Edit: Y Dung
Đồng Hoài ngây ngốc gõ bàn phím, gửi tin nhắn: Cậu nói tôi sao?
Tiết Đình gửi lại một chuỗi chấm chấm chấm.
Tin nhắn của Du Vấn cũng rung lên.
– Một chú cá nhỏ mơ ước làm Hải Vương: Suýt chút nữa là tôi ngã từ trên cầu thang xuống đó, đầu còn đụng vào người mẹ tôi, bị bà mắng một trận.
– Không xoăn rất thẳng: ……
– Một chú cá nhỏ mơ ước làm Haỉ Vương: Cậu bị cái gì kích thích vậy?
Đồng Hoài gửi qua cái icon lườm nguýt thêm mấy icon cây đao, không muốn nói lý do, dứt khoát lơ luôn cậu ta.
Giờ cao điểm buổi trưa đến, Sài Lập Quốc bận trước bận sau, cậu không tiếp tục ngồi nữa mà đứng dậy qua hỗ trợ.
Chờ qua mấy đợt khách, Đồng Hoài mới phát hiện Tiết Đình đã tới.
Còn rất tự nhiên ngồi vào chỗ dành riêng cho cậu, cầm trong tay cuốn bài tập toán của cậu, đầu lông mày cau lại, thần sắc ngạc nhiên như đang xem nghi án ly kỳ nào đó.
Không xong!
Trong lòng Đồng Hoài hét thảm, hai ba bước chạy qua, người chưa tới tiếng đã tới trước: “Sao cậu lại ngồi chỗ của tôi!”
Tiết Đình gõ gõ vở bài tập ghi chép lộn xộn, chỗ đen chỗ trắng, hơn nửa quyển vở trống không, không ngẩng đầu: “Cậu nói mà, tôi là ân nhân.”
Tai Đồng Hoài nóng lên: “Vậy sao cậu còn nhìn lén bài tập của tôi?”
“Cũng cậu nói, cậu muốn nhờ tôi dạy làm bài tập.”
Nói xong, Tiết Đình rốt cục ngẩng đầu, thành thật đặt câu hỏi: “Cậu vẽ gì trong này vậy?”
Đồng Hoài: ……
Trong lòng Đồng Hoài mặc niệm không thể trở mặt, dữ tợn hỏi: “Cậu tới đây làm gì?”
“Chứng minh nick không bị hack.” Tiết Đình lại miễn cưỡng ngồi xuống, chống khuỷu tay dưới cằm, chỉ chỉ hai quyển sách giáo khoa, đeo tai nghe, “Làm xong thì quay lại đây.”
“Quay lại?”
Đồng Hoài nhìn thấy động tác của cậu ta, khó chịu trong lòng, đưa tay kéo tai nghe một cái.
Điện thoại lại bị giật, đập vào mắt là ứng dụng phát nhạc đang chạy trên màn hình, chậm rãi chuyển động tên bài hát tiếng Anh.
Tiết Đình nhướng mày nhìn thẳng cậu.
……
Đồng Hoài ngượng ngùng trả lại: “Lúc này là nghe thật à.”
Tiết Đình đặt di động trên bàn, chỉ chỉ mọi người đang ầm ĩ trong tiệm: “Ồn ào.”
Giờ cao điểm buổi trưa tiếp tục kéo dài đến hai giờ chiều, khách mới dần dần thưa bớt.
Đồng Hoài vừa đau lưng vừa đau bụng lê lết quay về, Tiết Đình đã buông sách xuống, đang ngồi nhắn tin.
Đồng Hoài lơ đãng liếc qua, thấy người bên kia nói —— Anh Tiết, chừng nào thì anh mới hết giận trở về?
Ngón tay Tiết Đình dừng lại, thấy cậu tới, gửi qua khoảng trắng rồi nhấn tắt màn hình.
Hết giận? Giận ai?
Trở về? Tiết Đình vừa mới chuyển trường còn chưa đi học, về đâu chứ?
Đồng Hoài sinh nghi nhưng giả vờ như không thấy, ánh mắt hiếu kì nhìn quyển sách Tiết Đình mang đến.
Tiết Đình khoanh tay, đánh giá Đồng Hoài: “Có lên lớp nghe giảng không?”
Đồng Hoài không chắc: “Chắc là có?”
