Cẩn Huyên nghe lời này liền ngồi bật dậy:" Cái này ta từng nghe đại phu nói là hội chứng siêu nam."
Hội chứng này kiếp trước Cẩn Huyên nghe qua không ít, đa số những người sinh ra siêu nam đều muốn có con trai, nếu biết là con gái nhất định sẽ đi nạo bỏ, nạo thai so với phá thai thì nạo hại hơn nhiều lắm.
Sau đó tìm không ít cách để có con trai, cũng có người tìm đến bà mụ, sinh thi thể của hài tử vừa mới mất hay bị bỏ mà đem về gói bánh ăn, còn nếu tốt hơn một chút kết quả nhanh hơn thì dùng thịt của hài tử của bọn họ, như vậy khả năng sinh con trai cao hơn, chí phí cũng thấp hơn.
Nhưng hội chứng này bác sĩ khám xong, sẽ yêu cầu bỏ ngay.
Siêu nam chính là hài tử bị nhiễm sắc thể, tính tình chống đối xã hội rất cao.
Tiểu Dung lần đầu nghe hội chứng siêu nam, nghe qua cảm thấy có chút sợ.
- Hoàng hậu, hội chứng siêu nam là cái gì?
Cẩn Huyên:" Hài tử Lão Nhị của Mã Gia chính là hội chứng siêu nam, chỉ cần người khác cấm thứ gì, bọn họ liền làm thứ đó."
Khoa học lý giải vì sao mắc hội chứng này, Cẩn Huyên tất nhiên không biết, cũng không tìm hiểu qua những thứ cô biết về hội chứng này đều là do trợ lý kiếp trước khai sáng.
Trong giới giải trí lúc trước cũng có một người như vậy, người đó sau này bị bắt vì tội hành hung, giết fan hâm mộ, lúc bị bắt tra ra được lúc sáu tuổi y còn từng giết bà của mình, bởi vì làm đổ ly nước của y.
Những người này thừa một sắc thể, như con trai chỉ có sắc thể XY còn siêu nam sẽ là XYY, siêu nữ cũng có nhưng rất hiếm, Cẩn Huyên chưa thấy qua bao giờ.
Khoa học lí giải thế nào Cẩn Huyên tất nhiên không tìm hiểu qua, chỉ biết trong nghề giải trí rất nhiều người tin vào chuyện quỷ thần, Cẩn Huyên cũng không ngoại lệ.
Người phá không chết, người không có nhân ảnh phá mới chết.
Tiểu Dung nghe hai từ siêu nam còn gãi đầu:" Siêu nam chính là nam nhân mạnh mẽ đúng không hoàng hậu? Nếu người nói vậy nô tì cảm thấy giết phụ thân thì người này đúng là mạnh mẽ."
Cẩn Huyên nằm lại vị trí cũ, tay đặt lên đầu.
- Gia tộc Mã Gia sớm muộn cũng sẽ chết không yên thân.
Tiểu Dung nói thêm vài câu, thấy Cẩn Huyên không đáp lại còn nghe tiếng ngáy khe khẽ, tiếng hô hấp đều đặn, Tiểu Dung kéo chăn lên đắp cho cô mới nhẹ nhàng rời đi.
Bữa tiệc diễn ra ở Ngự Hoa Viên, Tiêu Lâm không cho người đi gọi Cẩn Huyên, hai tháng nay cô nghỉ ngơi không đủ, huống hồ lần đầu tiên đi xa như vậy, thời tiết ở biên cương khắc nghiệt, buổi tối Cẩn Huyên đều than lạnh mà không ngủ được.
Về được Tử Cấm Thành, Tiêu Lâm tất nhiên phải để cô nghỉ ngơi thật tốt, như vậy mới có thể lật thẻ thị tẩm.
Trong buổi tiệc thái hậu không nhìn thấy Cẩn Huyên, bà cũng không bất ngờ ngược lại Mã Hy lại mở cờ trong bụng.
