Hôm nay Khương Niệm hứa với Cố Nguyệt sẽ dẫn cô bé đi gặp thần tượng của mình.
Theo như lời kể chân tình tha thiết kia thì vốn dĩ Cố Nguyệt đã đu vị ảnh đế đó nhiều năm nhưng cuối cùng vẫn bị Cố Trạch phát hiện rồi một đao chặt đứt mối nghiệt duyên này, bằng không cô bé sớm đã gặp được thần tượng rồi.
Gần đây vị ảnh đế đó đang ở Ảnh thành đóng phim, Khương Niệm tự tin có thể mang Cố Nguyệt đi thăm ban.
Đúng dịp hôm nay lại là ngày quay quảng cáo cho đại ngôn Thanh Nhã, vì vậy cô đã dặn tiểu Đinh chạy thẳng đến trường đón người.
Cửa xe bảo mẫu mở ra, đôi mắt to tròn của tiểu Đinh nhìn một vòng vẫn chưa thấy bóng dáng ai.
"Bịch"
Đột nhiên một chiếc cặp từ trên trời rơi xuống, Cố Nguyệt chống tay phi người bay qua tường.
Áo khoác đồng phục bị buộc loạn ở eo, bên trên là chiếc áo thun cộc tay màu đen làm nổi bật cánh tay trắng nõn lộ ra ngoài.
Nhìn thấy xe, Cố Nguyệt lập tức đi tới trước mặt tiểu Đinh, hơi ngưỡng cằm: “Là chị dâu tôi kêu chị tới đón tôi à?”
“…… Đúng, đúng vậy.” Tiểu Đinh hoàn hồn, không thể tưởng tượng được hình tượng em gái Cố Trạch sẽ như thế này...!
Cố Nguyệt gật đầu bước lên xe.
Đeo tai nghe lên khẽ nhắm mắt lại vẻ mặt người sống chớ tới gần.
Tiểu Đinh hít vào một hơi kêu tài xế lái xe đến công ty.
Xe đến nơi đã thấy Khương Niệm đợi dưới lầu, tiểu Đinh mở cửa xe đi xuống.
“Niệm tỷ, em vào công ty trước nhé.”
Khương Niệm nhéo nhéo khuôn mặt phúng phính của tiểu trợ lý, má lúm đồng tiền ngọt ngào câu dẫn: “Vất vả rồi.”
Tiểu Đinh đang muốn đi thì giọng nữ thanh thúy phía sau truyền tới, vừa rồi vẻ mặt còn lãnh đạm chớ đụng chạm bây giờ như bơm máu gà sống dậy, dựa vào cửa xe cười đầy thẹn thùng.
“Chị dâu, chị thật sự dẫn em đi gặp nam thần hả?”
Khi Cố Nguyệt nói lời này, đôi mắt to tròn long lanh như nai con, con ngươi của cô bé với Cố Trạch gần giống nhau, đều là màu đen tuyền sâu thẳm bất quá mắt Cố Nguyệt rất trong sáng tâm tư đơn thuần của thiếu nữ cơ hồ đều lộ ra ngoài.
Trong lòng tiểu Đinh lộp bộp một tiếng, cái sự tương phản này cũng quá lớn rồi!
Cô đã gặp qua Cố Trạch, người đàn ông khí thế lạnh lùng cao hơn một mét tám luôn trưng ra vẻ mặt vô cảm kia...!Anh em nhà này có tương phản giống như không? Đừng nói mỗi ngày người đàn ông ngoài lạnh trong nóng kia đều quay về phía Niệm tỷ muốn yêu yêu hôn hôn nhá?
Không dám nghĩ không dám nghĩ……
Đuôi lông mày Khương Niệm khẽ nhướn, vẻ mặt vô cùng đắc ý, “Đương nhiên rồi, việc nhỏ thôi.”
Một giờ sau hai người xuống xe đi vào đại sảnh Ảnh thành.
Vì tỏ vẻ mình đến thăm ban, Khương Niệm còn đặc biệt xách theo giỏ trái cây.
Nhưng mà nó lạ lắm...!Người còn chưa được vào, đã bị ngăn ở cửa.
Nhân viên công tác vẻ mặt cực kì nghiêm túc cản Khương Niệm lại, cô từ đám fans đi ra, “Anh trai à, tôi tới thăm ban, muốn cùng Thời Căng lão sư chào hỏi qua.”
“Đừng làm loạn nữa, người tới nơi này đều nói như vậy, kêu ông xã cũng có.”