Tiết Đình nhìn biểu hiện của cậu, bỗng nhiên có chút hối hận sao lại đi lo chuyện bao đồng, trầm mặc đẩy cuốn sách qua: “Tôi đã đánh dấu lại tất cả kiến thức quan trọng của bài học này, cậu đọc lại một lần đi.”
“Chứ không phải đánh dấu để cậu đọc sao?” Đồng Hoài nhìn cuốn sách, mặt đau khổ, “Đọc không hiểu.”
Tiết Đình: “…… Cậu thực sự có đi học sao?”
Tiết học thần nhìn chằm chằm bạn học Đồng, ánh mắt nhất thời phi thường khủng bố.
Đồng Hoài chột dạ: “Hay cho cậu xem bảng điểm của tôi được không?”
“Không cần, đoán được.”
Tiết Đình hít một hơi thật sâu, điều chỉnh tốt tâm trạng, đổi vị trí ngồi vào bên cạnh Đồng Hoài, qua loa vén tay áo lên, lấy giấy nháp với bút bắt đầu giảng bài cho Đồng Hoài.
Cậu ta lộ ra một nửa cánh tay, đường nét gầy gò nhưng không yếu đuối, mười ngón thon dài, tư thế cầm bút viết chữ trông rất hài hòa.
Nghiêm túc sao?
Đồng Hoài ngẩn người, gãi gãi đầu, ánh mắt nhìn loạn chỗ khác.
Tiết Đình ngồi kế bên, cậu có thể nghe được mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái dễ ngửi, không biết là mùi dầu gội hay mùi quần áo.
Phát hiện Đồng Hoài đang thất thần, Tiết Đình cầm bút gõ trán cậu một cái: “Muốn đi bưng gạch thật hả?”
Cậu thật vui tính.
Đồng Hoài chột dạ, không dám nói mình dựng chuyện, lưng tự nhiên ngồi thẳng lên, ngoan ngoãn nghe.
“Phải học nhiều công thức như vậy sao?”
Miễn cưỡng lắng nghe mấy công thức trọng điểm, trong đầu Đồng Hoài đầy tan sin cos, mặt lộ vẻ sợ hãi.
Tiết Đình mỉm cười: “Cậu đoán xem?”
Đồng Hoài im lặng với tay lấy cuốn sách.
Tiết Đình dùng bút đẩy ngón tay cậu ra, ngòi bút đặt trên giấy nháp trôi chảy ghi mấy cái đề giao cho cậu: “Học thuộc lòng cũng vô dụng, làm bài tập đi, suy một ra ba.”
Lúc giảng bài giọng điệu của cậu ta rất nhẹ nhàng, không vì Đồng Hoài chậm hiểu mà mất kiên nhẫn.
Đồng Hoài định nói lại thôi, cuối cùng vẫn cắm đầu viết.
Nhìn cậu khập khiễng làm bài tập, Tiết Đình vui hơn một chút, không còn bực mình nữa.
Tốt xấu gì đầu óc đang tỉnh táo không có say, có thể dạy được.
Tiết Đình lấy quyển bài tập toán, chấm vào câu hỏi hàm lượng giác ở trên: “Làm thử cái này đi.”
Đề bài này hơi phức tạp một chút nhưng Đồng Hoài cảm giác mình có thể làm được, làm một nửa thì ngừng lại, bối rối cắn ngòi bút.
Tiết Đình không hối cậu, rũ mắt thấy điện thoại có tin nhắn, có lẽ là người hồi nãy.
Đồng Hoài bị kẹt một hồi lâu, hầu như không còn kiên nhẫn, nhìn về phía Tiết Đình: “Cậu có mơ ước gì không?”
Tiết Đình: ……
Rút lại những lời trước đó, vẫn đang say.
Đồng Hoài bắt đầu lải nhải: “Khi còn bé tôi muốn làm hoạ sĩ.”
“Muốn đi học vẽ sao?” Tiết Đình thay cậu suy nghĩ, “Sinh viên nghệ thuật cũng cần điểm văn hóa.”
“…… Sau này thì muốn làm phi hành gia, nhưng tôi học dốt Toán Lý Hóa nên đã từ bỏ.”
Tiết Đình: ……
Ánh mắt Tiết Đình hiền lành, đưa tay nhấn lấy đầu cậu chậm rãi chuyển hướng về tờ giấy nháp: “Đề nghị cậu tạm thời thay đổi giấc mơ và giải quyết bài tập trước đi.”
Đồng Hoài: “A.”