Luôn miệng hỏi.
- Thần thiếp đã lâu không thấy hoàng hậu, nên có chút lo cho sức khoẻ của hoàng hậu, không biết tỷ ấy đến trễ hay không đến nữa.
Nếu không đến thì thật tốt.
Như vậy chẳng phải Tiêu Lâm không còn sủng ái Cần Huyên nữa hay sao.
Không sủng ái hoàng hậu nữa cũng đúng thôi.
Nữ nhân vốn dĩ không được tham dự chuyện triều chính, hoàng hậu vậy mà tự ý dẫn binh viện trợ đến biên cương, biên cương nam nhân nhiều vô số sao có thể tự tiện muốn đi là đi.
Một chút nữ tắc cũng không có.
Cẩn Gia chính là một gia tộc thất học.
Thái hậu không lên tiếng.
Mã Hy cũng không ngừng mà luyên thuyên.
- Hôm nay tổ chức tiệc chúc mừng hoàng thượng thắng trận trở về, hoàng hậu sao có thể không có mặt chứ, như vậy không hợp quy tắc.
Những người xung quanh thay nhau lên chúc mừng, ai cũng hiểu ý mà không nhắc đến hoàng hậu, bữa tiệc quan trọng như vậy hoàng hậu không xuất hiện vừa nhìn qua liền biết hai người đã xảy ra chuyện, chẳng qua những chuyện này không liên quan đến bọn họ, không nên tọc mạch chuyện của hoàng đế.
Mã Tướng Quân cũng không ngoại lệ, lên nói vài câu lời hay ý đẹp, trên mặt từ đầu tới cuối đều là vui vẻ.
Đối với ông hoàng đế Mãn Châu chết cũng không có hại gì, người Mãn Châu đã chết hết đến một xác lính đem về cũng không có, chỉ bắt sống hoàng đế Mãn Châu, nếu hoàng đế Mãn Châu thắng trận ông sẽ là hoàng đế mới của đất nước này còn nếu thua trận như bây giờ, ông vẫn có thể làm tướng quân, chức cao vọng trọng.
Căn bản không mất thứ gì.
Tiêu Lâm hiếm khi cười, lần này lại kéo khoé môi nhìn Mã Tướng Quân.
Đại thần bên dưới nhìn qua tay chân liền lạnh toát.
Bọn họ đã quen hoàng đế bày ra một khuôn mặt không vui không buồn lúc tức giận hơi cau mày, căn bản chưa nhìn thấy Tiêu Lâm cười.
Nhưng nụ cười này, căn bản không phải cười vui vẻ.
- Mã Tướng Quân thật có lòng, trong tất cả các đại thần ở đây ta cảm thấy, ngài chính là người có lòng nhất.
Tiêu Lâm đặt chung rượu xuống, tay để lên đầu con rồng trên ghế vàng.
- Hôm nay ta có chút vui, nên muốn ban cho Mã Tướng Quân một chức vị mới.
Đám người trong sảnh nghe lời này bất đầu nháo nhào, cũng có người cảm thấy ganh tị không ít.
Chuyện Mã Tướng Quân không dẫn binh, không chiêu mộ binh lính viện trợ, hoàng đế vẫn chưa xử tội vậy mà bây giờ lại ban chức vị mới.
Mã Hy bên kia tất nhiên vui mừng, Mã Tướng Quân lên một bậc, Mã Hy sẽ có chỗ đứng trong lòng Tiêu Lâm nhiều hơn một chút.
…Lời Tác Giả…
Bộ này thêm mấy chap nữa chắc mình phải tạm dừng một thời gian, tại gia đình mình có việc, khi nào ổn thoả hẹn mọi người ở truyện mới với gặp lại nhau ở bộ này nhé, cũng có thể mình đẩy nhanh tiến độ hoàn, tuy kết có hơi hụt một chút nhưng mà mọi người thông cảm cho mình nhé.