“Tôi cũng là diễn viên.” Khương Niệm vén tóc rối bên tai, “Anh trai, có khả năng anh không biết tôi nhưng mà anh nhìn xem với gương mặt này tôi thề những gì tôi nói đều là thật sự.”
Nhân viên công tác không chút dao động chắp tay sau lưng, “Cô là diễn viên của bộ phim này sao?”
“…… Không phải.”
“Cô gái à, đừng gây rối nữa, từ khi tôi làm công việc này đã không ít lần gặp trường hợp như vậy rồi, hôm trước còn có người đem giấy kết hôn tới, cái kia làm giống y như thật nhưng mà quy định không cho vào chính là không cho vào.” Anh trai tay đút túi quần, xụ mặt lạnh.
Khương Niệm hít một hơi thật sâu, tuyệt đối không được tức giận, điều này chẳng có gì sai cả.
Nhưng mà ánh mắt Cố Nguyệt phía sau đầy mong chờ nhìn cô, khiến cô không thể không dùng cách khác.
Mở ra túi xách lấy trong ví ra vài tờ tiền giấy nhét vào trong tay người phụ trách, thấp tiếng nói, “Anh trai, châm chước một chút đi, em gái tôi rất thích Thời Căng lão sư……”
“Aiza cái cô gái này!” Người phụ trách khó tin nhìn chằm chằm vào Khương Niệm, phảng phất như đã chịu điều gì đó vô cùng nhục nhã.
Bỗng nhiên hắn giơ vài tờ tiền trong tay lên, nhìn fans đứng bên kia lời lẽ chính đáng nói: “Các người nhìn xem nhìn xem, cô gái này vọng tưởng dùng tiền để tôi cho cô ta đi vào này, sao tôi có thể làm như vậy chứ?”
“Cô nghĩ như thế nào vậy, mặt tôi thoạt nhìn giống như dễ bị tiền mua chuộc vậy sao?”
“……”
Dưới ánh mắt đầy khinh thường của đám fans, hắn nhét mấy tờ tiền trở lại tay cô.
Khương Niệm: “……”
Nữ diễn viên thảm như thế này, có thể tìm ra người thứ hai sao?
“Nhìn cái gì mà nhìn, các người muốn nhìn nữa không?” Cố Nguyệt cắn môi, đôi mày nhíu lại khóe mắt rũ xuống, khí thế không dễ trêu chọc.
Khương Niệm uất ức liếm môi dưới, đành phải lấy ra điện thoại ra, “Đợi một chút, đành phải gọi cho Thời lão sư rồi.”
“Đừng đùa nữa cô gái à, thời tiết đang nắng nóng trở về nghỉ ngơi tốt đi.”
Sau khi nối máy, đầu dây nên kia vang lên hai tiếng mới có người nhấc máy.
Thanh âm ôn nhu của Thời Căng truyền tới, “Tiểu Niệm Niệm, tới thăm ban thật à?”
“Không phải đã nói với anh rồi sao.” Khương Niệm cúi đầu vân vê túi sách, “…… Tôi tới rồi, nhưng mà không vào được.”
Lời này nói ra quả thật mất mặt.
Thời Căng thức thời hiểu rõ khẽ cười, “Cô đưa điện thoại cho cậu ấy để tôi giải thích cho.”
Nhân viên công tác nhận điện thoại, nửa thật nửa giả nhìn tên trên màn hình ghi chú.
Vừa rồi còn không tin, sau khi nói vài tiếng đã xấu hổ cười cười liên tục nói lời tốt.
“Thật ngại quá, tôi sai rồi.” Người phụ trách đưa lại điện thoại cho cô, mời hai người đi vào, “Nếu cô nói cô là diễn viên của《 Cố Nguyệt 》tôi khẳng định nhớ ngay lập tức.”
“Hiện tại tôi đang xem phim cô đấy, càng xem càng thấy kỹ thuật diễn xuất của cô quá tốt!”
“Lớn lên lại xinh đẹp, vừa thấy đã biết sau này nhất định sẽ đại bạo!”
“……”
Vốn dũ sau khi gọi cuộc điện thoại kia Khương Niệm đã không còn biết xấu hổ là gì, bây giờ lại bị thổi phồng tới khóe miệng đều run rẩy.
Vị này đại ca này anh đừng nói nữa!!!
*
Phim Thời Căng đang quay là một bộ cổ trang, phim trường không có điều hòa chỉ có mấy cây quạt gió to thổi tới, trong không khí còn mang theo hơi nóng hừng hực.
