Cẩn Huyên sẽ điều chỉnh thực đơn theo mùa, mùa lạnh món lẩu được chào đón đến mùa nóng ai còn muốn ăn lẩu.
Đến lúc đó Cẩn Huyên sẽ chọn thực đơn khác.
Âu La Thị bên kia biết chuyện Tiêu Lâm nói sẽ mở tửu lầu cho Cẩn Huyên nhưng chỉ nghĩ người chỉ nói qua loa không nghĩ tới nhanh như vậy liền làm, Âu La Thị biết chỉ sợ Khôn Ninh Cung sẽ không yên bình như vậy.
Cẩn Huyên mỗi ngày đều cầm lệnh bài ra vào cung, sáng đi sớm đến mặt trời xuống núi mới chở về, người khác không muốn chú ý đến cũng khó.
Âu La Thị bên kia lười nói đến nên nhắm mắt làm ngơ, Mã Hy thấy cô cầm được lệnh bài xuất cung như đi chơi trong lòng liền bực tức.
Phi tần một tháng chỉ xuất cung được vài lần, vậy mà Cẩn Huyên ra ra vào vào, thích thì đi không thích liền trở về.
Bổng lộc một năm của Mã Quý Phi ít hơn Hoàng Hậu năm trăm lượng, Hoàng Hậu dùng nghi giá Quý Phi chỉ có thể dùng nghi trượng.
Đến ban thưởng cuối năm cũng ít hơn Hoàng hậu đến hai phần.
Mã Hy lúc chưa làm quý phi cảm thấy những việc này không có vấn đề gì, nhưng lúc được phong làm Quý Phi lòng tham trong lòng liền tăng lên không ít, chỉ cần ít hơn bao nhiêu đã thấy trong lòng Tiêu Lâm, Mã Hy đã thua xa Cẩn Huyên một bậc.
Cẩn Huyên được ban thưởng thứ gì Mã Hy cũng muốn bản thân có một cái giống y đúc.
Tiêu Lâm buổi sáng cao hứng luyện thư pháp viết thơ để Điếu Điếu đem đến Khôn Ninh Cung bài thơ của Vương Duy còn Mã Hy là bài thơ của Lý Bạch.
Cẩn Huyên ngồi ăn vải bên trong đình, nhận được liền mở ra xem.
Bên trên mặt giấy nét chữ rất cứng cáp, tuy giấy thô ráp nhưng nét chữ vẫn ngay hàng thẳng lối không xiêu vẹo, so với những bức thư pháp Tiêu Lâm ban tặng thì bức thư pháp này đẹp hơn nhiều lắm.
Tiêu Lâm đem đến Khôn Ninh Cung là bài thơ Tương Tư của Vương Duy, hắn chỉ mô phỏng lại mà thôi.
" Hồng đậu sinh nam quốc
Xuân lai phát kỷ chi
Nguyện quân đa thái hiệt
Thử vật đối tương tư."
Cẩn Huyên chỉ biết sơ sơ về thơ cổ.
Lúc trước học đại học cô từng tham gia câu lạc bộ thư pháp nhưng lúc Cẩn Huyên tham gia câu lạc bộ gần như đóng cửa, lưa thưa vài người, cô là bị lôi kéo mới vào.
Chỉ vào đủ doanh số để câu lạc bộ vẫn tiếp tục hoạt động mà thôi, nơi này giờ ra chơi là nơi tụ tập đánh bài không đánh bài chính là chơi game còn có đánh nhau, cho dù đủ doanh số cũng chỉ hoạt động được hai năm liền giải tán.
Câu lạc bộ của bọn họ bị giáo viên phản ánh không ít, nếu không đánh nhau thì chính là tụ tập để gây chuyện’, nếu trong trường có vài trường hợp học sinh không thích nhau cho dù có chửi nhau cũng không nói đến, nhưng đằng này chíbg là một người không thích liền kéo cả hội đi theo.
Trường đều bị bọn họ làm náo loạn.