Cúi đầu viết được hai dòng, lại nhịn không được ngẩng đầu: “Cậu đánh nhau lợi hại như vậy, bộ cậu từng học võ sao? Có thể cân nhắc nhận tôi làm đồ đệ không?”
Lải nhải, mí mắt Tiết Đình không thèm nhấc lên: “Chờ cậu vượt qua được kì thi rồi nói.”
Sài Lập Quốc đi tới đi lui mấy lần, thấy Tiết Đình đúng là đang phụ đạo cho Đồng Hoài, tươi cười rạng rỡ chạy về phòng bếp cắt vài miếng dưa hấu ướp lạnh mang qua. Đồng Hoài rướn cổ lên khẽ ngửi, nghi ngờ hỏi: “Chú, dao của chú từng cắt hành đúng không?”
“Mũi thính quá nha, chú đã rửa qua ba lần mà cháu cũng đoán được,” Sài Lập Quốc trợn mắt, “Đây là dành để khao tiểu Tiết, cháu muốn ăn thì ăn.”
Đồng Hoài bĩu môi.
Chờ Sài Lập Quốc đi, cậu kéo kéo tay áo Tiết Đình: “Lát nữa mời cậu ăn đá bào.”
Tiết Đình không có hứng thú với đá bào, chỉ chỉ đề bài trên giấy, Đồng Hoài nghe lời lại cúi đầu suy nghĩ.
Một câu hỏi nhỏ Đồng Hoài mò hơn mười mấy phút, rốt cục tỉnh ngộ, ghi ghi chép chép phần sau, giải ra được đáp án, không chắc chắn nhìn về phía Tiết Đình.
Tiết Đình đang xem một quyển sách khác nhưng giống như có thêm con mắt thứ ba, gật gật đầu, lại gần tiếp tục dạy.
Mạch suy nghĩ của cậu ta rất rõ ràng, không giống như những học bá khác, cậu có thói quen ghi lại quá trình tính toán, mặc dù trên mặt thể hiện không kiên nhẫn nhưng giảng giải rất chi tiết, Đồng Hoài mơ hồ cảm thấy như đã hiểu, rồi lại mơ hồ làm bài tập, khi quay đầu xem lại đúng là đã hiểu thêm một chút.
Tiết Đình không trông cậy cậu sẽ hiểu ngay lập tức, nhìn thời gian không còn sớm, trước khi đi thuận tiện mua cơm tối: “Được rồi, không làm bài tập nữa.”
Mắt Đồng Hoài lóe sáng, ừ gật đầu. Tiết Đình lơ đãng đối diện ánh mắt của cậu, cảm thấy Đồng Hoài lúc này như cún con ngoan ngoãn.
Mắt cậu vừa tròn vừa thanh tĩnh như một tờ giấy trắng không lẫn tạp chất, ai cũng có thể muốn ghi gì vào đó cũng được.
…… Làm người ta ngứa tay.
Mình như vậy rất giống lưu manh nhỉ?
Ngón tay Tiết Đình xuôi ở bên người vô thức cuộn tròn, cảm thấy buồn cười.
Cứ như thế một dạy một qua mấy ngày, Đồng Hoài đã quen Tiết Đình mỗi ngày đến ba chuyến.
Vừa làm việc vừa học tập, cả ngày không trầm mê vào mạng xã hội, không còn cảm giác mất ngủ khi chơi game, thời gian trôi qua thật nhanh.
Nhiều ngày mưa triền miên rốt cục cũng dứt, dự báo thời tiết nửa tháng tới trời sẽ nắng.
Sáng sớm, Sài Lập Quốc gặp Đồng Hoài ngáp dài đi đến, vội vàng nói : “Hoài cục cưng, nhà bếp gần hết muối rồi, đi qua siêu thị gần đây mua vài bịch giúp chú. Hôm qua đi thăm thím, lúc về quên ghé mua.”
Đồng Hoài còn buồn ngủ, lười biếng vâng một tiếng, quay người đi ra.
Tối hôm qua hạ xuống một trận mưa, hệ thống thoát nước ở khu vực này rất kém, gạch lát đường bị lỏng lẻo như một cái cơ quan, đạp trúng là văng nước bắn vào quần, mạnh hơn còn có thể văng lên mặt.