“Thì ra đóng phim là như thế này.” Cố Nguyệt nắm lấy quai đeo cặp vẻ mặt khẩn trương, mắt nhìn bốn phía có chút ngoài ý muốn.
So với những hình ảnh trong phim, hiện trường bày biện loạn hơn nhiều.
“Thế nào, không giống trong tưởng tượng đúng không?” Khương Niệm ôm lấy bả vai Cố Nguyệt đi vào trong.
Thời Căng mặc trang phục diễn đi đến, nửa người trên vẫn như cũ là hình tượng nam thần hoàn mỹ, chỉ là khi nhìn nửa người dưới mọi ảo tưởng đều tiêu tan.
Bởi vì nhiệt độ quá cao nên hắn đem vạt áo trường bào cuốn bên hông lộ ra quần đùi màu trắng rộng rãi, dưới chân đang mang dép lê.
Thấy Khương Niệm Thời Căng híp mắt, tầm mắt ngừng trên người Cố Nguyệt, khẽ cười nói: “Tiểu Niệm Niệm, đây bạn nhỏ cô nói à?”
Lần đầu tiên tiếp xúc gần với thần tượng như vậy, toàn thân Cố Nguyệt cứng lại gót chân như mang chì nhấc như thế nào cũng không nổi.
Ngón tay vò góc áo, khuôn mặt nhỏ không tự chủ đỏ ửng lên.
Khí thế phản nghịch tiêu tán sạch sẽ.
Khương Niệm nhịn không được cười một tiếng, “Thời lão sư, tiểu Nguyệt nhà tôi là fan cứng của anh đấy.”
“Em...!Em…… Em, gọi là, Cố Nguyệt.” Khẩn trương đến cà lăm, càng cà lăm Cố Nguyệt càng khẩn trương.
Thời Căng khẽ cười, bước hai bước tới trước mặt Cố Nguyệt, “Không cần khẩn trương đâu.”
Khẩn trương chứ!
Khẩn trương muốn chết!
Cố Nguyệt điều chỉnh hơn nửa ngày cũng không có thể dừng cái tính trẻ con kia lại được vì vậy khi Khương Niệm cùng Thời Căng nói chuyện phiếm, cô bé bề ngoài cực kì an tĩnh kỳ thật bên trong đã mãnh liệt dâng trào.
Thẳng đến phải rời đi, không biết dũng khí từ nơi nào đến, Cố Nguyệt đi đến trước mặt Thời Căng, lắp bắp nói, “Có, có thể, thêm Wechat không?”
“Em, ngày thường em, không, sẽ không, quấy rầy anh đâu.”
Có trời mới biết nói xong câu đó Cố Nguyệt đã tốn bao lớn sức lực.
Quá trình chờ đợi câu trả lời cũng thật dài, mỗi một giây đều bị kéo dài như một năm, đúng lúc này tâm tư thiếu nữ của cô bé đột nhiên bị một bàn tay đưa qua xoa lấy.
“Đương nhiên có thể.” Thời ảnh đế vỗ nhẹ đầu Cố Nguyệt, “Cô bạn nhỏ.”
Trong nháy mắt trong lòng như trăm hoa đua nở, tâm tình cực kì cao hứng.
*
“Cố Nguyệt em từ giờ trở đi, một tháng sau sẽ không gội đầu!” Cố Nguyệt cầm gương, con ngươi hướng lên đỉnh đầu vẫn luôn giữ nguyên trạng thái trợn trắng mắt.
Khương Niệm chậc một tiếng, “Từ giờ trở đi, chúng ta không nên gặp mặt.”
“Chúng ta đi uống rượu đi! Em thật sự thật sự vô cùng cao hứng!”
“Không còn sớm nữa, chị đưa em về trước.”
Cố Nguyệt ôm lấy cánh tay cô, “Không cần đâu, chị dâu, chị đối với em tốt nhất mà.”
Khương Niệm chịu không nổi đành mang cô bé vào một nhà hàng Trung Quốc khá có tiếng ở đây.
“Chỉ có thể uống ba ly.” Suy xét đến việc Cố Nguyệt còn phải trở về trường, Khương Niệm đổi cho cô bé rượu vang đỏ rồi ra quy định.
Tiểu nha đầu nghiêm túc gật đầu.
Nhưng mà sau khi uống vào cái quy củ kia sớm đã bay đi đâu rồi.
Vỏ chai rượu rỗng dưới chân, Khương Niệm một tay chống mặt say đến mơ màng sắp ngủ.
