Tiêu Lâm ban tặng cho Mã Hy " Tĩnh Dạ Tứ" của Lý Bạch, Lý Bạch cao hứng viết lúc nhìn trăng trong đình vào một đêm mùa thu.
Mã Hy nhận được liền xem như báo vật còn cho thái giám xem một ngày tốt mà treo lên.
Đây là bút tích của hoàng thượng, tặng thơ cho Mã Hy chắc chắn có dụng ý.
Mã Hy ngẫm từng câu chữ, lại cảm thấy Tiêu Lâm đúng là có cảm tình với y, nếu không sao biết Mã Hy nhớ nhà mà tặng chứ.
Nhưng y vui chưa được bao lâu, trong cung của Mã Quý Phi liền truyền ra tiếng đập đồ vang vọng, nha hoàn đi ngang đều phát ra ít tiếng động nhất có thể.
Đến thở mạnh cũng không dám như làm vậy sẽ giảm độ tồn tại của bản thân xuống đến mức tối đa.
Mã Hy:" Hoàng thượng như vậy là có ý gì? Ban tặng ta" Tĩnh Dạ Tứ" còn hoàng hậu lại là" Tương Tư."
- Chàng ấy đặt ai trong lòng, không đặt ai trong lòng nghe qua liền biết rõ, cái này chẳng phải cố tình để ta thấy hay sao?
Nha hoàn thân cận bên cạnh Mã Hy nghe lời này liền ra sức dùng lời dỗ dành chủ tử.
Chủ tử vui vẻ bọn họ tất nhiên dễ sống, chủ tử không vui người đầu tiên bị nhắm đến chính là bọn họ.
Nha hoàn thái giám trong cung không dám mơ lớn chỉ dám mơ mỗi ngày sống cuộc sống bình ổn, không nhìn sắc mặt người khác mà sống, có thể tự do tự tại sống theo ý mình, nhưng người vào Tử Cấm Thành liền như một con chim bị nhốt vào chiếc lồng lớn, nơi nào cũng đều đóng kính cửa, cho dù muốn thoát cũng phải đợi chủ nhân thả ra mới có thể thoát.
- Chủ tử đừng giận không tốt cho thân thể, hoàng thượng nhất định là cao hứng mà ban tặng sao có thể xem trọng hoàng hậu? Chủ tử cao quý, hoàng hậu chỉ là nữ nhi của một gia tộc có ân với hoàng tộc, tiên hoàng phong hoàng hậu làm hậu chắc chắn là vì cảm thấy áy náy.
Nha hoàn này lanh miệng còn rất biết dỗ ngọt chỉ tử, y rót cho Mã Hy tách trà mới nói tiếp:" Chủ tử là nữ nhi của Mã Tướng Quân thân phận cao quý, nếu không phải Cẩn Gia hy sinh cả một gia tộc, hoàng hậu sao có thể có được vị trí như bây giờ chứ, vị trí của hoàng hậu hiện tại đáng lẽ chính là của chủ tử."
Mã Hy được nâng đến tận trời, trong lòng liền sảng khoái, nói:” Một nha hoàn lại gan to bằng trời, ngươi không sợ lời này đến tai hoàng hậu?”
Nha hoàn không hoảng mà đáp:” Nô tì tuy sợ nhưng chỉ nói đúng sự thật, dao kề cổ cũng sẽ nói như vậy.”
Mã Hy nhấp một ngụm trà để bản thân bình tĩnh lại:” Tiên đế phong Cẩn Huyên làm hoàng hậu hay không thì sao, hoàng hậu rất được thánh sủng của hoàng đế, cho dù Cẩn Huyên làm quý phi cũng sẽ được thánh sủng.”
Nói thế nào đi nữa địa vị của y trong lòng Tiêu Lâm sao có thể sánh bằng hoàng hậu.
Nha hoàn:” Nô tì cả gan đoán suy nghĩ của thánh thượng chính là cảm thấy hoàng hậu quá tội nghiệp, không còn ai bên cạnh huống hồ hoàng thượng hiếu thảo, nhất định sẽ thay mặt tiên đế đối xử tốt với hoàng hậu.”
Mã Hy nhướng mày:" Ý ngươi chính là hoàng thượng thấy Cẩn Huyên vì không còn người thân nào nên mới ban tặng những món quà này an ủi hoàng hậu?"
Nha hoàn:" Hoàng thượng vốn dĩ là một minh quân, anh minh sáng suốt, một người anh minh như vậy sao có thể yêu thích hoàng hậu? Chuyện lục cung quản như không quản, nô tì cảm thấy người nên làm hoàng hậu là chủ tử mới đúng."
Mã Hy:" Bộ dáng chó con này của người đúng là rất dẻo miệng."
Nha hoàn nghe câu này tất nhiên biết được Mã Hy vui vẻ mà cố tình nói thêm.
- Nô tì tính tình thẳng thắn cảm thấy thế nào liền nói như vậy.
Mã Hy cảm thấy lời này nói đúng là rất có lý.
Tiêu Lâm là một minh quân, thông minh sáng suốt tất nhiên biết được người nào nên sủng ái người nào không, Mã Hy năm nay mười sáu Cẩn Huyên đã gần mười chín nhập cung hai năm hoàng thượng chắc chắn đã sớm chán ngán.
Nam nhân ấy mà.
Làm gì có ai ngoại lệ chứ.
Phụ thân của y không nạp ai làm thiếp thất nhưng bên ngoài cũng vào tửu lầu để trăng hoa.
Mã Hy nhấp thêm mấy ngụm trà mà híp mắt.
Tử Cấm Thành biểu tượng của hưng thịnh huy hoàng của một đất nước cũng là nơi chôn mình của biết bao nữ nhân vì tình, vì gia tộc vì địa vị.
Trong sách có ghi chép lại từng thê thiếp của hoàng thượng qua không ít triều đại, chết thảm thế vào vì gì mà mất mạng đều rất rõ nhưng chẳng có mấy người để ý rằng những nữ nhân này có phần giống nhau chính là quá tự cao lại xem trọng bản thân.
Nghĩ hoàng thượng sủng ái mặc sức làm càn.
Nữ nhân hay nam nhân có địa vị trong Tử Cấm Thành đều không thoát khỏi vòng xoáy tranh giành địa vị.
Thiếp thất tranh sự sủng ái, hoàng tử tranh ngôi vị.
Cẩn Huyên hay Mã Hy thắng cũng khó nói lắm, một người phụ thân có thế lực không nhỏ còn người kia độc cô thế cô chỉ có một mình nhưng cũng xem như có được sự bảo vệ của thánh thượng.
Nhưng chỉ cần thái hậu muốn triệt Cẩn Huyên sẽ có không ít cơ hội ra tay, chẳng qua bà cảm thấy vẫn chưa đến lúc động tay mà thôi, dù sao Tiêu Lâm không thể ở bên cạnh Cẩn Huyên mỗi ngày, sống sót thế nào cũng đều phải dựa vào bản thân cô một phần.
Cẩn Huyên để người trong phủ nội vụ đem đến một cái bàn đặt ở giữa sân, mỗi ngày cô đều dành nữa tiếng ngồi trước bàn dùng bút ghi chép thứ gì trên giấy tuyên, nhưng chưa đặt bút được bao lâu liền quăng tờ này lấy tờ khác.
…Lời Tác Giả…
Dạo này tôi ra chương hơi thất thường nên xin lỗi mọi người ra chap tuy hơi thất thường xíu nhưng mà mọi người yên tâm một tuần sẽ có hơn 3 chương hen