Dân cư đã bày sạp hàng, hàng đồ ăn nóng hôi hổi, hỗn hợp hương vị của các loại thực phẩm trộn lẫn vào nhau, người dân ở con đường này cơ bản đều biết, mấy sạp hàng sẽ gào to rao bán đồ, nhộn nhịp hơn mấy khu cao ốc ở nơi khác.
Đồng Hoài lúc đầu cho rằng ở đây thật nhàm chán nhưng lần này lại cảm thấy thú vị, đi đường không lo nhìn liền đạp trúng mấy miếng gạch văng nước tung tóe, áo sơ mi trắng bị bắn nước thành áo sơ mi đen, đành trung thực cúi đầu nghiêm túc nhìn đường.
Cậu không có khả năng định hướng, cắm đầu đi theo hướng dẫn tới lui, chợt nghe cách đó không xa có tiếng la, chuyển qua góc đường liền nhìn thấy phía trước có một ông lão nằm trên mặt đất, chắc là trượt ngã.
Đầu năm nay những người giả vờ bị nạn quá nhiều, người đi qua đi lại đều rất hờ hững, chẳng những không giúp đỡ mà còn cách xa hơn chút.
Đồng Hoài khẽ giật mình, chạy tới đỡ ông cụ: “Ông ơi, ông bị ngã sao?”
Ông cụ đau đến sắc mặt trắng bệch, rên khe khẽ, không nói được: “Chân……”
Người già xương rất yếu dễ bị gãy. Năm trước ông nội Đồng Hoài luyện công buổi sáng không chú ý ngã một cái liền gãy xương, nuôi hơn mấy tháng.
Đồng Hoài lập tức cõng ông cụ lên, đưa tay gọi taxi: “Đến bệnh viện gần nhất.”
Thời gian không còn sớm, bệnh viện đã có không ít người xếp hàng đăng ký.
Đồng Hoài cõng ông cụ tìm chỗ ngồi, một nữ sinh đeo khẩu trang nhìn thấy cậu, đứng dậy nhường chỗ, Đồng Hoài vội vàng nói cảm ơn rồi lấy điện thoại ra mới phát hiện Sài Lập Quốc đã gọi mấy cuộc tới.
Cậu gọi lại giải thích dăm ba câu về tình huống.
Sài Lập Quốc nhẹ nhàng thở ra: “Nửa ngày không thấy cháu về, còn tưởng xảy ra chuyện gì. Thế nào, trên người còn đủ tiền không? Nếu không để chú chạy qua?”
“Không cần đâu chú, cháu còn đủ.”
Đồng Hoài cúp điện thoại, tìm kiếm quy trình đăng ký của bệnh viện, xoay người an ủi ông cụ: “Ông ơi, cháu đi đóng tiền, ông chờ cháu một chút.”
Ông cụ đau đến mức thần trí không rõ, nghe tiếng cảm kích gật gật đầu.
Đồng Hoài từ nhỏ ít bệnh, trong nhà có bác sĩ gia đình, đi ra ngoài có bệnh viện tư nhân, chưa từng chen chúc như thế, quan sát những người xung quanh rồi đi theo làm thủ tục.
Bác sĩ kiểm tra chân ông cụ, chụp hình, chỉ bị gãy nhẹ, vấn đề không nghiêm trọng.
Sau khi chuyển ông cụ đến phòng bệnh, Đồng Hoài mới nói: “Tôi không quen ông ấy, tôi có việc đi trước, mọi người hỏi phương thức liên lạc với người nhà ông ấy đi.”
Gương mặt bác sĩ đang căng thẳng liền buông lỏng, cười: “Cậu bạn nhỏ đúng là tốt bụng.”
Đồng Hoài vỗ ngực một cái: “Tất nhiên, cháu là khăn quàng đỏ mà.”
Không phải Đồng Hoài hảo tâm mà là trên đường có camera, trong nhà có tiền sẽ có luật sư, nếu thật sự gặp người giả bộ cũng không sợ.
Sau khi trả tiền thuốc men, Đồng Hoài còn sợ Sài Lập Quốc đang cần muối, trên đường đón xe trở về tiện thể ghé siêu thị khiêng một túi.
Bỏ qua sự việc xảy ra sáng nay thì mọi thứ vẫn như thường lệ.
Ngoại trừ Tiết Đình không đến.
Trước đây cho dù mưa có lớn thế nào Tiết Đình đều tới, hôm nay trời tạnh cậu ta lại không đến.