Cố Nguyệt cũng không tốt hơn bao nhiêu, khuôn mặt đỏ bừng nhìn Khương Niệm, trong mắt long lanh ngập nước.
“Em phải gả cho Thời Căng, chị dâu, chị có cao hứng không?” Cố Nguyệt đặt ly rượu xuông, dựa lưng vào ghế gục mắt nói.
Khương Niệm nói năng lung tung, gật gật đầu, “Chị, cao hứng, Thời lão sư rất đẹp trai!”
“Anh ấy xoa đầu em, có phải có ý tứ với em không?”
“…… Đại Hoàng nhà anh ta, anh ta ngày nào cũng xoa.”
“Nhưng em là con gái mà!”
“Đại hoàng cũng là giống cái.”
Cố Nguyệt có chút khổ sở, “Trap Boy!”
Cúi đầu lại nói: “Anh anh anh, mau tới Trap em đi.”
“……”
Tiếng chuông đột nhiên vang lên, Khương Niệm nâng người tìm điện thoại.
Sau khi nhìn màn hình, chữ cái đều là mơ hồ, Khương Niệm theo bản năng bấm vào nút nghe.
Âm thanh trầm thấp trong điện thoại truyền tới giống như mây đen giăng đầy trời, “Khương Niệm!”
“ Hả...?”, Khương Niệm xoa xoa mặt nhỏ mềm mại, không chút thanh tỉnh nào.
Âm cuối bị kéo dài cuối giống như đang làm nũng.
“Biết bây giờ là mấy giờ không?”
Khương Niệm trả lời hoàn toàn dựa vào bản năng, lẩm bẩm nói, “Để tôi xem.”
Nói xong đưa điện thoại ra xa, cố sức nhìn những con số mờ ảo loạn tùng phèo trên màn hình.
Khương Niệm chậm rì rì đặt điện thoại lại bên tai, “Ngốc quá ngốc, anh cũng có điện thoại mà, tự xem đi.”
“Em uống say?”
“Không có.” Khương Niệm lắc đầu, mí mắt nâng không nổi, “Chính là vậy.”
“……”
Cố Nguyệt nghiêng đầu, say khướt hỏi, “Anh em à?”
Khương Niệm khó hiểu nhìn cô bé, nhất thời không nghĩ ra anh Cố Nguyệt tên họ là gì, vì cái gì có số điện thoại của cô.
Bất quá không quan trọng.
Khương Niệm nằm sấp xuống, đầu gối lên cánh tay nhắm mắt lại lim dim ngủ.
Âm thanh hoảng hốt của Cố Nguyệt truyền tới, “Anh của em, anh ấy chắc chắn thích chị!”
“Bằng không, bằng không...!Có phải không chị, chị dâu của em, em cũng thấy không được nam thần, anh ấy……”
Khương Niệm thấp giọng ngây ngô cười vài tiếng, muốn phản bác, bất quá lời nói còn chưa nói ra miệng liền ngủ rồi.
*
Cửa bị kéo ra, Cố Trạch nhíu chặt mày tiến vào.
Một phòng mùi rượu.
Cố Nguyệt giương nửa miệng, một chân còn gác lên tay vịn ghế, lớp trang điểm bị trôi gần hết, quanh đôi mắt một vòng tròn xanh xanh như là bị ai đánh.
Khương Niệm an phận hơn rất nhiều, mái tóc đen dài mềm mại xõa trên vai.
Hình như Khương Niệm loáng thoáng nghe thấy có người kêu cô.
Cô cố sức mở mắt ra, lọt vào tầm mắt là hàm dưới của người đàn ông, đường cong vô cùng nam tính, đẹp đến kinh diễm.
Khương Niệm như thanh tỉnh, nhận ra người này là Cố Trạch.
Lại như say đến hồ đồ, nghĩ đến lời Cố Nguyệt nói, rất muốn một kết quả.
“Có phải anh thích em không?” Khương Niệm nâng tay lên, lòng bàn tay áp vào mặt Cố Trạch khẽ vuốt ve.
Đồng tử màu hổ phản chiếu rõ ràng ảnh ngược mặt anh.
Tầm mắt hai người chạm nhau, sự trầm mặc thuận theo mà tới.
Đột nhiên trước mắt xẹt qua bóng đen, mu bàn tay Cố Trạch dán lên trán của cô, mỏng môi khẽ nhấc lên cười cười, “Nóng không nhẹ.”
Khương Niệm: “……”
Thích cái đại gia nhà hắn!.