Cẩn Huyên nhìn từ ngữ trên giấy mà ngẫm nghĩ.
Nếu cô biết được bản thân xuyên không đến đây đừng nói học thư pháp, đến chữ hán cũng sẽ học thật chăm chỉ, xuyên không có thể làm nhà thơ ngồi trong nhà múa bút thành văn.
Nếu Cẩn Huyên xuyên thành nam nhân thì càng hay á chớ.
Có thể tham gia thi khảo, thơ, cờ thành thạo thì dễ nổi tiếng hơn nhiều.
Tiểu Dung đứng bên cạnh thấy Cẩn Huyên bất động mới lên tiếng gọi người.
Cẩn Huyên:" Ngươi đừng lên tiếng, ta đang suy nghĩ ý nghĩa của nhưng từ này, ngươi làm kinh động đến suy nghĩ của ta, ta sẽ quên hết đó."
Tiểu Dung nghe lời này liền không lên tiếng còn mím môi thành một đường thẳng.
Bài thơ này của Vương Duy rất nổi tiếng, y không ngờ hoàng hậu của bọn họ đọc nhiều sách như vậy lại chưa từng nghe qua bài thơ của Vương Duy.
Nguyên thân đúng là đọc rất nhiều sách, bên trong phòng cũng có không ít, Cẩn Huyên không kêu người bỏ đi nhưng cô cũng chưa đụng đến một quyển nào.
Thơ của Lý Bạch hay Vương Duy cũng chưa từng đọc qua.
Cẩn Huyên vừa đọc vừa ngẩm nghĩ gần một nén hương mới hiểu được một câu thơ.
- Không đọc nữa, không hiểu gì hết, Tiểu Dung những câu thơ này ngươi hiểu hay không?
Tiểu Dung gật đầu, giải thích:" Đậu đỏ ở phương nam, xuân đến nẩy bao nhiêu cành, xin chàng hãy hái cho nhiều, vật ấy rất gợi tình tương tư."
Tiểu Dung:" Bài thơ này của Vương Duy chính là nói về tình yêu giản dị, nữ nhân đọc qua bài này đều mong muốn có tình yêu như vậy, hoàng hậu thật sự chưa từng nghe qua?"
Cẩn Huyên:" Chưa nghe qua, tình cảm sến súa như vậy ta cũng không muốn nghe a."
Tiểu Dung không biết nghĩ đến thứ gì mà khúc khích cười.
- Chủ tử lúc trước từng nói cho dù lấy phải hôn quân cũng phải lấy hôn quân yêu chủ tử như mạng sống, mùa xuân đến Giang Nam ngắm sông núi mùa đông lại đến Lý Hải ngắm tuyết rơi còn ăn bánh nướng.
Cẩn Huyên không biết vì sao nghe lời này tai lại hơi nóng, mặc dù những lời này không phải từ miệng cô mà ra.
Cẩn Huyên:" Lời nói lúc đó sao có thể là sự thật? Hôn quân việc nước không thèm nhìn đến mỗi ngày chỉ chạy ra vào tửu lầu, trên đời này nữ nhân nào muốn lấy hôn quân chứ."
Tiểu Dung cảm thấy hoàng hậu nói rất có lý, nếu làm hôn quân bá tánh nhất định sẽ náo loạn, vua một nước nhưng không quản được việc nước, bá tánh sao có thể yên tâm giao tánh mạng cho một người như vậy?
Bọn họ đều có một mạng mà thôi.
Hôn quân trước giờ đều mất mạng trong tay nữ nhân.
Nếu không thì chính là hoang dâm vô độ mà sống không thọ.
Như tiên đế tuy không phải hôn quân nhưng ra vào tửu lầu không ít, thái hậu tuy biết nhưng cũng chỉ nhắm mắt làm ngơ.
Cho dù có khuyên ngăn cũng không thể khuyên ngăn được.
Nam nhân chính là như vậy, cho dù là một minh quân thoát được khỏi ải mỹ nhân hay không cũng khó nói lắm.