Đồng Hoài không quen nhưng cũng không lo lắng, chờ giữa trưa Tiết Đình đến đây, hỏi xem chuyện gì xảy ra.
Nhưng mà đợi đến giữa trưa, Tiết Đình vẫn không đến.
Đồng Hoài ngồi không yên cứ nhìn ra ngoài cửa.
Sài Lập Quốc thấy được, cười híp mắt hỏi: “Sao vậy, lúc trước còn đuổi người ta đi, hôm nay người ta không đến thì nhớ hả?”
Đồng Hoài tặc lưỡi: “Tiết Đình là khách quen của tiệm, tự nhiên không tới chắc chắn là do chú làm đồ ăn không ngon.”
Sài Lập Quốc: ……
Lão Sài bị cậu nói cho choáng váng, khó chịu quay lại phòng bếp, khoanh tay trừng mắt nhìn đồ dùng nấu ăn, bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Đồng Hoài rảnh rỗi ngồi chơi game, nghĩ thầm đợi đến tối Tiết Đình kiểu gì cũng đến.
Kết quả chờ đến tối, Tiết Đình cũng không đến luôn.
Đây là lần đầu tiên Tiết Đình cả ngày không đến.
Hay là bị mấy tên lưu manh kia trả thù?
Thư ký Lâm làm việc rất đáng tin cậy mà.
Cả ngày Đồng Hoài không tập trung được, khuya về nhà tắm rửa xong, lúc soi gương nhìn thấy máu tụ trên bụng đã giảm bớt, hất khăn lên mặt ngồi vào đầu giường, do dự mở wechat của Tiết Đình gõ một đống chữ rồi lại xóa.
Lặp đi lặp lại thật lâu, ảnh đại diện của Tiết Đình bỗng nhiên xuất hiện.
–XT😕
–Không cong rất thẳng: ……
Còn sống!
Đồng Hoài lần này không do dự, nhanh chóng gõ chữ: “Sao hôm nay không tới? Chú Sài nhắc cậu cả ngày, phiền chết được.”
Chú Sài kính yêu, cháu xin lỗi.
Bịch bịch bịch.
Tiết Đình tựa hồ như có chuyện gì đó, biến mất một lát rồi trả lời ngắn gọn: “Sáng mai nói.”
Trong lòng Đồng Hoài ổn định lại.
Giống như lúc còn bé, khi Đồng Kính Viễn muốn đi, trong lòng cậu sẽ hoảng sợ nhưng chỉ cần Đồng Kính Viễn kiên nhẫn nói ba ba cuối tuần sẽ đến, cậu liền yên tâm rất nhiều.
Nhận ra mình đang lo lắng Tiết Đình sẽ biến mất, Đồng Hoài cảm thấy hơi sai sai.
Suy nghĩ vừa hiện ra, cậu lại nhớ đến tin nhắn Tiết Đình nhận được lúc trước.
Đến cùng là giận cái gì chứ?
Chẳng lẽ Tiết Đình yêu sớm bị ép chia tay, tức giận nên chuyển trường?
Đồng Hoài càng nghĩ càng thấy suy đoán này hợp lý, não bắt đầu tưởng tượng thêm tình tiết, tóc cũng quên lau, để đầu ướt đi ngủ.
Hôm sau thức dậy bị đau đầu, cảm thấy não như bị ngập nước.
Không biết là vô tình hay cố ý, hôm nay Đồng Hoài đến tiệm lúc bảy giờ, còn rất sớm.
Tiết Đình so với Đồng Hoài còn sớm hơn, lúc Đồng Hoài đến cậu ta đã ăn xong điểm tâm, thậm chí gói thêm một phần bữa sáng thanh đạm, đang nói gì đó với Sài Lập Quốc.
Gặp cậu tới, Tiết Đình nhìn Sài Lập Quốc gật gật đầu, nhìn Đồng Hoài: “Đi.”
Đồng Hoài: “Hả?”
Sài Lập Quốc phất phất tay: “Đi đi Hoài cục cưng, chú không trừ tiền lương đâu.”
Mới sáng sớm đang bị ngốc còn đau đầu, Đồng Hoài mơ mơ hồ hồ ngồi lên xe Tiết Đình, đi được mấy chục mét, mới bất giác hỏi: “A, đi đâu vậy?”
Tiết Đình nghiêng đầu liếc cậu, như thường lệ ánh mắt nhu hòa hơn một chút: “Bệnh viện.”