
Tề Thành cầm máy, Ngô Du gửi lại một tin nhắn cho anh.
"Không việc gì."
"Ngủ ngon."
Kỷ niệm ngày thành lập trường vì bận rộn mà trở nên náo nhiệt, trong nháy mắt đã đến.
Các lớp trưởng của mỗi lớp đã được gọi đến nhiều cuộc họp, xác nhận rằng vẫn còn vấn đề về số lượng người trong mỗi bộ phận.
Hầu hết những người làm công tác hậu cần đều là nhân viên của trường, sau khi xác nhận lại nhiều lần, phải đảm bảo không để xảy ra sai sót trong ngày lễ kỷ niệm thành lập trường.
Lần trước trường trung học số 4 đã tổ chức rất hoành tráng, và rất thành công đã truyền cảm hứng cho trường trung học số 2.
Lần này, trường số 2 sẽ tổ chức lễ kỷ niệm thành trường còn hoành tráng hơn so với trường số 4.
Ngoài Lăng Bạch biểu diễn trên sân khấu còn có các tiết mục ca múa hát khác, trường trung học số 2 còn mời một đoàn kịch nói xuyên không đặc biệt để thư giãn tâm trạng cho các học sinh chăm chỉ.
Buổi tối tự học, nhà trường đã cho học sinh nghỉ trước, trên đài phát thanh thông báo sẽ tập trung ngoài hội trường vào 9h30 sáng mai, bài phát biểu buổi sáng sẽ bắt đầu lúc 10h.
Hạ Lập bị thầy Dương gọi đi, Chu Phàm theo Tề Thành ra khỏi lớp, nhìn thấy một nhóm người đang chơi bóng rổ ở quảng trường nhỏ.
Rất nhiều người xung quanh đang phất cờ hò hét, có vẻ như học sinh năm hai đang đấu với năm ba.
Chu Phàm muốn đi qua tham gia vui vẻ, "Chúng ta đi xem đi?"
Tề Thành cũng bước tới.
Càng đi lại gần, càng có thể thấy tình hình trên sân bóng rổ căng thẳng như thế nào.
Kỳ Chung tóc ướt đẫm mồ hôi, hai mắt long lanh, khi nhận được bóng liền xoay người, bật dậy đánh vào khung thành.
Mồ hôi theo tóc và những người xung quanh nhảy lên và vỗ tay hoan hô, "Kỳ Chung thật tuyệt vời!"
" Năm ba cố lên! Năm ba sẽ giành chiến thắng!" Các cổ vũ khiến không khí náo nhiệt hơn, những người ở phía bên kia không chấp nhận thất bại, giọng nói trở nên to hơn.
Cổ vũ đội bóng rổ năm hai.
Một người có thể tạo ra một nhóm, cuối cùng Chu Phàm không thể không hét lên, "Các anh em, cố lên!"
Tề Thành đôi mắt nhìn nhìn, cảm thấy muốn di chuyển.
Sau khi một trong những đồng đội của Kỳ Chung kiệt sức, các nhân viên hậu cần hỏi ai có thể thay thế cậu ta, Tề Thành đã giơ tay đi ra khỏi đám đông.
Anh lớn lên dễ nhìn, người trong đội hậu cần hiển nhiên biết anh, liền sửng sốt, "Tề Thành, cậu biết chơi bóng rổ không?"
" Biết, thể lực của tôi rất tốt." Tề Thành cười chỉ vào sân."Có thể vào chưa?"
Kỳ Chung dùng quần áo lau mồ hôi, vừa thấy anh vào chơi, liền sửng sốt.
Ngô Du tát cậu một cái, "Á đù, hóa ra là Tề Thành, cậu ta biết chơi bóng rổ à?"
Tề Thành lên sân, nhìn thấy Kỳ Chung liền cười.
Trong cả trận đấu tiếp theo, Kỳ Chung như người mất hồn, cậu bối rối đến mức không ghi được điểm nào, bản lĩnh trước đó hoàn toàn trở thành chướng ngại vật, cậu không thể quay người sau khi quả bóng rổ ném trước mặt, cả người mơ hồ.
Huhu, không biết cậu đang nghĩ gì.
Ngược lại, Tề Thành bất ngờ nổi lên, nhảy lên nhào lộn khiến khán giả nín thở chờ đợi kết quả.
"Đẹp trai!!!"
"ah ah ah ah Vào rồi!"
" Mẹ nó, lại đến rồi"
Chu Phàm đỏ mặt vì phấn khích, khàn giọng, "Tề Thành, vào thêm một trái!"
"Mua nước không? "Ai đó bên cạnh hỏi.
Chu Phàm trong tiềm thức nói: "Tôi không mua."
Nói xong, liền cảm thấy không ổn, quay đầu lại thì thấy Ngô Nguyên đã đứng bên cạnh hai tay đút túi, mắt nhìn chằm chằm vào sân bóng rổ.
"Đi mua một chai nước," Ngô Nguyên, "chờ cậu ta xuống uống.".